Khi thấy con trai mình đùng dùng nổi giận, Thiệu Mạc Du chạy trốn mất dạng, ông là rất sợ hắn tính sổ với ông nên chạy vẫn là thượng sách. Ngồi trong xe ngựa mà Thanh Thanh vô cùng bất mãn, nàng dù biết hắn yêu nàng thế nhưng vẫn muốn nghe hắn thừa nhận hơn. Nhìn vẻ bất mãn kia của nương tử Khiết Phùng trong lòng có chút thú vị, hắn là muốn trừng phạt nàng vì khiến hắn lo lắng khiến hắn đau lòng khiến hắn mất ăn mất ngủ bỏ mọi việc chạy theo nàng. Khiết Phùng nhắm mắt lại nghỉ ngơi, hắn là đã hai ngày không ngủ dùng mọi quan hệ quen biết mới nhanh chóng như vậy tìm ra nàng. Thanh Thanh ngắm hắn say giấc bên cạnh, bất mãn nãy giờ chợt tiêu tan. Nàng có chút sợ hãi, nếu như bản thân nàng cứ chìm đắm trong hạnh phúc này thì nàng liệu có thể ra đi trước như thế hay không. Nàng chưa từng thấy sợ hãi như lúc này, lúc trước chỉ ở cạnh ngắm nhìn hắn, nàng nghĩ chỉ cần hắn hạnh phúc, nàng sẽ có thể bỏ đi mọi thứ mình có ngay cả tính mạng mình, thế nhưng khi đang trong hạnh phúc nàng trở nên lưu luyến không muốn rời đi hắn. Có lẽ thật như nương nói, hạnh phúc khiến con người ta trở nên yếu đuối. Nàng đáng ra không nên đến quá gần hắn như hiện giờ để rồi sợ hãi trước những dự định của bản thân. Nhưng không tiếp cận hắn sẽ không thể khiến hắn yêu nàng như thế mọi kế hoạch của Nghĩa phụ xem như không thực hiện được. Mà dự định kia của nàng hẳn cũng sẽ chết khi còn trong trứng nước. – Thiếu gia phía trước có trận pháp. Tiểu Mạc tứ phía ngoài xe bẩm báo, nàng dù không biết giải trận nhưng cũng có xem qua thiếu gia nhà nàng bày qua vài trận pháp. – Là Trúc La trận, cho xe đi vòng qua. Hắn vén rèm nhìn ra phía ngoài, kẻ bày trận pháp tại đây hẳn là không phải có ý tốt gì vì đây hẳn không phải nơi có người ở nên bày trận để phòng ngự là không thể thế nên tốt hơn là nên tránh.

– Khoan đã, đừng đi về bên phải phía ấy cũng có trận pháp. Không đúng, chúng ta là đang bên trong Tử Kỳ Trận. Hắn là mất một lúc mới nhận ra, vì trận pháp có chút biến hóa. – Tiểu Mạc Dùng Vũ anh cầu cứu của Phong Linh Các đi, ta nghĩ hiện giờ chỉ có nó là thoát được trận pháp này. Khiết Phùng ở một bên nhìn Tiểu Mạc nói mà sắc mặt không có chút biểu hiện gì – Thiếu chủ người khi nào thì biết Tiểu Mạc ? Nàng ta tròn xe hai mắt kinh ngạc nhìn hắn rồi rất nhanh sau đó nhìn về hướng Thanh Thanh. – Ta là biết được ngay ngày đầu em được đưa đến hầu hạ ta. việc em lén báo tin cho Phong Linh Sát hành tung cua ta ta cũng biết. Chỉ không rõ họ vì sao lại muốn điều tra ta, cho đến khi ta thấy Kinh Mạn xuất hiện cùng với người của Phong Linh Sát thì ta mới hiểu. Vẫn sắc mặt không hờn giận hắn nói, hắn là kẻ không thích giải thích dông dài, dù không rõ Thanh Thanh là khi nào phát hiện nàng ta thế nhưng hắn không muốn Tiểu Mạc hiểu lầm Thanh Thanh. Nói gì thì Tiểu Mạc cũng là một sát thủ dù rằng nàng ta là địa sát( kẻ dò đường,thám thính, cài vào quân địch, thường những người này võ công không cao nhưng nhanh trí và thân thủ mau lẹ). Tiểu Mạc rút ra bên cạnh hông một con chim anh vũ rồi thả cho bay đi. – Thiếu chủ, nhưng nơi này xa với Phong Linh Sát. Nàng ta lo lắng nhìn thiếu chủ nhà mình. – Không sao, nó sẽ bay về Độc Vương Cốc. Vì trước khi lên đường ta đã dùng ám hương làm dấu hướng nó phải bay. Hắn là tính ra tử kiếp của mình cũng gần đến, thế nhưng cũng không rõ là khi nào nên khi nào vì thế hắn là luôn cẩn thận.

