“Ồ, vậy nơi này thành trung tâm nuôi thú cưng được rồi đó.”. Không những là thú cưng còn thú ‘dữ’ nữa cơ. Với lại ở nơi này thật sự rất tốt, đủ điều kiện để bọn chúng phát triển thật tốt, lớn khỏe bình thường. Nơi này đúng là nơi trú ngụ lý tưởng mà. Không chỉ với thú cưng mà cả người nữa.

“Ý tưởng hay đấy, nhưng chỉ phù hợp với những thú 4 chân có lông mao dày và mềm mượt như Xixi thôi.”. Vương Hàn nhún vai rồi cúi xuống chỉnh lại ‘chỗ’ ngồi cho Bao Bao.

“Tại sao?”. Phân biệt chủng loại à? Không ngờ ở đây cũng có cái đó nha!

Ai ya! Thật ra Vương Hàn hắn cũng không định nói cái này ra đâu nhưng mà Tiểu Dạ đã hỏi rồi nên hắn đành nói vậy. “Thật ra Lạc Thần là người cuồng lông mao. À không, nói cuồng thì hơi quá. Phải nói là có ‘tình cảm tốt’ với lông mao.”. Cái này có được coi là kể tính xấu của Thần ra không nhỉ?

“Gì cơ!? Anh Thần thích lông mao á?”. Unbelievable! Thật không ngờ nha! Thật không ngờ người như anh Thần mà lại thích lông mao nha!

À mà khoan. Sao cậu lại nói ‘người như anh Thần’ nhỉ? Lạc Thần thì sao chứ? Đâu phải Lạc Thần không phù hợp với hình ảnh soái ca ôn nhu bên một tiểu động vật có lông mao xinh đẹp. Chẳng phải trong một lần phát hành mini album, trong đó có đính kèm theo một tấm ảnh hình Lạc Thần mặc áo sơ mi trắng đang nhàn rỗi đùa nghịch với một chú mèo Ba Tư màu trắng bên cửa sở gỗ trắng đầy nắng với những cây thường xuân xanh mơn mởn xung quanh ư?

Vậy nên Tử Dạ, mày ăn nói bỗ bã quá!

Tiểu Dạ tự vỗ cho mình một cái vào miệng trong tiềm thức rồi ngoan ngoãn đi theo Vương Hàn, vừa đi vừa nói. “Bây giờ tôi mới biết đấy.”. Ở cùng Lạc Thần 3 tháng rồi mà chưa biết điều này, chết thật!

“Tất nhiên, cậu mới ở với chúng tôi 3 tháng thôi thì làm sao mà biết được.”.

Tử Dạ:“…”. Cậu chính thức hạn hán lời, không còn gì để nói.

Vương Hàn thấy biểu cảm ‘đông cứng’ đó của Tử Dạ thì âm thầm cười. Cậu không biết cũng đúng thôi vì rất ít khi Lạc Thần thể hiện ‘tình cảm’ đặc biệt đó của Thần ra. Chỉ khi nào Thần nhìn thấy chúng gặp khó khăn, chịu tổn thương thì cái thứ ‘tình cảm’ đó mới dâng lên ‘mãnh liệt’ thôi. Còn những khi nhìn thấy chúng sống hạnh phúc bên chủ của chúng hoặc thấy ở những quán thú cưng đợi người chủ tương lai của chúng thì Thần chỉ nhẹ nhàng mỉm cười với chúng mà thôi.

Chắc cũng vì vậy mà bọn chúng có cảm tình với Thần hơn là hắn chẳng?

Hắn thắc mắc lắm.

Nhưng hắn chẳng rảnh để tìm hiểu cái thắc mắc đó nên hắn liền gạt ra sau đầu rồi đưa Tiểu Dạ đang đưa ngón tay của mình cho Leo ‘gặm’ đến một căn phòng.

-Cạch- Cánh cửa mở ra.

Tử Dạ nhìn xong chính thức hóa đá.

Ôi cha mẹ của con ơi. Cậu có cảm giác như cậu đang ở một hành tinh nào đó ngoài vũ trụ vậy. Và nơi này có mỗi cậu là nhân loại thôi.

