Bách Diệp rất giữ lời, ngoan ngoãn kéo vali về biệt thự. Cả hai đều không đề cập đến chuyện hôm trước, vờ như ngày hôm đó không tồn tại.
Bách Diệp cắn răng bỏ tiền túi ra mua bù số cây, hoa bị nước làm hỏng. Để đảm bảo tiến độ như hứa hẹn, cậu thuê thêm lao động, tăng giờ làm (đương nhiên, lương làm ngoài giờ cao hơn lương trong giờ theo đúng Luật lao động). Mỗi lần chi tiền, cậu lại thấy như ai đó cầm dao cắt đi một khúc ruột của mình. Hồi phổ thông học vẹt chưa hiểu, đến giờ phút này, cậu chân chính cảm nhận được thế nào gọi là “đoạn trường tân thanh”.
Trong nỗi đau xé lòng, cậu vớt vát tính lại, chuyến này cũng chưa đến nỗi lỗ vốn, mà quan trọng nhất có cái ghi vào profile công ty. Quan hệ tốt với Giang Long, về sau có gì anh ta còn giới thiệu khách hàng cho. Cậu dự định sau khi xong nhà Giang Long sẽ chụp ảnh toàn cảnh công trình cùng sự có mặt của anh ta rồi đưa lên website. Cái vẻ bảnh bao kia tối thiểu phải thu hút mấy cô tiểu thư mơ mộng. Chỉ cần Bách Diệp đây lấp lửng có quen biết với “hoàng tử” thì thế nào chả “câu” được các cô nàng mua ít hoa hoét, tân trang nhà vườn. Tương lai sáng lạn đó chỉ có thể có được nếu cậu hoàn thành tốt hợp đồng này. Vì vậy, sống chết gì cũng không được để xảy ra sự cố lần nữa.
Bách Diệp tăng cường giám sát, đốc thúc công nhân đến quên ăn quên ngủ. Trong khi đó, Giang Long vui mừng vì Bách Diệp về, ngay tối đầu tiên đã bày ra hàng lô món ăn cậu thích. Nhưng Bách Diệp hầu như không động đũa. Cậu chỉ quýnh quáng ăn cho xong bữa rồi lên phòng tính toán nhân công cần thuê thêm, tổng thiệt hại vụ hỏng hệ thống nước, vân vân và vũ vũ.
Suốt cả tuần sau đó, lúc nào trong đầu cậu cũng chỉ có duy nhất một suy nghĩ. Đó là công việc.
Sức khỏe Bách Diệp vốn không tệ nhưng người cũng bằng xương bằng thịt. Hơn chục ngày làm việc điên cuồng, ăn uống vớ vẩn, cậu lăn đùng ra ốm.
Hôm đó, đang chỉ đạo anh em trồng đám cẩm tú cầu dọc lối đi, Bách Diệp bỗng xây xẩm mặt mày, bụng đau quặn. Cậu gập người nôn khan, vừa nghĩ “không khéo đi viện” thì mắt tối sầm, ngã xuống đất. Nhóm công nhân gần đấy vội gọi taxi chở cậu đến bệnh viện.
Bách Diệp có tiền sử đau dạ dày từ hồi sinh viên kham khổ. Sau khi về nước, đi làm có thu nhập, ăn ở không đến nỗi quá vất vả nên bệnh không tái phát nữa. Đợt này căng thẳng, làm việc ngày đêm khiến dạ dày bị loét. May cũng không nặng lắm, chỉ là một vết loét cấp, nghỉ ngơi thư giãn và uống thuốc một thời gian là khỏi.
Giang Long từ công ty về, nghe tin Bách Diệp đi cấp cứu, sợ đến choáng váng. Giờ tan tầm đường đông như nêm, đi ô tô không biết khi nào mới đến được bệnh viện mà anh thì sốt ruột không chờ nổi. Anh bèn mượn tạm cái xe máy cọc cạch của bảo vệ, lạng lách đến viện. Hên là có cái mũ bảo hiểm kiểu “nồi cơm điện” che chắn chứ ngày mai mấy tờ báo lá cải đăng hình bạch mã hoàng tử cưỡi lợn thì còn ra cái thể thống gì.
*
Nhìn người nằm thiêm thiếp trên giường, Giang Long thực muốn vả cho mình mấy phát. Dù bác sĩ bảo cậu vừa nội soi xong, lại thêm sức khỏe yếu nên mệt, ngủ một lát tỉnh dậy là được về nhưng anh vẫn không thể tha thứ được cho bản thân.
Hồi mới chuyển đến, nghe cậu kể thời sinh viên vất vả, anh đã từng nói với lòng sẽ không để cậu “bị táo bón” nữa. Lần này không tính là táo bón nhưng còn tệ hơn.
