Bách Diệp ở phòng bên cạnh  nghe ngóng có vẻ Giang Long đã ngủ bèn nhón chân bước ra ngoài. Cậu khe khẽ gõ cửa phòng anh. Không thấy ai trả lời. Chờ một lát, cậu đẩy nhẹ cửa. May quá, thằng cha kia không khóa. Cậu thò đầu vào, thấy có dáng người nằm trên giường bèn lò dò tới gần.

Giang Long đi ngủ không tắt đèn. Ánh đèn ngủ dìu dịu hắt lên gương mặt anh khiến những đường nét rắn rỏi ban ngày dường như trở nên nhu hòa hơn.

Bách Diệp đến cạnh giường, gọi nhỏ: “Giang Long… Ông chủ… Anh già!”

Không thấy anh phản ứng gì, cậu tin chắc anh đã ngấm thuốc ngủ say bèn cười nham nhở, xoa xoa tay:

“Hà hà, người đẹp ngủ trên giường. Có hoàng tử đến đây!”

Cậu tà tà lật chăn người kia lên. Anh đang nằm nghiêng, Bách Diệp nghe ngóng một chút rồi đẩy người kia ngửa ra. Vẫn không động tĩnh gì. Cậu bắt đầu lần mò mở từng cúc áo pijama.

Lồng ngực vạm vỡ, rắn chắc. Nước da nâu khỏe mạnh. Hừ, già rồi còn đẹp cho hổ nó nhìn hả? Bách Diệp vừa hâm mộ vừa ghen tị, lẩm bẩm chê bai trong khi tay vẫn không ngừng hoạt động. Thoát áo xong, cậu tiếp tục tuột quần anh qua mắt cá chân. Hừ, chân gì mà dài thế này? Thằng cha này phải cao mét tám lăm là ít. Đúng là công tử nhà giàu được ăn lắm bơ sữa. Bách Diệp cao một mét bảy ba, không đến nỗi thấp nhưng mỗi lần nói chuyện với Giang Long đều phải ngẩng đầu. Đây là lần đầu tiên cậu được cúi đầu nhìn anh. Quả thực rất có ham muốn chà đạp tên này.

Đi ngủ nên Giang Long không mặc đồ lót. Bách Diệp gặp ngay lại con quái vật mới hù cậu sợ chết khiếp hồi sáng. Đáng ghét! Lát mày chết với ông.

Cậu sờ sờ cằm, tính xem tạo dáng cái xác này thế nào cho đẹp. À, “pô” đầu tiên phải sắp hình chữ “đại”. Hà hà, anh trai, cái này phải là chữ “thái” mới đúng. “Cái dấu” của anh rất ăn ảnh nha. Rồi, giờ đến “nam thần tự do”. Anh trai cứ làm động tác giả nhé, khi nào lên Photoshop, tôi sẽ cho anh một tay cầm sex toy, một tay cầm bao cao su. Anh sẽ trở thành biểu tượng sex thời đại mới. Về sau già rồi, anh có thể lôi ra khoe con cháu. À mà quên, anh là gay thì làm gì có con cháu.

Bách Diệp vừa làm vừa lải nhải. Giang Long thực sự khâm phục bản thân, bị tra tấn bằng sự ngốc nghếch của người kia đến thế mà vẫn không hề nhếch mép cười.

Bách Diệp tác nghiệp chán chê, cảm thấy cực kỳ thỏa mãn. Cậu ngó sang “con điểu” kia, thấy không thể buông tha cho nó dễ dàng được.

Ngủ mà mày còn xù lông xù cánh to con thế hả? Cho mày biết thế nào là Nhất dương chỉ nè.

Cậu giơ ngón trỏ chọc chọc vào chỗ rất không nên chạm vào. Đầu ngón tay còn nghịch ngợm đẩy lên đẩy xuống.

Nếu lúc này mà Giang Long vẫn đóng giả xác chết được nữa thì chắc chắn Viện Hàn lâm điện ảnh Mỹ sẽ trao Oscar cho anh chứ chẳng phải bàn thêm. Anh mở choàng mắt, lật người một cái, áp Bách Diệp xuống giường.

Chưa bao giờ Bách Diệp sợ như thế. Bị bắt quả tang ăn trộm thì thôi đi, đây khéo còn bị quy vào tội cưỡng gian. Cậu lắp bắp:

“Anh… anh… anh…”

Giang Long nhếch mép cười: “Tôi làm sao?”

Bách Diệp quả thực khóc không ra nước mắt. Lẽ nào thằng cha này không ngấm thuốc. Nếu thế thì tại sao lại để mặc mình làm tới làm lui nãy giờ?

“Thả… thả tôi ra.”

Người kia càng đè xuống thấp hơn: “Tôi không ngờ cậu thèm muốn tôi đến thế đấy.”

Cậu lắc đầu như đánh trống bỏi: “Không… Không phải thế…”

Tay anh lần mở từng cúc áo cậu: “Mà là bài tập chụp ảnh của cậu chứ gì? Để tôi dạy cậu chụp ảnh khỏa thân phải làm thế nào.”