Cảm giác thật là…

Tiểu Dạ cứ ‘đơ’ như thế mãi cho đến khi Leo ‘cắn’ một cái vào ngón tay của Tử Dạ làm cậu giật mình ‘tỉnh khỏi cơn mê’.

Sau đó Dạ như cỗ máy bị rỉ sét lâu ngày được tra dầu mỡ, ấn nút khởi động cái liền ‘như điên như dại’ chạy vào căn phòng đó.

Ôi! Đây quả là thiên đường!

À thì Dạ có biểu hiện như vậy là vì căn phòng này rất đặc biệt nha.

Chắc cũng có bạn đoán ra rồi.

Bên trong căn phòng này là ngập tràn những em cún cưng, bé mèo đáng yêu. Béo béo tròn tròn, mập mập mạp mạp, lại còn như những cục bông đủ màu trắng, đen, nâu, xám, vàng,… đang lăn a lăn a vòng quanh căn phòng rộng lớn đầy đủ tiện nghi cho thú cưng nữa. Tất cả chúng đều được đeo những chiếc vòng da rồi có bảng tên cùng chuông nữa nên khi chúng lăn hoặc chạy nhảy, chuông sẽ kêu, nghe leng keng thật vui. Rồi khi nhìn thấy Tử Dạ và Vương Hàn mở cửa bước vào thì chúng liền meo meo gâu gâu chạy đến chỗ Tử Dạ và Vương Hàn dụi a dụi a, cắn a cắn a. Yêu thế!

Tiểu Dạ tuy không có ‘tình cảm đặc biệt’ với động vật có lông mao như Lạc Thần nhưng cậu lại có cảm tình rồi tốt với những tiểu động vật dễ thương như này. Thế nên cậu gần như ngay lập tức phi vào giữa một ‘rừng’ cún con mèo con đó mà trêu đùa cùng chúng. Cậu gãi gãi vùng bụng tròn vo của chúng, xoa xoa bộ lông mềm mềm của chúng, nhéo nhéo đôi tai của chúng, ấn ấn bàn chân có đệm thịt mềm của chúng, thậm chí cậu còn giật giật đuôi chúng để rồi bị chúng cắn cho nhưng cậu vẫn cười ha ha hạnh phúc. (Thật… bó chân. -_-#)

Cơ mà hình như cậu mải chơi quá mà không biết có một người đang tối sầm mặt, khóe miệng co giật, hắn lấy một tay vuốt mặt rồi lẩm bẩm. “Sao lại có thêm một người nữa thế này!? Chết tôi mất thôi!”.

* * * * *

“Thôi, về được chưa?”. Khoanh tay đứng dựa vào tường, Vương Hàn thảnh thơi đứng nhìn Tử Dạ như đang bị nhấn chìm trong ‘biển bông’ kia. Nói vậy cũng phải thôi vì Tiểu Dạ không to con gì cho cam, thậm chí còn là nhỏ bé. Mà số lượng thú cưng trong này ít nhất cũng phải hơn 50 con, xong lại toàn là những đứa có nhiều lông nên khi chúng ‘bu’ xung quanh Tiểu Dạ thì nhìn cậu không khác gì bị đống lông của chúng nhấn chìm, bao lấy.

Cơ mà nhìn cảnh tượng đó thật thú vị. Thú vị đến mức mà Vương Hàn đứng đó gần nửa tiếng rồi mà không thấy chán thậm chí còn cười rất nhiều lần. Một nụ cười rất đẹp, thật rạng rỡ. Nhưng thật tiếc là Tiểu Dạ cũng như những người khác không nhìn thấy.

But! Cuộc chơi nào cũng phải có điểm dừng, Vương Hàn liếc nhìn đồng hồ trên tay mình, đã muộn thế này rồi cơ à? Phải nhanh chóng đưa Tiểu Dạ về nhà ngủ thôi nếu không Thần ‘giết’ hắn mất.

“Hả? Đã phải về rồi á? Tôi không muốn đâu.”. Cậu đang chơi cùng các ‘bé’ rất vui mà. Ứ ừ, không muốn về đâu, muốn ở đây chơi cơ.

