Thực ra, ngày đó Giang Long chẳng gọi cho ai cả. Đúng là anh có người bạn tên vậy là bác sĩ tâm thần nhưng lúc ấy, anh chỉ bấm số chứ không ấn nút gọi. Hù Bách Diệp chơi thôi. Anh biết tỏng người kia chỉ mạnh miệng chứ trong lòng lung lay như cây trước bão rồi. Mà cho dù không phải thế, anh cũng chả muốn thúc đẩy tiến trình khám bệnh chút nào. Về phần Bách Diệp, dĩ nhiên cậu cũng không hăng hái thăm khám, dìm đi được ngày nào hay ngày đó.

Vậy nên cả hai bên, vì mục đích của bản thân, lẳng lặng để vụ “kiểm định tổn thất tinh thần” chìm xuồng.

*

Công tác dọn dẹp khá nhanh gọn, qua một ngày là xong. Giang Long thực hiện đúng thỏa thuận, thanh toán nốt số tiền còn lại của hợp đồng. Bách Diệp nhận báo có từ ngân hàng, thản nhiên đến mức Giang Long tưởng cậu bị ma nhập. Chỉ có đến khi đêm xuống, một mình khóa cửa ngồi trên giường, Bách Diệp mới cười sung sướng, tung đống tiền tưởng tượng lên cao rồi chờ nó rơi lả tả quanh người, cảm thấy thiên đường chính là đây chứ chả cần chờ đến lúc nhắm mắt xuôi tay.

Ai nói tiền bạc không mang lại hạnh phúc, hẳn họ đang nói về tiền của người khác. Có tiền chưa chắc đã sung sướng nhưng không có tiền, chắc chắn sẽ bất hạnh. Tiền bạc là tiền đề, là điều kiện cần của hạnh phúc. Cái gì không mua được bằng tiền thì sẽ mua được bằng rất nhiều tiền. Chao ôi, những câu danh ngôn về tiền kiểu này, Bách Diệp thuộc vô số, thậm chí còn sáng tác hàng chục câu tương tự, có khi còn thành tuyển tập được không biết chừng.

Yêu tiền đến thế, Bách Diệp luôn tìm cách có càng nhiều, giữ càng lâu “em yêu” càng tốt.

Hợp đồng với Giang Long đã xong, thu nhập của công ty hiện tại chỉ có từ mấy dịch vụ chăm sóc cây lẻ tẻ và tiền “chăn” được của Hoàng Dương khi “cho thuê” Thủy Tùng. Nếu tình trạng này không được cải thiện, không những dàn “em yêu” sẽ ít đi mà có khi chi phí duy trì công ty cũng không đủ. Nghĩ cảnh đó, Bách Diệp thấy “ruột đau như cắt, nước mắt đầm đìa”, lập tức “tới bữa quên ăn, nửa đêm vỗ gối”, tự nhủ phải tiếp tục tích cực tìm hợp đồng mới thôi. Thời gian vừa rồi tập trung hết cho Giang Long, lơ là việc này quá. À, đúng rồi, Giang Long từng nói sẽ tổ chức bữa tiệc khánh thành có mời khách VIP, không tranh thủ làm quen thì còn đợi khi nào. Mà sao thằng cha này kín tiếng vậy nhỉ, không thấy đả động gì đến vụ này, chắc là không muốn có mặt mình tham gia. Mình phải thăm dò mới được. Bách Diệp suy tính, nhịp nhịp ngón tay trên bàn.

Trong bữa tối, Bách Diệp vui vẻ nói chuyện khác hẳn mọi ngày, hỏi han đủ thứ trên trời dưới biển làm Giang Long như rơi vào đám sương mù, mờ mịt không nhìn rõ gì nhưng lại rất mát mẻ, dễ chịu.

– Anh Long, hôm trước anh bảo sẽ có bữa tiệc sau khi công trình hoàn thiện, xong vì ông khách gì đó bận việc nên phải thay đổi ngày í. Ổng đã về chưa?  Anh định khi nào thì tổ chức?

Bách Diệp cố tỏ ra thản nhiên nhưng ánh mắt chờ đợi thì không qua được mắt Giang Long. Anh băn khoăn không hiểu cậu đang mong đợi điều gì ở bữa tiệc này, đào đâu ra chuyện con sâu tiền kia bỗng dưng lo chuyện bao đồng. Anh trả lời vu vơ:

– À, tôi nhiều việc quá nên chưa thu xếp được. Chắc để một vài tháng nữa.

Á đù, lâu thế chết tôi.

– Trời, ông anh ai lại làm thế?! Hỏng hết… phong thủy. Xong nhà là phải đi coi ngày làm tân gia ngay trong tháng mới có lộc. Anh là dân làm ăn, càng phải giữ. Các cụ chả nói “Có thờ có thiêng, có kiêng có lành” sao?