Giang Long xót xa gạt mớ tóc lòa xòa trên trán người kia. Vầng trán non thơ như một đứa trẻ. Nhưng anh biết, một người tự lập nơi xứ người từ năm mười tám tuổi đã bước khỏi tuổi thanh xuân vô lo vô nghĩ từ lâu rồi.
Bách Diệp, xin lỗi em.
*
Bách Diệp tỉnh dậy, thấy trời đã xẩm tối. Không ngờ mình ngủ lâu thế. Có lẽ hơn tuần nay thiểu ngủ rồi. Giang Long, sao anh ta ở đây? Cậu chống tay ngồi dậy, cảm giác có chút quay cuồng.
– Ông chủ, đừng lo. Tôi chỉ mệt một chút, không ảnh hưởng đến công việc, đảm bảo…
Giang Long bực mình. Giờ nào còn nói công với việc? Anh sẵng giọng:
– Cậu đang ở nhà tôi. Có chuyện gì tôi không gánh nổi trách nhiệm. Thời hạn hợp đồng có thể điều chỉnh. Vừa hay một vị khách quan trọng của tôi phải đi công tác nước ngoài nên tôi sẽ lui bữa tiệc lại một thời gian.
Bách Diệp gật đầu không nói. Cậu thầm nhủ: “Chung quy vẫn nên đúng hạn. Ai biết bỗng dưng khách của anh lại đổi lịch bay, anh dở chứng muốn tổ chức sớm thì tôi có ba đầu sáu tay cũng không làm kịp.”
Cậu tuột khỏi giường, loạng choạng đứng lên. Ai đó dợm đưa tay ra đỡ rồi lại ngại ngùng rút về.
– Để tôi gọi taxi.
Bách Diệp mở to mắt:
– Chứ anh đến đây bằng gì?
Người kia trả lời cộc lốc:
– Xe máy.
Anh không muốn nhớ lại cảnh mình luồn lách như ông xe ôm trên đường khi nãy nên rút điện thoại ra bấm bấm, tránh cho Bách Diệp hỏi nhiều.
Hai người về đến biệt thự, Giang Long tung chìa khóa xe máy trả lại bảo về, bảo cậu ta bắt taxi đến viện mà lấy, mang hóa đơn về thanh toán sau.
Bách Diệp vẫn mệt mỏi nên lên phòng nghỉ. Cậu biết không nên cố quá thành quá cố, tạm thời nghỉ mấy ngày cho lại sư sức.
Giang Long sai nhà bếp nấu cháo, bữa tối mang lên tận phòng Bách Diệp:
– Bác sĩ dặn nên đồ dễ tiêu. Bếp nấu cháo nước thịt đây. Ăn luôn đi cho nóng.
Cậu vừa nội soi, mùi cháo làm dạ dày nôn nao, bèn đưa tay đẩy cái bát ra xa.
– Cảm ơn anh. Thật áy náy quá! Lát nữa tôi ăn.
Giang Long chướng tai nhất kiểu nói năng khách sáo này, cảm giác mối quan hệ của hai người ngoài trên hợp đồng ra thì chẳng còn gì khác. Hành động đẩy bát của Bách Diệp chọc đúng vào chỗ nhức trong lòng anh. Anh suy diễn cử chỉ đơn giản đó thành cậu từ chối anh, không cho anh lại gần. Anh gằn giọng:
– Ăn ngay lập tức. Hay cậu chờ tôi mớm cho hả?
Bách Diệp nhăn mặt. Thìa cháo đã được đưa lên miệng. Cậu nghiêng đầu né tránh Giang Long thở dài. Người này ưa mềm, không ưa cứng. Anh dịu giọng:
– Ăn đi. Ngoan. Mấy thìa thôi cũng được.
Từ ngày đoạn tuyệt với gia đình, Bách Diệp sống một mình, ốm đau không người lo, vui không người chia sẻ. Có lẽ lâu lắm rồi không có ai bê cháo cho cậu. Trong lòng Bách Diệp chợt dâng nỗi ngậm ngùi, vừa hạnh phúc vừa chua xót. Nước mắt tí tách rơi xuống. Giang Long luống cuống chân tay, không hiểu vì sao người kia đang yên đang lành lại khóc. Anh vội đặt bát cháo xuống bàn, nhích lại gần, vụng về lau má cậu. Những người tình trước kia của anh lúc nào cũng cung phụng anh như hoàng đế, chẳng khi nào anh phải bận tâm dỗ dành họ. Vậy nên mang tiếng “sát thủ tình trường” chứ Giang Long chẳng có mấy kinh nghiệm yêu đương thực sự. Anh càng cố vỗ về, Bách Diệp càng khóc dữ. Đã lâu không được khóc thế này, cậu quyết định thả lỏng bản thân, khóc một lần cho hả nỗi cô đơn bao năm qua.
Đến lúc cậu thoát khỏi cơn khóc đã thấy mình đang đắm đuối hôn môi ai đó. Người ấy rất dịu dàng, mơn trớn bờ môi cậu, hôn lên những giọt nước mắt của cậu, ấp ôm cậu trong vòng tay vững chãi. Còn cậu nằm dưới thân anh, vòng tay qua cổ, say sưa đáp lại tất cả những gì anh mang đến.