Biết Tiểu Dạ bắt đầu trò làm làm nũng của trẻ con để thuyết phục mình nên Vương Hàn rất tỉnh mà lắc đầu. “Không được, muộn rồi.”. Cứng giọng vậy thôi chứ nhìn khuôn mặt tinh xảo, cặp mắt đen láy chớp chớp, miệng hồng còn hơi chu chu ra kia thì sao mà không động lòng cho được. Hắn vừa nãy còn chưa có được ăn ‘kẹo ngọt’ đâu nhá! Tại Xixi hết! Có nên phạt nó chạy 5 vòng quanh H&H để vừa tiện giảm cân vừa để lần sau không thế nữa không nhỉ?

Xixi ngồi uống sữa ở một góc khẽ “Hắt xì!” một cái rồi chép chép miệng. Ai nhắc nó thế?

“Đừng mà. Cho tôi ở lại đi. Một chút thôi mà.”. Tử Dạ đứng dậy khỏi ‘đống bông’ kia rồi đi đến chỗ Vương Hàn đứng, lay lay tay áo hắn, vừa lay vừa nói “Đi mà, đi mà!”.

Nhìn khuôn mặt rõ đáng yêu đó của cậu thì Vương Hàn đành bất đắc dĩ mà buông tha cho cậu, hắn để cậu ở lại chơi thêm chút nữa. Với lại đằng nào mai cậu cũng được phải đi học nên cho cậu ở lại cũng chẳng sao, nếu cậu buồn ngủ thì có thể lên bất cứ phòng nào ngủ cũng được?

Không có chuyện đó đâu!

“Không được là không được!”. Vương Hàn vẫn dứt khoát kéo Tiểu Dạ đi. Hắn không dám ‘đắc tội’ với Lạc Thần đâu.

“Tại sao chứ?”. Tử Dạ vẫn không nỡ rời xa chốn thiên đường đó.

“Không tại sao hết.”. Nói rồi Vương Hàn vươn tay véo véo cái má vừa được hắn và Lạc Thần nuôi thành bánh bao trắng nhỏ xinh của Tử Dạ. Cảm giác thật thích!

Tử Dạ bị véo thì chìa môi, xoa xoa má. “Why not!?”.

“Do not ask!”.

“Anh…”.

Theo tình hình này thì chắc chắn Tiểu Dạ sẽ còn mè nheo mãi để được ở lại cho xem. Thế là Vương Hàn liền ra ‘đòn phản kích’ trí mạng cuối cùng. “Lạc Thần bảo cậu phải về nghỉ ngơi.”. Lập tức Tiểu Dạ cạn lời luôn!

Ai chả biết Lạc Thần chính là Thần là Thánh, là ông là bà, là cha là mẹ, là anh là chị, là… À mà thôi, hơi quá rồi. Nói chung là Tử Dạ luôn nghe theo lời Lạc Thần, Thần nói gì Dạ nghe đấy nên chỉ cần khi nào Dạ bướng bỉnh không nghe lời thì chỉ cần lấy Lạc Thần ra để ‘dọa’ thì chắc chắn cậu sẽ ngoan ngoãn nghe theo ngay thôi.

Chính vì thế nên Tiểu Dạ ỉu xìu xìu như bóng bay xì hơi mà ‘vật vờ leo lắt’ như ‘ngọn nến trước gió’ mà đi theo Vương Hàn. Vừa đi cậu vừa luyến tiếc, vẫy tay ‘biệt ly’ với các em thân yêu.

Vương Hàn tuy đi trước nhưng hắn vẫn quay đầu chú ý đến từng hành động của Tử Dạ. Khi nhìn cậu như vậy thì hắn chỉ biết dở khóc dở cười cùng với bất đắc dĩ bó cả tay lẫn chân với cậu. Nhóc này thật đúng là trẻ con mà.

“Đâu phải cậu không được đến đây nữa đâu.”.

