“N… Này này, a… anh làm cái gì thế hả!?”. Tiểu Dạ như chú cừu con lạc mẹ bé bỏng đáng thương đang run rẩy sợ hãi trước một con sói đáng sợ, à không, một con sói lưu manh mới đúng. Lúc này Tiểu Dạ chỉ có một khát khao, một ước ao rằng cậu giống như một hồn ma để có thể lẩn vào bên trong bức tường này.

“Cậu nghĩ tôi muốn làm gì?”. Vương Hàn thấy khuôn mặt vừa xấu hổ, lúng túng vừa tức giận, bối rối của cậu thì chưa vội làm gì cậu mà nổi lên hứng thú muốn trêu chọc cậu, làm cho cậu xấu hổ đến tự luộc chín bản thân luôn.

“T… tôi không muốn biết, anh… anh tránh ra xa một chút đi.”. Nhìn khuôn mặt thu hút biết bao ánh nhìn của Vương Hàn ở cự ly gần, không hiểu sao Tử Dạ lại thấy rất xấu hổ. Người cậu đang nóng bừng lên, nhất là đôi tai. Cậu nghĩ chắc hẳn bây giờ đỏ đến mức sắp nhỏ ra máu được luôn rồi cho mà xem. Cậu còn có cảm giác như trong người cậu có một đoàn tàu hỏa chạy bằng hơi nước, đang vừa chạy trong đầu cậu vừa -tu tu- bốc khói trắng. Ôi cha mẹ ơi, cứu con!

Lấy tay bắt lấy đôi tay nhỏ bé, thon dài đang cố đẩy mình ra, Vương Hàn để lên gần miệng, như có như không chạm môi vào tay cậu. “Cậu thật sự không muốn biết?”. Nhìn Tiểu Dạ lúc này mà hắn thật muốn ‘đè’ cậu ra để ‘làm thịt’ cậu mà.

“Tôi thật sự không muốn.”. Khi Vương Hàn nói, đôi môi gợi cảm cùng hơi thở nóng ấm của hắn như có như không lướt qua tay cậu. Không chỉ vậy, chúng còn như con rắn nước, uốn lượn quanh tay cậu không chịu đi. Chúng còn như hơi nước, luồn qua từng kẽ chân lông, đi vào tận sâu trong mỗi tế bào của cậu rồi truyền thẳng lên não làm cậu giật mình muốn thu tay lại như vừa chạm vào lửa vậy.

Nhưng đâu có chuyện Vương Hàn sẽ buông tha cho cậu dễ vậy? Thấy Tiểu Dạ muốn rụt tay về thì hắn càng giữ chặt tay cậu lại. Vẫn như có như không mà trêu đùa với lòng bàn tay nhạy cảm của cậu. “Vậy sao?”.

“Đúng vậy!”. Tử Dạ như đứa trẻ ngoan mà gật đầu lia lịa. Cậu muốn Vương Hàn mau mau thả cậu ra. Cậu đang thấy rất khó chịu. Cả người như bị thiêu trên lửa, khô nóng. Bên trong còn như có đàn kiến bò qua vậy, thật ngứa, thật muốn có cái gì đó sờ vào.

Trong khi cả thể xác và tinh thần đều đang trong tình huống hỗn lộn như vậy nhưng Tiểu Dạ vẫn còn chút xíu xíu lý trí để tự hỏi sao cậu lại như vậy? Tại sao cậu lại không phản kháng lại hành động này của Vương Hàn? Nếu là người bình thường thì cậu tin chắc là dù cậu không biết đánh nhau thì cậu cũng có đủ cách để làm cho tên đó xong đời luôn rồi. Nhưng tại sao khi Vương Hàn làm ra mấy trò lưu manh này với cậu thì cậu lại không phản kháng lại? 

Có phải là do hắn khỏe hơn cậu nên dù cậu phản kháng lại thì cậu cũng không làm gì được không?

Không phải vậy.

Cậu tin không phải vậy.