Vừa nói anh vừa vùi mặt xuống cần cổ thanh mảnh. Da Bách Diệp trắng mịn, xương quai xanh tinh xảo, kích động người ta nảy sinh dục vọng in dấu hồng lên. Giang Long dĩ nhiên chẳng có lý do gì để kiềm chế thú vui đó. Anh mút mạnh bờ vai thon. Người này có phải Hàm Hương chuyển thế không mà thơm quá vậy, hại anh cố gắng lắm mới ngăn được bản thân cắn một miếng lên cặp má hồng. Môi Giang Long chạy một đường từ vai đến môi Bách Diệp, để lại một chuỗi dấu hôn. Bách Diệp sợ mà không dám kêu, chỉ ra sức cắn chặt răng, bảo vệ phòng tuyến cuối cùng. Nhưng đời nào người kia đã công thành đến nước này còn chịu dừng lại. Tay anh đưa xuống dưới, luồn qua lớp quần ngủ. Bách Diệp hết hồn, kêu “a” một tiếng. Ngay lập tức, đầu lưỡi mềm mại luồn vào khoang miệng cậu, nhẹ nhàng khuấy đảo. Kỹ thuật hôn của anh cao siêu đến mức Bách Diệp muốn cắn cho tên xâm lăng kia một phát cũng không được. Cậu uất hận nghĩ thầm: “Thằng cha này cưỡng hôn bao nhiêu con trai nhà lành rồi mà hôn giỏi thế?”

Chẳng biết từ lúc nào, cậu bị cuốn theo dòng sông hoan lạc mà Giang Long tựa như con rồng dũng mãnh xoắn lấy cậu không rời.

Tham lam là bản chất của đàn ông, Giang Long lại càng như thế. Hai tay anh cố định tay Bách Diệp trên đầu trong khi môi trượt xuống ngực cậu. Ban đầu, anh chỉ định dọa cậu chút chơi. Ai ngờ cậu “ngon” thế khiến anh ăn một lại muốn ăn hai, ăn ba ăn bốn lại đòi ăn năm.

Bách Diệp sợ run cầm cập, toàn thân uốn éo giãy giụa. Hông cậu nâng cao, cọ phải vật gì đó cưng cứng.

“Bịch”. Là tiếng xác Bách Diệp hóa đá rơi xuống giường. Cùng là đàn ông, cậu nhận ra đó là cái gì. Thằng cha chết tiệt, sao bảo với tôi thì không “lên” được? Đừng nói anh sắp “giao thông” tôi chứ?

Bao nhiêu sức mạnh từ lúc cha sinh mẹ đẻ đến nay dồn vào một giây. Cậu đẩy phắt Giang Long ra, không kịp nhặt điện thoại, chạy vèo về phòng, đóng chặt cửa lại, khóa trái hai vòng mà vẫn còn lo sợ. Cậu áp tay lên trái tim đang đánh lô tô của mình. Chết mất thôi, nhồi máu cơ tim mất. Không thể ở đây thêm phút nào nữa. Bách Diệp lôi vali dưới gầm giường ra, lục tung tủ quần áo, quăng toàn bộ đồ đạc vào. Di động đáng thương, mày chịu khó làm thế thân cho tao nhé. Nếu mai anh còn sống, anh sẽ về cứu mày. Còn bây giờ, anh phải trốn đã.

Ngay trong đêm, cậu đánh bài chuồn khỏi biệt thự, phóng đến văn phòng công ty. Ở đây không có chăn mền giường đệm gì nhưng đành tá túc tạm ở đây đêm nay rồi mai tính tiếp vậy.

Đêm đó. Bách Diệp gặp một cơn ác mộng. Cậu mơ thấy mình là nhiếp ảnh gia chuyên nghiệp; Tuấn Ngọc trả cậu một số tiền lớn để chụp cho cậu ta và chồng sắp cưới – Giang Long một bộ ảnh cưới khỏa thân. Suốt từ đầu buổi chụp, tuy hành động của Giang Long cực kỳ hợp tác nhưng người anh ta nhìn không phải “vợ” mình mà chính là cậu. Bách Diệp nén cảm giác buồn nôn, cố nghĩ về khoản thù lao kếch xù để lướt cho xong việc. Bỗng nhiên, trong shot hình nóng bỏng mà theo kịch bản, anh ta sẽ ôm Tuấn Ngọc từ phía sau, cái đó của anh ta kẹp giữa hai chân Tuấn Ngọc, thò ra đằng trước thì anh ta giở quẻ đòi đổi diễn viên. Tuấn Ngọc bị đuổi khỏi phòng chụp, Bách Diệp thế chân. Cậu bị lột truồng. Vật to lớn của Giang Long chạm vào mông cậu nóng rực. Con rồng nhỏ đó cứ chọc tứ tung tìm hang động. Nó thập thò nơi cửa động ra vẻ rất muốn vào. Bách Diệp sợ hãi tỉnh giấc, lạnh buốt cả người. Con bà nó, tên chết tiệt kia trong mơ vẫn không chịu thua kém ai. Sao lại là rồng mà không phải giun, rắn chứ? Bách Diệp không dám ngủ tiếp, ngồi bó gối đến tận tảng sáng mới thiếp đi.

Giang Long ở biệt thự hoàn toàn không hay biết gì về cuộc đào thoát. Bởi vì anh còn bận dùng “ngũ trảo công” an ủi thằng em đang sưng sỉa phát đau.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play