Mấy nam tử kia liếc nhau một cái, sát khí nhất thời tăng lên: "Vậy thì cùng đi chết đi!"

Nói xong, bọn họ rối rít cầm đao lên, sải bước đi đến hướng hai người Dạ Nhi và Bách Lí Hiên Hàn.

Dạ Nhi không chút hoang mang đem cây trâm hoa trên đầu mình rút xuống. "Vù" một tiếng hướng về phía trước, tóc dài theo gió bay lên, trâm cài tóc trong nháy mắt biến thành vũ khí giết người.

Nàng không thích máu, bất quá hôm nay tâm tình không tốt nên phải đại khai sát giới.

Động tác thật nhanh, chỉ nghe "rầm rầm" vài tiếng, nhóm nguồi kia lần lượt từng người một ngã xuống trước mặt nàng.

Bách Lí Hiên Hàn nhìn thấy một màn này, không nghĩ tới nữ nhân này lại lợi hại thế. Thoạt nhìn nàng ôn nhu yếu ớt, thế nhưng giết người không nháy mắt.

Dạ Nhi giải quyết xong tất cả liền xoay người nhìn Bách Lí Hiên Hàn một cái, sau đó cầm lấy tay của hắn bắt mạch. Chân mày không tự chủ nhíu lại: không ngờ người này nội lực thâm hậu, cho dù thân trúng kịch độc, vẫn có thể chống cự thời gian lâu đến vậy. Nhưng tất cả độc đều ở một chỗ. Chỉ cần độc phát mà không cứu hắn thì kết quả cuối cùng đều là chết.

"Chất độc trên người của ngươi rất sâu. Để ta bức chất độc trong người ngươi đi ra, nhưng sau thì phải dựa vào chính ngươi mới có thể trị triệt để được."

"Ngươi biết xem bệnh?" Bách Lí Hiên Hàn có chút ngạc nhiên hỏi nàng.

Dạ Nhi cười nhạt mà không có lên tiếng. Tiếp theo nàng ngồi xếp bằng ở trên mặt đất, bắt đầu vận công trị thương.

Bách Lí Hiên Hàn cũng không cự tuyệt, bởi vì cho tới bây giờ hắn biết mình không thể cự tuyệt được nữa.

Vận công chữa thương là một việc hao tổn nội lực. Dạ Nhi vất vả lắm mới đem độc trong người hắn thanh trừ ra hết. Bách Lí Hiên Hàn trong lúc nàng vận công từ từ điều tức, sau lại phun ra một ngụm máu đen. Bây giờ, thân thể hắn đã hồi phục xong, cảm giác đã dễ chịu hơn nhiều.

Dạ Nhi thu hồi nội lực, đem một góc y phục kéo xuống. Vì không có giấy bút cho nên nàng chỉ có thể nhặt một nhánh cây bên cạnh, dùng que đóm của đám người khi nãy đốt rồi viết lên mản vải trắng đó. Chờ hắn nhổ máu độc ra và đưa cho hắn.

"Vị công tử này, tối nay chúng ta coi như là hữu duyên. Vì vậy công tử hãy cầm lấy đơn thuốc này, về dựa theo phương thuốc mà điều trị. Đảm bảo không quá năm ngày, thân thể sẽ bình phục. Nhưng mà trong thân thể ngươi vẫn còn một số chất độc mà ta không biết, chỉ sợ sẽ nguy hiểm đến tính mạng. Sau này ngươi tốt nhất vẫn là nên cẩn thận một chút."

Bách Lí Hiên Hàn sững sờ một lát, trừ thiên hạ đệ nhất danh y ra thì chưa có ai phát hiện ra hắn có kịch độc trong người, đây là người đầu tiên. Hắn yên lặng đưa mắt nhìn lên Dạ Nhi một cái. Dưới ánh trăng, con ngươi kia linh động vô cùng. Gió nhẹ nhàng thổi, lay động quần áo trên người nàng khiến toàn thân tỏa ra một sự mị hoặc mãnh liệt.

Cứ như vậy, trong nháy mắt, Bách Lí Hiên Hàn bị hấp dẫn thật sâu, bất quá hắn không thể hiện ra: "Xin hỏi cô nương vì sao muốn cứu ta?"

Dạ Nhi cười nhạt, chỉ nặn ra mấy chữ đơn giản: "Gặp chuyện bất bình, rút đao tương trợ!"

"Tạ ơn cô nương ra tay cứu giúp! Không biết cô nương có thể lưu lại phương danh để sau này tại hạ có ngày tương báo?"

Phương danh? Dạ Nhi ngơ ngác một chút. Hôm nay thân phận của nàng là Dạ Nhi nhưng ngày sau thì đã là Đại công chúa của Thiên Diệp vương triều, danh tự này không thể tùy tiện nói lung tung được. Cuối cùng nàng sửa sang lại y phục, nói: "Không cần, nếu hữu duyên thì lần sau gặp lại, ta sẽ nói cho công tử biết."

Nói xong, nàng liền dùng khinh công rời khỏi, chớp mắt đã không thấy bóng dáng.