Cậu tin nếu cậu thật sự phản kháng thì Vương Hàn sẽ thả cậu ra ngay thôi vì hắn hoàn toàn không có ý định xấu với cậu mà chỉ là trêu đùa cậu chút thôi. 

Nhưng tại sao cậu lại không phản kháng?

Thậm chí cậu còn không ghét bỏ hay hoảng sợ với chuyện này!?

Tại sao lại vậy chứ?

“A!?”. Đang lúc rối loạn không biết nên làm gì trong cái tình trạng ‘nhạy cảm’ của hai người thì Tử Dạ nhìn thấy một ‘cục’ gì đó trắng trắng to lớn nào đó từ xa xa phi tới, sau nó còn có vài ‘cục’ nhỏ khác nữa nhưng chúng không có màu trắng mà là xám nè, đen nè, nâu đen nè, trắng nâu nè, đen trắng…

Và cậu thấy chúng có xu hướng phi thẳng đến chỗ cậu và Vương Hàn đang đứng với vận tốc nhanh dần đều.

Nhìn thấy vậy thì cậu cảm thấy hơi hoảng sợ, đang định nói với Vương Hàn thì không kịp mất rồi. ‘Cục’ bông to lớn kia đã đến, nó nhún một cái rồi nhảy thẳng về phía Vương Hàn.

Tử Dạ lúc đó không còn xấu hổ, bối rối hay lúng túng gì nữa mà thay vào đó là giật mình, hoảng sợ, ngạc nhiên. Và thế là theo phản xạ tự nhiên, cậu liền lấy tay che kín mặt để tránh phải nhìn thấy ‘thảm cảnh’ trước mắt. 

Vương Hàn chắc là đau lắm?!

“Haha.”. Ai ngờ Vương Hàn đáng lẽ sẽ vì đau đớn mà hét ầm lên hoặc ít nhất cũng phải rên rỉ vì đau đớn thì hắn lại sung sướng cười ha ha. Trong tiếng cười của hắn còn có chút gì đó run rẩy như đang bị ai đó làm cho buồn cười vậy.

“Thôi nào Xixi, xuống đi, ngươi nặng chết đi được.”. Xixi? Ai vậy? Cậu đâu có thấy ai đến đây đâu, chỉ có mỗi ‘cục’ gì đó trắng trắng thôi mà?

Chẳng lẽ là…?

Vì tò mò nên Tử Dạ khẽ dịch chuyển những ngón tay để ló ra đôi mắt. Ngờ đâu hình ảnh cậu nhìn thấy lại làm cậu giật mình, kinh ngạc đến mức bỏ ngay tay xuống.

Lúc này Vương Hàn đang nằm sõng soài trên sàn đá trắng, khó khăn chống một tay dậy, còn tay kia thì đang xoa xoa ‘cục’ trắng trắng trên cười, miệng thì không ngừng cười nói ‘cục’ đó xuống.

Bây giờ Tiểu Dạ mới thấy kỳ ‘cục’ trắng trắng mà cậu thấy chính là một chú chó rất lớn với bộ lông trắng tinh xù xù, thật thích!

Mới nghĩ thế thôi mà Tiểu Dạ đã vô thức ngồi xuống, vươn tay xoa xoa ‘mớ’ lông xù xù kia của chú chó đó rồi.

Tưởng đâu chú chó đó sẽ gầm gừ hay gì gì đó với cậu nhưng nó lại lập tức nhảy ra khỏi người Vương Hàn, quay sang liếm liếm tay cậu rồi còn dụi dụi cái đầu trắng muốt của mình vào lòng bàn tay cậu như đang lấy lòng cậu vậy.

“Haha.”. Không chỉ Vương Hàn, bây giờ đến cả cậu cũng bị chú chó này làm cho rõ buồn. Lông của chú chó này khá dài nên khi nó dụi vào tay cậu làm cậu rất buồn.

Vương Hàn sau một hồi ‘chật vật’ cuối cùng cũng đứng dậy được. Phủi phủi bụi cùng lông của chú chó trắng đó ‘để’ lại trên người xong thì cười cười. “Có vẻ chúng rất thích cậu.”.