– Xung Quanh có mai Phục. Lý Thanh nhìn quanh nói, dù xung quanh toàn là cây nhưng nàng luôn cảm giác có kẻ luôn nhìn chòng chọc vào mình. Là kẻ chuyên theo dõi người khác nên nàng khá nhạy cảm việc như thế này.

– Trận pháp lại thay đổi, bọn họ hẳn là muốn chúng ta vận động một lát mới xoay chuyển trận phát thế này. Khiết Phùng vừa nói vừa phóng về phía những lùm cây vài viên đá nhỏ thì xuất hiện trước mắt bọn họ là một đám nữ tử mặc quần áo màu tím đang công kích bọn họ. – Là thuật che mắt, Tướng công chàng thật lợi hại, chàng phá được trận pháp này không ? Lý Thanh ở một bên vừa đối phó với những nữ tử kia vừa phấn khích nói. – Ta phá được nhưng cần chút thời gian. Khiết Phùng dù có biết Kỳ môn độn giáp nhưng Tử Kỳ Trận là nhược điểm của hắn, nếu không hắn cũng không bị tiểu hài tử Tiêu Tiêu nhốt trong trận mấy ngày liền. Huống hồ trận pháp này có vẻ như là bày ra nhằm đối phó với hắn. Thế nhưng kẻ biết yếu điểm kia của hắn cũng không có nhiều người lắm. Lý Thanh mặc dù học hết mọi tuyệt kỹ của cha nuôi, nàng chỉ riêng phá trận là không học. – Thiếu chủ có vẻ bọn họ là người của Ngũ Độc Giáo. Tiểu Mạc ở một bên nói ra nhận định của một sát thủ chuyên nghiệp, nàng là được học để giết người nên phải nắm rõ chiêu thức của mọi môn phái. – Ngũ độc giáo. Bọn họ vì sao lại chặn giết chúng ta ? Thanh Thanh khó hiểu nhìn Khiết Phùng cùng tiểu Mạc. Ngũ Độc Giáo chẳng phải khách làm ăn với Độc Vương cốc sao ? từ khi nào thì bọn họ trở mặt ? Không phải là vì nàng đi. – Ngày thiếu phu nhân bỏ đi thiếu gia nổi giân đuổi cổ giáo chủ Ngũ Độc giáo đi, và tuyên bố từ nay sẽ không cung ứng độc dược cho bọn họ nữa. – Chàng, chàng đuổi cổ bọn họ đi ? Nàng như không tin được nhìn hắn. – Chàng có biết mối làm ăn này kiếm được bao nhiêu không hả ? chàng hẳn là không thể tìm được một mối tốt hơn thế nữa, ôi tiền của thiếp bị chàng ném đi rồi, thiếp chỉ là muốn lên giá với họ chứ nào muốn bỏ mối làm ăn này. – Hừ không làm ăn cùng bọn họ chúng ta cũng không có ảnh hưởng gì lớn, cùng lắn ta tìm mối khác có gì ghê gớm chứ. Hắn cũng là không thích đám nữ nhân này, làm việc độc ác nổi tiếng trước giờ. Hắn lúc trước cũng không muốn đắc tôi nên trước giờ luôn giữ hòa khí. Bị công kích kiến Tiểu Mạc cùng bọn họ bị tách ra, xuất hiện trước mặt bọn họ là Giáo chủ Ngũ độc giáo Nhã Ngọc Thiềm – Không biết giáo chủ chặn đường hai người bọn ta