Giang Long nhướn mày, phải vậy không? Sao tự dưng lại tốt bụng thế? Không phải âm mưu gì chứ? Của đáng tội Bách Diệp nói cùng có phần đúng. Đám bạn anh biết anh đại tu nhà vườn đã dấm dứ từ trước là phải mời chúng nó bù khú khi hoàn công. Không mời, khéo cả bọn mò đến phá banh nhà chứ chẳng chơi. Giang Long bị kẹt giữa lũ bạn và Bách Diệp. Mời bọn “quái thú” chả vấn đề gì, chi phí lại càng không phải điều anh suy nghĩ, cái chính là anh không muốn cho chúng nó gặp Bách Diệp. Vẫn có câu “ngưu tầm ngưu, mã tầm mã”, bạn Giang Long có nhiều người “trong giới”, tức là cũng thích đàn ông. Anh chắc chắn không đứa nào dám nẫng tay trên “em” Diệp nhưng bảo đảm sẽ có thằng muốn ăn đập nhào vào trêu ghẹo cậu. Dù chỉ là đùa thôi anh cũng thấy ngọc thể bất an lắm rồi. Chắc phải thanh lọc danh sách kèm cảnh báo dành cho khách mời kiểu cho Bách Diệp đeo tấm biển “Cấm sờ vào hiện vật”. Giang Long suy tính một hồi, xoa xoa cằm rồi bảo;

– Ừm, để tôi xét. Mai đi ăn tối với bọn Hoàng Dương nhé!

Bách Diệp ngơ ngác:

– Hử? Sao tự dưng lại đổi chủ đề vậy?

Giang Long cười cười:

– Cậu quên Hoàng Dương làm nghề gì à? Tôi chả có thời gian đâu mà tổ chức, quẳng quách cho nó là nhẹ thân.

Công ty Hoàng Dương chuyên về tổ chức sự kiện. Thủy Tùng được “anh Hoàng” thuê đứt hàng tháng thỉnh thoảng cũng góp phần trong các chương trình ngoài trời cần đến phối cảnh cây cối. Thủy Tùng mới vào nghề, mỗi lần thế đều phải nhờ đến Bách Diệp hướng dẫn. Dĩ nhiên, cậu chàng không quên “chạc” thêm ít phụ phí tư vấn.

*

Đồ ăn Tây nhiều chất đạm và béo không có lợi cho dạ dày của Bách Diệp nên Giang Long đặt một phòng riêng tại một nhà hàng Nhật Bản sang trọng. Đồ ăn Nhật thanh đạm, tốt cho sức khỏe của cậu hơn. Mặc dù không trực tiếp mời Thủy Tùng nhưng Giang Long biết hai “con sam” kia đi đâu cũng dính lấy nhau, thể nào Hoàng Dương cũng đưa tình nhân theo nên đặt chỗ cho bốn người cho chắc.

Bách Diệp rất chờ đợi cuộc gặp gỡ. Ngoài việc hóng vụ tân gia thì còn vì chuyện riêng nữa. Lâu lâu không gặp Thủy Tùng, Bách Diệp có chút chờ mong, vì thế, cậu rất ngạc nhiên khi không thấy em họ đi cùng Hoàng Dương đến chỗ hẹn. Cậu ngó  ngó ra sau anh, tưởng thằng em sẽ vào sau:

– Ủa? Thủy Tùng đâu rồi? Sao anh lại đi một mình?

Hoàng Dương tránh né cái nhìn của cậu:

– Em ấy bận nên không đến được.

Anh ngồi xuống bàn, dáng vẻ hơi ủ rũ, đánh trống lảng sang chuyện công việc:

– Ông định tổ chức tiệc ngoài trời chứ gì? Có ý tưởng gì chưa?

Giang Long dĩ nhiên nhận ra sự khác lạ của bạn. Có vẻ như nó và người yêu bé nhỏ đang gặp trục trặc. Lẽ ra anh phải cười vào mũi nó vì tội lần trước nó đã bỏ rơi anh trong cơn nguy cấp, lại còn hớn hở trên sự “đau khổ” của anh nhưng quả thực, nhìn thấy Hoàng Dương luôn bình thản mà bây giờ lộ vẻ bối rối khó giấu, anh không nỡ “chà đạp” tâm hồn “yếu đuối” đang bị tổn thương kia. Anh vờ như không để ý, nói luôn vào việc chính:

– Không có. Cái này phải hỏi ông chứ. Tôi chỉ có một số yêu cầu thôi. Tôi không muốn mời quá đông khách, chỉ cần những người quan trọng và/hoặc thân thiết. Các mối quan hệ của tôi thì ông cũng biết rồi, nếu cần cụ thể hơn thì liên hệ với Loan – thư ký của tôi.

– Ông thích hoành tráng, sang trọng hay thân mật? Ngân sách có giới hạn gì không? Dự định vào thời gian nào?