Chúng? 

Lúc này cậu mới để ý xung quanh chú chó trắng lớn này còn có những chú chó con khác nữa. Mỗi con một màu lông khác nhau, chúng đều đang dựng thẳng tai, đuôi xù phe phẩy, mắt sáng trưng, le le lưỡi ra kêu -gâu- -gâu- một cách rất phấn khích.

“Dễ thương quá!”. Nhìn chúng mà cậu thật muốn ôm hết vào lòng mà. Cơ mà một mình chú chó, gì nhở? Hình như Vương Hàn gọi Xixi này cũng đủ để cậu ôm không hết rồi.

“Tất nhiên.”. Vương Hàn gãi gãi mũi tự hào nói. Sao mà không dễ thương cho được cơ chứ? Mấy ‘nhóc’ này đều là do tự tay hắn cứu về mà.

Ừ, đúng vậy. Cứu về. Từ một ngõ tối tăm, bẩn thỉu, bốc mùi hôi thối.

“Anh gọi chú chó này là Xixi?”. Có vẻ Xixi không chịu liếm liếm tay với dụi dụi đầu thôi thì phải, nó bây giờ đã tiến sát vào người cậu, liếm liếm mặt cậu rồi. Buồn quá cơ!

Cơ mà cũng dễ thương quá cơ! Thật muốn ôm một cái! 

Thế là Tiểu Dạ vươn tay ôm chặt Xixi. Hihi! Cảm giác ôm một cục lông khổng lồ thật thích! Mà cục lông này còn mềm mềm, mịn mịn, mát mát, thậm chí còn thơm thơm nữa!!! Yêu thế!!!=>.<= 

“Ừ, Xixi.”. Vương Hàn gật đầu rồi ngồi xuống, vẫy vẫy tay gọi mấy chú cún con khác đang ‘tủi thân’ vì không có ai vuốt ve chúng. “Còn đây là Sushi, Bao Bao, Hạt dẻ, Milo, Bông, Lunna, em út là Leo.”. Lần lượt Vương Hàn chỉ từng chú cún rồi giới thiệu tên của chúng cho Tử Dạ.

“Sao hay vậy? Anh nhớ được hết à?”. Lúc này Xixi đã chịu ‘buông tha’ cho cậu. Cậu liền nhanh chóng đến xem 7 chú ‘cún’ lùn dễ thương cu cheo kia.

Còn Xixi thấy cậu ‘không quan tâm’ đến mình nữa thì học lũ nhỏ, ‘tủi thân’ chạy xung quanh cậu và Vương Hàn, vừa chạy còn ư ử kêu.

“Dễ mà. Mỗi đứa đều có một dấu hiệu nhận biết riêng mà.”. 

Rồi sau đó Vương Hàn chỉ vào một chú cún có bộ lông rất đặc biệt: trên lưng, đuôi và đỉnh đầu thì là màu đỏ nâu còn ở dưới là màu trắng toát. “Tôi thấy nó rất giống miếng sushi nên gọi nó là sushi.”.

Như hiểu Vương Hàn đang nói gì hoặc là bức xúc vì cái tên ‘đáng xấu hổ’ của mình, Sushi khẽ cắn ngón tay của Vương Hàn. Lúc đó vô tình nó làm lộ ra cái vòng cổ của nó. Là một cái dây da màu trắng với một mặt da trắng có chữ ‘Sushi’ màu đỏ trên đó. Hóa ra là ‘bảng tên’.

Tiếp đó Vương Hàn lại chỉ một chú cún ‘to béo’ tròn vo, lông trắng trắng, xù xù che hết cả mặt, nhìn ngộ ngộ. Hắn nói chú cún đó tên Bao bao vì Bao bao lúc nào cũng tròn vo như cái bánh bao và vì Bao bao thi thoảng sẽ ăn bánh bao. (…Bao bao thật ‘truất’!) Rồi tiếp đó là chú cún có lông màu hạt dẻ nên gọi là Hạt dẻ, một chú lông màu đen trắng tên Milo, một chú lông màu nâu trắng hơi xù tên Bông, một chú lông xám trắng tên Luna. Cuối cùng là em út Leo với bộ lông rất đặc biệt xám nhạt gần như là màu bạc pha trắng, có thể nói chính là màu bạc cực nhạt. 