là có ý gì ? Khiết Phùng có chút dè dặt hỏi, hắn là biết tiếng giáo chủ này tà ác, nay đắc tội Ngũ Độc giáo hắn cũng từng nghĩ đến bọn họ là sẽ không bỏ qua chuyện này thế nhưng chuyến này hắn cũng thật là sơ sót mới rơi vào tay họ như vậy. – Nếu là chuyện buôn bán độc dược của quý giáo… – Đương nhiên không phải. Ta là muốn chàng trở thành phu quân của ta. Ngọc Thiềm cắt đứt lời của Khiết Phùng một cách hung hăng. Nàng là thích hắn nhiều năm, dù biết bên cạnh hắn có một đám nữ nhân vây quanh do nương hắn mời về thế nhưng dù là với nàng hay bọn họ hắn cũng chỉ lạnh nhạt đối đãi. Thế nên nàng cũng không hề lo lắng, thế nhưng khi hắn đùng đùng nổi giận chỉ vì nàng có chút tranh cãi với nha đầu tên gọi Lý Thanh kia thì nàng bỗng trở nên lo sợ. – Ta thật là xin lỗi, ta sẽ chỉ lấy một thê tử mà nàng ta chính là thê tử chưa quá môn của ta. Hắn thâm tình nhìn Lý Thanh đang bên cạnh mình dù biết câu trả lời kia có thể đẩy bọn họ vào tình huống khó khăn. Ngọc Thiềm đưa mắt nhìn Lý Thanh đầy sát ý – Vậy chỉ cần ta giết chết nàng ta thì chàng hẳn có thể lấy ta đi. Vừa nói nàng ta vừa vung ta đánh một chưởng về phía Thanh Thanh. Mọi việc diễn ra quá nhanh khiến Thanh Thanh không kịp phản ứng gì khi nàng bừng tỉnh thì chỉ thấy Khiết Phùng ôm lấy nàng trong ngực thay nàng chịu một chưởng kia. Ngọc Thiềm là trợn to mắt kinh hãi khi nhìn hắn ngã xuống sau chưởng pháp có mang theo độc dược của nàng. – Phùng, Chàng sao rồi ? Khi thấy hắn dần buông lỏng nàng ra Nàng biết là hắn trúng độc. Nhìn sắc mặt hắn trắng bệch, miệng còn vương viết máu khiến lòng nàng đau đớn như bản thân mình đang phải chịu cơn đau của hắn.Khiết Phùng suy yếu nhìn Thanh Thanh trìu mến. – Nàng không sao chứ. Hắn là không kịp suy nghĩ gì liền dùng bản thân mình che chở cho nàng. Chỉ cần nàng vô sự hắn cho dù có đổi bằng mạng cũng không sao. Có lẽ đây chính là tử kiếp mà nương hắn nói tới chăng. – Là loại độc dược gì ? Chàng mau uống giải dược đi. Nàng ở một bên nhắc hắn thấy hắn ngày một suy yếu hơn khiến nàng luống cuống cả lên. – Là Tử kỳ Độc. Hắn nhè nhẹ nói như thể biết trước là sẽ không thể làm gì được trong lúc này. Lý Thanh trở nên ngây ngốc, nước mắt nàng bắt đầu rơi khi hiểu ra sự việc. Nàng hiện giờ là không thể làm gì cho hắn, Tử Kỳ độc là không có thuốc giải. Nắm lấy tay hắn nàng nghẹn ngào.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play