Lúc này Tiểu Dạ mới như được ‘thức tỉnh’ khỏi ‘cơn mê’. Cậu hề hề cười với Vương Hàn. “Ừ nhỉ.”. Lạc Thần và Vương Hàn đã từng nói với cậu rằng cậu hãy cứ coi H&H cũng như Black như nhà của cậu vậy, muốn đến lúc nào thì đến, muốn đi lúc nào thì đi, muốn dùng cái gì thì dùng cơ mà. Vì vậy cậu lúc nào đến chơi với những em thân yêu mà chẳng được.

Đúng là hâm thật!

Thế là Tiểu Dạ hì hì đi theo Vương Hàn về nhà ngủ để mai dậy sớm đến đây chơi tiếp.

Cơ mà khi họ gần đi đến thang máy để đi lên thì nghe thấy tiếng leng keng, quay lại thì thấy Xixi đang chạy tới, trên lưng còn có Leo và một chú mèo Anh lông dài với bộ lông màu xám nhạt, đặc biệt là đôi mắt màu xanh ngọc bích đẹp mê ly, ở cổ có đeo chiếc vòng với quả chuông bạc khắc tên Xam.

Khi Xixi chạy đến chỗ họ thì dừng lại, Leo cùng Xam nhảy xuống khỏi lưng Xixi rồi chạy đến chân Tiểu Dạ kêu meo meo gâu gâu rồi lại thi nhau cắn cắn dụi dụi chân cậu.

Tử Dạ thấy thế thì ngồi xuống, vuốt vuốt bộ lông của chúng, khó hiểu ngước đầu nhìn Vương Hàn. “Chúng làm sao vậy?”.

Vương Hàn thấy vậy thì cười cười:“Chắc chúng muốn đi với cậu rồi.”.

“Đi với tôi?”. Sao lại đi với cậu? Chúng phải ở lại đây chứ? Đây mới là nhà của chúng mà.

“Ừ, đúng không Xixi?”.

Xixi như hiểu Vương Hàn nói gì, nó tiến lên, dùng cái đầu trắng xù của mình vừa dụi vừa đẩy Leo và Xam về phía cậu rồi kêu vài tiếng như muốn nói cậu hãy mang 2 đứa nó đi.

Tiểu Dạ thì như chưa tin cho lắm, ôm hai đứa đó trong lòng rồi ngước mắt nhìn Vương Hàn như muốn hỏi hắn có thật hay không.

Vương Hàn cười cười. “Tôi đùa cậu làm gì cơ chứ? Cậu được mang chúng đi.”. Mấy nhóc này ngoài trừ Lạc Thần, hắn, Lý Minh cùng những người thay Thần và hắn chăm sóc chúng thì rất ít ai được chúng thân mật gần gũi như vậy. Vừa rồi chúng quấn lấy Tiểu Dạ như vậy chắc là một phần là vì có hắn ở đó, một phần vì Dạ ở cùng họ lâu nên trên người cậu có ‘mùi’ của họ. Nhưng hắn tin một phần cũng là vì Tiểu Dạ làm cho bọn chúng cảm giác an toàn.

Vậy nên bây giờ Leo và Xam muốn đi theo cậu cũng là chuyện bình thường thôi.

“Thật á!?”. Tử Dạ vẫn chưa tin vào sự thật hiển nhiên này đâu.

Vương Hàn thấy cậu chưa tin thì dở khóc dở cười. “Ừ, là thật.”. Sao nhóc này không dễ tin như trẻ con chút nào cả.

Tử Dạ nghe Vương Hàn nói thế thì vui lắm. Cậu cũng từng ước muốn sẽ được nuôi một thú cưng nào đó nhưng chưa làm được, bây giờ thì vui rồi, cậu sắp có tận 2 chú bé cưng để chăm sóc rồi. Nghĩ đến thôi mà đã thấy vui rồi. Hihi!

Ơ nhưng mà… “Vậy tôi có cần gọi điện xin phép anh Thần không?”. Dù gì thì đây cũng là thú cưng của Thần mà.

“Ầy, không cần, tôi đồng ý là được rồi, với lại chắc chắn Thần sẽ đồng ý thôi.”. Đâu cần rắc rối vậy đâu, với lại chắc chắn Thần sẽ đồng ý mà. Vì chỉ cần Dạ muốn thì Lạc Thần chắc chắn sẽ cho hoặc lấy về cho cậu cho mà xem.

