Công ty cây xanh Green Tree nhận được hợp đồng chăm sóc vườn cây cho một ngôi biệt thự lớn trong khu nhà giàu phố X. Giám đốc mừng rơn, vội phái nhân viên xuất sắc nhất năm – Phạm Thủy Tùng đi thi hành nhiệm vụ. Green Tree mới thành lập hồi đầu năm, ngoài giám đốc ra chỉ có ba nhân viên. Giám đốc vận dụng hết các mối quan hệ mới được mấy hợp đồng nhỏ xíu, tạm đủ trả lương cơ bản cho nhân viên. Bỗng dưng vớ được khách hàng sộp, đương nhiên sung sướng như trúng số. Trước khi Thủy Tùng đi, giám đốc còn bịn rịn dặn dò đủ thứ từ cúi chào một góc 90 độ đến bài giới thiệu về công ty. Nếu không phải đã muộn giờ, Thủy Tùng nghi ngờ giám đốc sẽ sáng tác Tống biệt hành phiên bản 2.0 luôn quá.
*
Khu người giàu này vốn nổi tiếng với những biệt thự đẹp như mơ, Thủy Tùng tưởng tượng ngôi nhà mình sắp đến phải lộng lẫy, huy hoàng, nguy nga, tráng lệ, đại khái như lâu đài trong truyện cổ; chưa kể những khoảng vườn rộng với vô số kỳ hoa dị thảo. Thực tế chứng minh, chẳng ảo tưởng nào của cậu chính xác. Ngôi biệt thự quả thật rất rộng với lối đi trải sỏi uốn lượn dưới tàng cây, nhưng bản thân căn nhà lại nhỏ nhắn, xinh xắn, nằm gọn trong khuôn viên.
Thủy Tùng bấm chuông cửa, đứng chờ dưới camera quan sát, tranh thủ lúc chưa có người trả lời, nhẩm lại một lượt bài giới thiệu công ty.
“Ai đó?”
Cậu ghé gần vào micro:
“Xin chào. Tôi là nhân viên công ty cây xanh Green Tree.”
Giọng nói trong loa là của một phụ nữ tầm trung tuổi, có vẻ khá nghiêm khắc:
“Phiền cậu giơ giấy tờ về phía camera.”
Thủy Tùng ngoan ngoãn làm theo. Có lẽ người kia kiểm tra thấy ổn rồi nên cánh cổng tự động từ từ mở ra:
“Mời vào.”
Thủy Tùng gạt chân chống xe, dắt bộ qua cổng. Cậu không nỡ phá vỡ khung cảnh yên tĩnh này bằng tiếng nổ máy bình bịch. Không nhìn thấy nhà để xe, cậu dựng tạm con Dream cũ dưới gốc cây sưa gần cổng rồi đi bộ đến nhà chính.
Đón cậu ở cửa là một phụ nữ tầm hơn năm mươi tuổi, có lẽ chính là chủ nhân giọng nói ban nãy.
“Chào bác ạ. Cháu là Thủy Tùng, nhân viên công ty cây xanh Green Tree.”
“Mời cậu vào nhà.”
Người phụ nữ vừa nói vừa nghiêng người nhường cho Thủy Tùng đi trước.
Phòng khách gọn gàng, không nhiều đồ đạc nhưng mỗi vật dụng trong phòng đều rất tinh tế, đến mức tưởng như chúng được làm ra chỉ dành riêng cho căn phòng. Mặt trời chiếu qua cửa sổ thủy tinh rộng nhuộm căn phòng trong tầng ánh sáng dìu dịu, không quá sáng cũng không quá u tối. Thủy Tùng ngồi xuống salon, túi đồ nghề đặt bên chân. Cậu đón lấy ly nước người phụ nữ đưa cho:
“Bác…”
“Tôi là Hoàng Hà, quản gia ở đây. Gọi tôi bác Hà là được.”
“Dạ. Bác Hà. Cháu là Thủy Tùng. Công ty cử cháu đến chăm sóc vườn nhà bác. Thay mặt công ty, cháu xin cảm ơn bác đã tin tưởng. Công ty cháu tuy mới và nhỏ nhưng làm ăn rất có uy tín.Bác cứ tin ở cháu.”
Thủy Tùng vừa nói vừa tự vả mình mấy chục cái trong bụng. Bao nhiêu công luyện tập chém gió về công ty vậy là đi tong. Tại sao lại nói ra những lời khiêm tốn không phải lúc vậy chứ? Ai đời lại tự nhận mình non nớt, nhỏ bé với khách sộp bao giờ? Giám đốc mà nghe thấy chắc sẽ sa thải cậu luôn.