Cậu cũng không biết nên nói Leo màu gì nữa bởi vì màu lông của Leo rất lạ. Ở gốc thì là màu bạc nhè nhẹ những càng lên cao thì lại thành màu trắng.

Cơ mà không sao! Em đẹp em có quyền mà!

“Tôi tưởng anh chỉ nuôi mấy giống loài hung dữ như sói, hổ các kiểu thôi mà? Sao lại có cả mấy chú cún dễ thương như này chứ?”. Không hiểu sao Tiểu Dạ lại có cảm tình đặc biệt với Leo, có lẽ vì màu lông của cậu? Hay là vì ‘tính cách’ đặc biệt không mấy ngoan ngoãn và kiêu ngạo của Leo? Không hiểu sao cậu lại thấy Leo rất giống Vương Hàn, lúc nào cũng kiêu ngạo và rất ‘không nghe lời’. Nhưng cậu chẳng quan tâm, cậu vẫn bế Leo lên, ôm vào lòng mà vuốt ve.

“Mấy nhóc này cũng không hẳn là của tôi.”. Nói rồi Vương Hàn nhấc Sushi, Bao Bao, Hạt dẻ lên lưng Xixi đang nằm sấp bên cạnh rồi chỉnh chỉnh cho chúng không bị rơi xuống rồi mới đặt Bông và Luna lên hai vai rồi ôm Milo lên đi về phía trước, vừa đi vừa vuốt vuốt lông nó. Xixi lúc này cũng đứng lên, chậm rãi mà vững vàng bước đi theo Vương Hàn. Nhìn nó như kiểu bà mẹ lo sợ những đứa con của mình sẽ bị rơi ra vậy. 

Mà Xixi lớn thật nha! Cậu chưa thấy chú chó nào to như Xixi cả. Nó ‘trở’ mấy chú cún con trên lưng mà vẫn còn thừa rất nhiều ‘chỗ’.

“Không hẳn là sao?”. Những chú chó này chỉ trung thành và thân thiết với chủ của nó hoặc những người đối xử tốt với nó thôi. Tiểu Dạ nhìn bọn chúng rất thân thiết và yêu quý Hàn thì tại sao Hàn lại nói là không hẳn.

“Bởi vì chúng là do tôi cùng Lạc Thần mang về.”. Trong một lần Vương Hàn cùng Lạc Thần đến Thần Uy để giúp chủ tịch Lạc giải quyết chút việc, lúc đi về thì họ muốn đi bộ nên có đi qua một con hẻm tối tăm. Lúc đi qua họ nghe loáng thoáng thấy tiếng rên đau đớn của động vật nên quyết định vào xem thử. (Đúng là boss có khác, chẳng sợ gì.) Lúc đó họ thấy Xixi đang nằm run rẩy trong một góc tối tăm, hôi thối. Không chỉ vậy, bộ lông trắng xóa của nó cũng không còn giữ được nguyên trạng nữa mà là màu đen bẩn thỉu cùng màu đỏ của máu. Bộ lông mịn mượt lúc đó đã dính bết lại với nhau thành từng nhúm, nhơn nhớt, ruồi muỗi bay vo ve xung quanh. Rồi cả một cái chân bị thương không thể duỗi thẳng hay gập vào của nó nữa. Thật đáng thương.

Khi đó họ quyết định sẽ mang Xixi về nuôi. Ai ngờ khi tiến lại gần, Xixi đang từ run rẩy vì đau thì lập tức như phát điên lên và gầm gừ với họ. Chắc vì nó sợ họ. Không, chính xác là nó sợ con người vì con người đã bỏ rơi nó, đánh đập nó. Nó ghét con người.