Bách Diệp chớp chớp đôi mắt sưng hồng như con thỏ. Tay cậu chống lên ngực anh, vẻ mặt bàng hoàng như bị sét đánh trúng đầu.
What the fuck. Cậu đẩy phắt Giang Long ra, cuống quít vơ lấy bát cháo húp sùm sụp hòng che giấu sự bối rối. Thỉnh thoảng, cậu hé mắt nhìn lên, lần nào cũng thấy người kia nhìn mình tình sâu như biển, mấy lần xém nôn ra miếng cháo. Bà mẹ anh, đừng có diễn cái vẻ mặt đấy với tôi có được không hả? Chửi thầm vậy chứ trong lòng Bách Diệp như có một dòng nước ấm, róc rách lan tỏa từng ngõ ngách tâm hồn.
Bách Diệp liếm môi, dí bát lại vào tay Giang Long:
- Xong rồi. Anh mang đi giùm.
Giang Long cung kính đón lấy cái bát, đổi lại cho Bách Diệp cốc nước và thuốc. Bách Diệp nhăn nhăn mặt, nhắm tịt mắt nuốt vốc thuốc xuống. Cậu vỗ vỗ ngực cho có cảm giác thuốc trôi xuống dưới, thở dài khoan khoái. Giang Long nhìn môi Bách Diệp hồng hồng xinh xinh, ăn xong chưa lau miệng, cảm giác xúc động muốn biến môi mình thành khăn mặt.
Bách Diệp bị nhìn đến sởn gai ốc.
Anh trai, đừng nhìn tôi kiểu ăn tươi nuốt sống vậy chứ? Để tránh hậu họa, cậu chui tọt vào chăn, trùm kín đầu, âm u nói vọng ra:
Giang Long mang bát thìa bẩn xuống bếp, ngồi ngẩn ra một lúc giữa phòng ăn rộng lớn. Cái quỷ gì đây? Đường đường một ông chủ lớn lại đi phục vụ thằng nhóc làm thuê, mà sao lại cảm thấy vui vẻ thế này?! Anh nhớ lại cảm xúc mềm mại như cánh hoa trên môi mình, bất giác chạm tay lên môi. Dường như hơi thở người ấy vẫn còn vương vấn. Nhưng ông chủ Long không mất thời gian tư lự lâu. Anh là con người thuộc trường phái hành động, nghĩ nhanh, quyết định nhanh và làm cũng nhanh. Anh rút điện thoại gọi ngay cho Hoàng Dương. “Thằng này” suy nghĩ thâm trầm, rất hiểu tâm lý đàn ông, chắc chắn có vô số chiêu trò câu kéo nhân tâm.
Điện thoại réo chục hồi không ai bắt máy. Thằng chết tiệt, tao chưa có được Bách Diệp mà mày dám làm “chuyện xằng bậy” với Thủy Tùng trước hả. Ai đó ghen ăn tức ở bấm số cố định tít tít tít.
Đừng nói ông rút dây cắm đó.- Alo, nhà Hoàng Dương xin nghe.
Ai da, sao lại quên mất gọi cố định thì quản gia sẽ nghe máy chứ?
- Cô Hà, cháu Long đây. Dương có nhà không cô?
Giờ này không có nhà thì ở đâu?
- Có. Nhưng mà nó đang bận, cháu gọi lại sau nhé.
Bà Hoàng Hà là quản gia, đồng thời là dì ruột của Hoàng Dương, sắc sảo, mạnh mẽ, từng giúp đỡ anh rất nhiều nên cả Giang Long hết sức kính trọng và yêu quý bà, lời nói với bà lúc nào cũng thân thiết như với người thân của mình.
- Cháu có việc gấp cô ơi. Cô gọi nó nghe máy cho cháu.
Bà Hà cười cười:
- Cháu gọi di động cho nó đi. Nó không nhấc máy thì chắc là chưa XONG VIỆC đâu.
- Vâng. Cháu biết rồi ạ. Cháu chào cô.
Giang Long ấm ức cúp máy. Thằng chết tiệt chăn ấm đệm êm, ôm người thương trong lòng, còn mình thì lạnh lẽo chốn đây.
Tombe la neigeTu ne viendras pas ce soirTombe la neigeEt mon cœur s’habille de noir /Ngoài kia tuyết rơi đầyEm không đến bên anh chiều nayNgoài kia tuyết rơi rơiTrong băng giá tim anh tả tơiNhạc bài Tuyết rơi ở đâu vang vang khiến anh càng cảm thấy rét run cầm cập. Giag Long không phải loại người thích tự ngược, anh quyết định đi ngủ cho khỏe, chuyện tán tỉnh mai tính tiếp chưa muộn.