Hà quản gia hơi nhếch môi cười, khẽ như chuồn chuồn chạm nước, Thủy Tùng còn mải tự trách không hề nhận ra:
“Được rồi. Muốn tôi tin cậu thì cậu phải chứng minh bằng thực tế.”
Thủy Tùng mừng rỡ, gật lia lịa:
“Dạ. Chắc chắn rồi ạ. Cháu có thể đi xem vườn được không ạ?”
Hà quản gia đứng dậy:
“Mời cậu theo tôi.”
Bà dẫn Thủy Tùng đi một vòng quanh biệt thự. Cậu quan sát khắp nơi: Ngoài một số cây thân gỗ lớn và trảng cỏ mọc cao không được cắt xén thì chưa có hoa lá gì. Có vẻ như…
“Nhà mình mới chuyển đến phải không bác?”
Bà Hà nghiêng đầu nhìn cậu không đáp. Thủy Tùng nói liền một tràng:
“Cỏ không quá cao dù hôm kia mới mưa một trận, chứng tỏ mới được cắt lần gần đây nhất tối đa cách hôm nay năm ngày. Có hai trường hợp: một là nhà mới chuyển đến, chưa kịp xén cỏ; hai là nhà từng thuê dịch vụ một bên khác trước rồi mới chuyển sang Green Tree. Khoảng thời gian trống giữa hai công ty khoảng dăm ngày, vườn không có người chăm sóc. Xét thêm yếu tố trong vườn chưa trồng hoa mà mới chỉ có cây lớn, vậy kết luận khả năng một cao hơn.”
Bà Hà không nhịn được phì cười: “Có thật cậu là nhân viên cây xanh không đấy? Tôi thấy cậu giống thám tử hơn.”
Thủy Tùng ngượng nghịu gãi gãi đầu: “Cháu tốt nghiệp Nông nghiệp thật mà. Chẳng qua có sở thích đọc truyện trinh thám”. “À mà bác ơi, vườn nhà mình có muốn thiết kế không ạ? Cháu thấy vườn rộng thế này mà không quy hoạch cho đẹp thì phí quá.”
Bà Hà nhìn cậu chăm chú: “Cậu định thiết kế thế nào?”
Thủy Tùng đưa mắt nhìn khu vườn thêm một lượt, đáp: “Cái này để cháu mời giám đốc đến nhé. Anh ấy là chuyên gia thiết kế. Cháu mới đang học nghề và phụ trách chăm sóc cây thôi ạ.”
Cậu ngập ngừng giây lát: “Nhưng mà…khoản này… là tính thêm bác ạ. Không bao gồm trong hợp đồng dịch vụ chăm sóc cây.”
Bà Hà gật đầu tỏ vẻ chuyện đương nhiên: “Cậu nhắn giám đốc cậu cuối tuần đến đây gặp chủ nhà. Chuyện này tôi không tự quyết được.”
Thủy Tùng mừng rỡ: “Dạ. Mấy giờ hả bác? Thứ 7 hay chủ nhật ạ?”
“9 giờ sáng thứ bảy đi.”
“Vâng ạ. Cháu sẽ nhắn giám đốc. Hôm nay cháu cắt cỏ trước cho gọn vườn nhé!”
“Được. Vậy cậu làm đi.”
***
Hẹn 9 giờ nhưng 8 rưỡi sáng thứ bảy, Thủy Tùng và Bách Diệp – giám đốc công ty đã nhấn chuông cửa biệt thự số 6. Sau khi xác định người tới, cánh cửa tự động từ từ mở ra.
Hôm nay khác hẳn bữa trước, hai bạn trẻ cưỡi xế hộp “đi khách”. Thủy Tùng rất ngạc nhiên vì chưa thấy Bách Diệp đi con xe này bao giờ:
“Anh kiếm đâu cái ô tô này thế?”
Bách Diệp lườm cậu một phát lác cả mắt:
“Của anh chứ đâu? Mày khinh anh không có xe à?”
Thủy Tùng chớp mắt: “Thế sao mọi ngày không thấy anh đi?”
Bách Diệp bĩu môi khinh bỉ: “Cái thành phố đất chật người đông này, đi ô tô để chết tiền xăng à? Hay mày cho anh tiền đổ xăng?”