“Nhưng mà anh Thần cũng là chủ của chúng mà.”. Bọn chúng có hai chủ thì cậu phải đi xin hai chủ chứ. “Hay là tôi gọi điện nói với anh ý nhá!”.

Vương Hàn nghe vậy thì giật mình, sao tên này ngốc thế? “Cậu hâm à, cậu gọi giờ này khác gì cậu tố cáo với Thần là cậu chưa về ngủ?”. Lúc đó cả hắn và cả cậu đều sẽ bị Lạc Thần ‘thuyết giáo’ cho một bài cho xem. Hắn không muốn đâu. Lúc Thần tức giận thì hắn không sợ chứ lúc nghe Thần ‘thuyết giảng’ thì hắn sợ nhất!

“Ờ nhỉ.”. Vương Hàn không nói chắc cậu cũng quên. Bây giờ đã muộn thế này rồi mà cậu vẫn gọi thì chắc khác nào tự khai với Thần là cậu chưa đi ngủ. Lúc đó không chỉ là cậu không nghe lời Thần mà còn là nói dối Lạc Thần nữa đấy.

“Thôi được rồi, cậu cứ mang về đi, mai nói với cậu ấy cũng được.”.

Tử Dạ nghe Vương Hàn nói vậy thì bắt đầu ngẫm nghĩ, hắn nói cũng đúng, bây giờ cậu mang Leo và Xam về lúc này rồi mai nói với Lạc Thần cũng được mà. Như thế thì vừa xin phép Thần được lại vừa để Thần không biết là cậu ngủ muộn, tiện cả đôi đường.

Vuốt vuốt đầu của Leo và Xam rồi hỏi chúng. “Mấy đứa muốn theo anh về à?”.

Leo và Xam như nghe hiểu mà thi nhau dụi dụi vào lòng bàn tay Tử Dạ. Cơ mà Xam như vậy thì còn bình thường vì Xam khá ngoan nhưng mà Leo như vậy thì lạ lắm nha. Nhóc này là đứa nghịch nhất cơ mà, thế mà bây giờ lại như chú cún con ngoan ngoãn thực sự thế này?

“Ừ, vậy thì về cũng anh nhé.”. Dùng chút sức xoa hai cái đầu một bạc trắng một xám nhạt của hai đứa rồi cậu nhấc hai đứa lên.

Ây ya! Nặng gớm!

Nhìn bé bé con con thế này mà sao nặng thế nhỉ.

Vì nặng quá nên Tử Dạ đứa 1 đứa cho Vương Hàn bế hộ chứ nếu không cậu gãy tay mất.

Đang định đưa 2 đứa đó đi thì Tiểu Dạ như nhớ ra gì đó, quay đầu lại, nhón chân ngồi xuống, vuốt vuốt Xixi. “Đừng lo, anh sẽ đưa 2 đứa đến đây chơi thường xuyên.”. Dù gì thì Xixi cũng như ‘chị đại’ ở đây mà, nên chắc chắn Xixi rất thân với chúng, bây giờ cậu mang hai đứa đi thế này thì chắc Xixi sẽ buồn lắm nên cậu sẽ mang Leo và Xam đến đây chơi thường xuyên để chúng đỡ buồn.

Với lại bây giờ cậu mới chỉ đi học và đến công ty luyện tập mà đã bận rộn thế rồi thì đến khi được debut thì sao? Tuy chưa biết bao giờ được debut nhưng vẫn cứ phải tính trước đã chứ. Lúc đó chắc chắn cậu sẽ rất bận nên sẽ không có nhiều thời gian để chăm sóc chúng đâu nên mang đến đây là hợp lý nhất.

Xixi vui vẻ vẫy vẫy đuôi, đôi tai hơi nhọn như tai sói run run dựng đứng lên. Chắn nó vui lắm.

Sau đó cậu chào tạm biệt Xixi rồi cùng Vương Hàn mang Leo về Xam về nhà.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play