Giang Long trả lời cụ thể từng câu hỏi Hoàng Dương đặt ra cho khung chương trình. Bách Diệp ngồi bên cạnh, sau khi cắm cúi ăn thì chống tay ngắm hai người. Rõ ràng hai phong cách khác nhau đến thế mà lại là bạn thân. Ở Hoàng Dương toát lên vẻ điềm tĩnh, an ổn còn Giang Long lại có chút phong lưu, nhàn tản. Nhưng cả hai người đều tỏa ra hơi thở quyến rũ của đàn ông thành đạt và già dặn. Thật chẳng có gì là lạ khi họ có nhiều fan hâm mộ như thế. Con gái trẻ xì-tin thích hotboy nhưng phụ nữ thông minh thì hiểu rõ “man” chứ không phải “boy” mới là người đáng để lấy làm chồng. Bách Diệp thầm chép miệng, thằng em họ mình kể ra cũng tốt số. Chuột sa chĩnh gạo. Hoàng Dương vừa tử tế vừa ngon lành. Kiếm đâu ra cô vợ tốt hơn chứ. Không biết cuộc sống hai bạn trẻ ra sao nhỉ? Thủy Tùng tính tình hiền lành, ở chung với anh trai bình đạm này… hây dà, nghĩ thôi đã thấy buồn ngủ. Anh thích ăn gì? Anh muốn ăn tôm. Em cũng thế. Hai đứa dắt nhau đi ăn tôm. Em thích cây gì? Em thích thủy tùng. Anh cũng thích Thủy tùng. Rồi hai đứa “yêu” nhau. Chắc chả cãi nhau bao giờ.

Bách Diệp vừa say sưa nhìn Hoàng Dương vừa nghĩ miên man, trông rất giống nữ sinh trung học ngồi ngắm thần tượng. Giang Long liếc sang bên cạnh, bắt gặp ánh mắt mê mải của người kia, máu nóng bốc lên đầu. Anh đặt mạnh chiếc ly trên tay xuống bàn, tạm dừng cuộc bàn bạc. Hoàng Dương bị ngắt mạch, cũng quay ra nhìn người đối diện. Bách Diệp bỗng dưng bị “chiếu tướng”, giật mình thoát khỏi dòng suy nghĩ:

– Ủa? Sao đang nói chuyện lại dừng? Đừng để ý đến tôi. Hai anh cứ tiếp tục.

Giang Long khẽ gầm lên:

– Cậu vừa nghĩ cái gì?

– Hả? Nghĩ gì á? Tôi chẳng nghĩ gì cả.

Bách Diệp thấy mình rất oan khuất, tự dưng bị sẵng giọng. Cậu nghĩ chuyện nọ xọ chuyện kia nên thực sự lúc bị hỏi thì chẳng nhớ mình đang nghĩ cái gì. Nhưng Giang Long lại không nghĩ thế. Anh tưởng Bách Diệp đang giấu diếm gì đó. Không phải anh nghi ngờ Bách Diệp có ý với Hoàng Dương, đây là người yêu của Thủy Tùng, không đời nào Bách Diệp làm chuyện nẫng tay trên, chỉ là anh không hiểu trong đầu cậu tính toán gì, không muốn cậu dùng ánh mắt kia dừng lại trên bất kỳ người nào khác ngoài mình.

Nếu là mọi lần thì hẳn Hoàng Dương đã không từ chối cơ hội “chọc gậy bánh xe” này nhưng hôm nay tâm trạng không tốt nên anh điều hướng cuộc nói chuyện quay về chủ điểm chính, hai bạn muốn cãi nhau thì về nhà đóng cửa bảo nhau nhé:
  • Chốt lại là thế này nhé: Thời gian: thứ bảy tuần sau nữa; khách mời: chốt với Loan, gửi thiếp mời vào thứ ba tuần tới, nhắc lại lần nữa trước buổi tiệc hai ngày; phong cách: vừa sang trọng vừa thân thiết; ngân sách: không giới hạn.
Bách Diệp nghe chữ “không giới hạn” mà lộn tiết. Bình sinh Diệp công tử đây cực kỳ ghét kẻ nào tiêu tiền không cần biết số lượng. Cậu làm gì cũng tính toán rõ ràng từng mục, ngân sách hoạt động chính là điểm lưu ý đầu tiên và quan trọng nhất. Cậu khẽ bĩu môi khinh bỉ, kẻ nào vớ phải anh đúng là đen cả đời.

Hoàng Dương kết luận xong thì gọi nhà hàng gói một phần mang về cho Thủy Tùng. Giang Long cười cười, chắc thằng này làm gì có lỗi rồi. Cho mày chết. Với tính cách dịu dàng của Thủy Tùng mà giận thì cơn giận này không dễ xoa dịu đâu. Cảm giác cười trên nỗi đau của người khác thật con mẹ nó sảng khoái. Thảo nào lần trước nó cười mình thỏa mãn thế. Anh thanh toán hóa đơn, cả phần mang về của Thủy Tùng rồi chở Bách Diệp về biệt thự, dự định ngày mai sẽ đưa cho Loan “blacklist” những nhân vật chắc chắn không được cho vào danh sách.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play