Thủy Tùng dở khóc dở cười: “Lương em chưa đủ thấp à? Anh chặt chém nhân viên cũng vừa thôi chứ.”
Hai người là anh em họ. Bách Diệp sau khi tốt nghiệp ngành Garden design ở Anh về thì rủ Thủy Tùng mở công ty. Gọi là rủ chứ thực ra Thủy Tùng chẳng có gì để góp vốn ngoài sức lực. Các công đoạn tìm kiếm khách hàng, thiết kế nọ kia đều do Bách Diệp phụ trách, cậu chỉ đóng góp ý kiến. Thủy Tùng rất nhạy cảm với thiên nhiên, dù không được đào tạo bài bản, nhận xét của cậu về thiết kế vườn rất chính xác và tinh tế, như thể cậu sinh ra để làm vườn vậy. Bách Diệp cũng tính toán bồi dưỡng cho cậu thành trợ lý của mình, gánh bớt việc. Đương nhiên, lương vẫn như cũ. Dăm cái “sứ mệnh công ty” cao cả kiểu: làm xanh cuộc sống, làm đẹp xã hội gì gì đó chỉ là để trưng cho thiên hạ coi chứ sứ mệnh tối thượng của Bách Diệp chính là kiếm tiền, càng nhiều càng ít.
Thủy Tùng chỉ đường cho Bách Diệp lái xe vào garage sau nhà, Hà quản gia đã đứng chờ ngoài cửa chính.
Thủy Tùng lên tiếng giới thiệu: “Cháu chào bác. Đây là anh Bách Diệp – giám đốc công ty ạ.”
Bà Hà đưa tay cho Bách Diệp bắt: “Tôi đã nói chuyện với cậu qua điện thoại.”
Bách Diệp đon đả tán tỉnh: “Chị Hà, nghe giọng chị qua điện thoại rất trẻ. Quả nhiên người cũng như thanh.”
Bà Hà lạnh lùng liếc mắt: “Cậu biết tôi bao nhiêu tuổi mà bảo trẻ?”
Bách Diệp không ngờ bà chị này chẳng thèm lịch sự đến thế, đứng hình hai giây mới hoàn hồn: “Em đoán chị chỉ khoảng ba lăm.”
Bà Hà hừ một tiếng: “Tôi mới ba mươi thôi.”
Bách Diệp loạng choạng suýt té khỏi bậu cửa.
Nhìn chị như năm mươi ấy. Tôi nói ba lăm đã là nể tình.Thủy Tùng vội giơ tay níu anh họ, đánh trống lảng sang chuyện khác: “Bá…Hà quản gia, cháu… đến sớm, làm phiền gia đình rồi.” Sau khi biết tuổi Bà Hà, cậu không dám gọi “bác” nữa nhưng kêu “chị” càng không. Người này nhìn thế nào cũng phải tầm ngũ tuần, không thể gọi “chị” được.
Bà Hà nhìn vẻ mặt hai người như nuốt phải ruồi, nhịn cười muốn đứt ruột. Bà cảm thấy trêu hai thằng nhóc như thế đã tạm đủ, bèn né người sang một bên, mời hai chủ tớ vào nhà.
“Các cậu đến sớm nửa tiếng. Chịu khó chờ một chút nhé.”
Bọn Tùng, Diệp gật lia lịa:
“Dạ. Dạ.”
“Các cậu cứ ngồi chơi. Tôi phải đi làm chút việc.”
“Dạ.”
**
Bọn Bách Diệp ngồi chờ đúng nửa tiếng, không kém một giây thì chủ nhà xuất hiện. Người này tầm hơn ba mươi tuổi, vóc người to cao, ăn mặc chỉnh tề nhưng không chải chuốt. Bách Diệp có chút ngạc nhiên. Cậu tưởng chủ nhân ngôi nhà tinh tế này sẽ có dáng vẻ công tử quyền quý mấy đời chứ không phải loại hình trộn đâu cũng lẫn thế này.
Hoàng Dương phong cách làm việc nhanh gọn, đi thẳng vào vấn đề. Chỉ trong vòng một giờ đồng hồ, hai bên đã thỏa thuận xong các hạng mục chính. Nhiệm vụ của Bách Diệp là thiết kế và thi công khu nhà vườn cho Hoàng Dương với một điều kiện…
- Gì cơ? Xin lỗi, tôi nghe không rõ.