Nhìn hướng nàng rời đi, Bách Lí Hiên Hàn nhận thấy trong không khí còn lưu lại chút mùi hương thơm ngát của nàng, bỗng nhiên có chút mất mát. Không biết tại sao, hắn rất muốn được nhìn thấy nàng một lần nữa. Chẳng qua là lần sau, hắn còn có thể gặp lại nàng?

...........

Dạ Nhi dọc đường đi đến Thiên Thần quốc đều vui vẻ hơn rất nhiều. Nàng từ nhỏ đã thích tự do tự tại, rời cái hoàng cung hoa lệ kia thì giống như cá gặp nước. Cho đến khi đến kinh thành của Thiên Thần mới thu liễm tâm tư trở lại.

Vừa đến đây thì người của Thiên Thần quốc đã thu xếp xong chỗ ở. Nàng mới đến đây, cũng không thể đến ngay Hàn vương phủ. Phải chờ ngày lành tháng tốt nàng mới có thể danh chính ngôn thuận dọn về đó.

Màn đêm dần dần phủ xuống.

Dạ Nhi mặc một thân cung trang màu lam nhạt, mặt mang sa mỏng, đi vào hoàng cung.

Theo tập tục của Thiên Thần, một cô nương còn chưa xuất giá thì phải luôn mang khăn che mặt. Có lẽ bị dạ yến tiếp đãi làm gấp rồi, Mạt Lị khẩn trương ở một bên nhắc nhở nàng:

"Công chúa, sắp phải ra mắt đương kim hoàng thượng, người nên xem lại một số cung quy thì hơn."

Chân mày Dạ Nhi không tự chủ nhíu xuống một chút. Nha đầu này, từ lúc rời Thiên Diệp đến bây giờ, cơ hồ mỗi ngày đều nhắc cho nàng học cung quy lễ tiết, làm giống như nàng sắp làm Thiên Diệp mất thể diện không bằng.

"Ngươi yên tâm, bổn cung tự có chừng mực!" Nói xong, nàng bước đều rời khỏi ngự hoa viên.

Khi nàng vào cung thì hoàng thượng của Thiên Thần quốc và các đại thần đã chờ ở đó từ lâu. Dạ Nhi âm thầm nhìn về chỗ ngồi của Tam vương gia, nhưng phát hiện ra đó chỉ là một chỗ trống. Người này so với nàng xem ra còn trễ hơn.

Tiến đến trước mặt hoàng thượng, nàng kính cẩn khom người: "Thần, Đông Lăng Tiểu Ức, công chúa của Thiên Diệp quốc xin tham kiến hoàng thượng."

Người mặc hoàng bào sáng chói là Bách Lí Thành, cũng chính là đương kim hoàng thượng của Thiên Thần quốc nhìn Dạ Nhi nở một nụ cười trìu mến. Cười với hàm ý như vậy, đúng là với cửu ngũ chí tôn có chút không hợp, nhưng lại rất ấm áp. Bên cạnh đó cũng có hoàng hậu ngồi duyên dáng.

"Đại công chúa không cần đa lễ. Sau này chúng ta đều là người một nhà cả. Hiện tại Hàn Nhi không có, nếu không ta đã an vị hai con ngồi cùng nhau."

Ngồi cùng nhau? Hai người còn chưa chính thức thành thân đã bị an vị ngồi cùng một chỗ, Dạ Nhi cũng cảm thấy có chút lúng túng. Bất quá hoàng lệnh khó cãi, nàng đành gật đầu: "Tiểu Ức tạ ơn hoàng thượng ân điển."

Đang lúc này, phía ngoài bỗng có một thân ảnh cao lớn đi vào. Hắn mặc một thân triều phục màu lam nhạt, bên hông buộc một sừng tê giác, tóc đen buộc lên cao, cố định bằng bích lưu kim quan. Hắn có đôi mày kiếm bay xéo anh tuấn, phía dưới là đôi mắt sắc bén, tỏa khí thế lãnh ngạo trời sinh.

Ở hoàng cung Thiên Diệp, nàng cảm thấy Đông Lăng Tư Thần đã rất tuấn mỹ, không nghĩ trên thế gian này còn có người hơn cả hắn.

Người này vừa ra đã được tập trung bởi tất cả ánh mắt của người trong đây. Dạ Nhi thậm chí còn để ý thấy mấy nữ tử ngồi cách đó không xa, mắt đã sớm tràn lan hoa đào.

Hắn là ai vậy? Từ trước đến nay đây là lần đầu nàng bị một nam tử khí thế như vậy rung động. Không thể không thừa nhận nội tâm của nàng trong nháy mắt bị nam tử này hấp dẫn. Bất quá để cho Dạ Nhi rung động không phải hắn đẹp trai như thế nào mà hắn giống nam nhân cạnh tranh ba trăm nghìn ở buổi đấu giá y như đúc!

Phải hắn sao? Hay là chỉ lớn lên có khuôn mặt tương tự thôi? Nếu đúng là hắn, nàng có thể cùng hắn tìm đường trở về thế kỉ 21 không?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play