Mắt Bách Diệp trợn to đùng như cái chén tống uống nước, tay ngoáy tai liên tục, đúng là người giàu thường có tư tưởng kỳ quặc.
- Cậu nghe rõ rồi đấy. Tôi muốn đích thân Thủy Tùng thực hiện phần chăm sóc cây hoa cho tôi 24/24 giờ. Nếu không, miễn bàn tiếp.
- Tại sa…?
Ánh mắt của Hoàng Dương ghê rợn đến mức Bách Diệp không nói nổi hết câu. Tò mò lý do của khách hàng là tối kị, chẳng qua Bách Diệp quá kinh hãi trước lời đề nghị này nên nhất thời không kiểm soát được. Nhưng Thủy Tùng là em họ cậu, cậu tự nhủ mình không thể táng tận lương tâm, vứt mồi cho ác được.
- Bao nhiêu?
- Cái gì bao nhiêu?
- Tiền thuê Thủy Tùng ấy.
Nếu phải bán thằng em này, nhất quyết bán với giá cao.
- 9 triệu một tháng chưa kể ăn uống, du lịch, nghỉ ngơi.
Cái gì mà du lịch với nghỉ ngơi? Đãi ngộ mức này có phải là quá cao so với tiêu cbuẩn không? Sao nghe như trai bao thế nhỉ? Vậy giá đó chưa ổn rồi. Thủy Tùng, pá pì đây sẽ không để con thiệt.
Bách Diệp nhếch mép cười:
- Thủy Tùng làm cho anh 24/24, vậy coi như tôi mất một nhân viên. Anh phải trả thêm chi phí cơ hội là thu nhập hàng tháng nó mang về cho công ty nữa.
Hoàng Dương lạnh lùng gật đầu. Anh biết thừa đối phương đang bày đặt kiếm tiền, chi phí cơ hội cái con khỉ. Nhưng với anh, số tiền nhỏ đó không thành vấn đề, để đạt được mục đích, ai chẳng phải trả giá.
Bách Diệp được đằng chân lân đằng đầu, dấn thêm một bước. Bằng giác quan của một kẻ mê tiền, cậu cảm thấy Hoàng Dương nhất quyết muốn có “món hàng” này. Vậy thì lý gì cậu đây không “làm giá”?
- Thủy Tùng kiêm chức bán hàng, cậu ta không làm thì anh phải kiếm bù cho tôi một hợp đồng tối thiểu ba trăm triệu nữa
Chém xong, Bách Diệp hơi hối hận. Công ty câun mới mở, bé tí xíu, con số kia nghe chừng hơi quá sức. Ai dè, Hoàng Dương sảng khoái chấp nhận. Bách Diệp mừng rỡ, quả này lời to rồi. Sao thằng em họ mình có giá quá vậy trời? Biết thế “bán” nó sớm hơn. Lương tâm gì gì đó của Bách Diệp đã bị tiền của Hoàng Dương đè chết bẹp ngay từ khi còn trứng nước. Vấn đề bây giờ là làm sao thuyết phục được Thủy Tùng chuyển đến đây.
Thực ra, Bách Diệp lo thừa rồi, bởi Thủy Tùng cực kỳ tín nhiệm ông anh họ kiêm thần tượng của mình. Trong mắt Thủy Tùng, anh họ chính là biểu tượng thanh niên thời đại mới: vẻ ngoài thanh tú thư sinh nhưng tính cách lại kiên cường, bằng chứng là Bách Diệp đã bỏ nhà đi từ năm 18 tuổi để theo đuổi đam mê của mình. Thủy Tùng luôn nghĩ mình là người yếu đuối nên việc hâm mộ kẻ mạnh giống như một sự bù đắp là điều đương nhiên. Anh họ nói gì thì đó chính là chân lý. Cậu thanh niên mới lớn ngây ngô hoàn toàn bị ảo tưởng thời thơ ấu làm cho mờ mắt, không hiểu rằng con người vốn là một thực thể phức tạp, Bách Diệp lại thuộc hàng cực phẩm của mâu thuẫn, chẳng hề đẹp đẽ như cậu nghĩ. Kết quả là Thủy Tùng ngoan ngoãn thu dọn đồ đạc chuyển đến nhà Hoàng Dương chỉ trong vòng một nốt nhạc.
Về phần Hoàng Dương, sau khi thu được người mình muốn, anh giữ cam kết, lập tức giới thiệu cho Bách Diệp một mối làm ăn mà nghe qua rất hời.