Nhưng không vì thế mà Lạc Thần và Vương Hàn từ bỏ. Lạc Thần bảo Vương Hàn đi mua chút thức ăn và nước uống đến cho Xixi vì họ biết chắc Xixi đói rồi, còn Lạc Thần thì đứng cách Xixi một khoảng để cho nó cảm thấy an toàn và cũng để canh không cho nó vì hoảng sợ mà bỏ đi.

Rồi nhanh Vương Hàn liền mang một túi giấy dầu đựng một con gà nướng vàng ruộm, thơm lừng cùng một cặp lồng nước canh thịt bò ấm áp. 

Hàn xé túi giấy dầu đó ra, đổ canh ra một cái bát nhựa hắn vừa mua rồi bước lại gần Xixi, để xuống đất. Lúc Xixi thấy hắn đến gần thì nó lại gầm gừ nhưng không hề bỏ đi, chắc vì nó kiệt sức rồi hoặc do chân bị thương hoặc là do nó luyến tiếc bữa ăn ngon này. Sau đó Vương Hàn như tránh để nó sợ hãi nên rất tự giác lùi bước về phía sau để Xixi không sợ.

Xixi có vẻ lâu rồi chưa được ăn nên khi ngửi thấy mùi thơm nức mũi đó liền muốn xông tới ăn ngay lập tức nhưng chắc vì do nó vẫn e ngại hai con người lạ này nên chần chừ không dám tới gần. Nhưng cuối cùng thì nó không thể chống chọi lại cơn đói suốt tuần qua nên đã ngay lập tức phi đến chỗ con gà béo vàng kia.

Nó ăn một cách điên cuồng, không ngừng nghỉ. Nó ăn như thể chưa bao giờ được ăn vậy. Nó ăn như đây là lần đầu tiên nó được ăn một bữa ngon như này vậy. Nó ăn như thể đây là lần cuối nó được ăn bữa như này vậy.

Nhìn Xixi như vậy, Lạc Thần và Vương Hàn rất đau lòng. Một chú chó vô tội như vậy mà sao phải chịu đựng nhiều khó khăn, đau khổ như vậy cơ chứ? Và nhìn Xixi như vậy họ càng dâng lên khát vọng mãnh liệt là phải đưa Xixi đi, đưa Xixi đến một nơi tốt hơn gấp trăm vạn lần với con hẻm tối tăm, bẩn thỉu và bốc mùi hôi hám này.

Lúc đầu Lạc Thần kêu Vương Hàn đi mua thức ăn đến để dụ Xixi đến ăn rồi bắt nó nhưng khi nhìn nó ăn như vậy thì Thần không nỡ. Thần không nỡ phá tan bữa ăn mà đối với nó là ngon nhất trên đời lúc này. Chính vì thế Thần ra hiệu cho Vương Hàn đi vòng đường khác để ra đầu bên kia của con hẻm này. Rồi khi Xixi xử lý xong con gà rồi, đang chuẩn bị uống canh thì Lạc Thần lặng lẽ cởi chiếc áo khoác ngoài của mình ra, nhẹ nhàng hết sức bước đến gần Xixi. Không may là khi sắp đến gần rồi thì bị Xixi phát giác. Nó lập tức muốn bỏ chạy. Nhưng có lẽ vì chân nó bị thương và Lạc Thần phản ứng nhanh nên nó nhanh chóng bị Lạc Thần dùng chiếc áo khoác của mình bao trọn.

Tất nhiên lúc đó Xixi có phản ứng rồi. Nó dùng hết sức dãy dụa, vươn bốn chân giãy dụa, miệng liên tục kêu. Nó thậm chí còn muốn cắn cả Lạc Thần nữa. Nhưng chắc vì nó mệt, nó kiệt sức, nó đau nên nó không thể phản kháng được lâu. Rất nhanh nó liền bị Lạc Thần ôm vào lòng. 

Nghĩ đến cảnh đó Vương Hàn thấy thật may là lúc đó Xixi rất bé, bé hơn bây giờ. Không thì thật chẳng biết Lạc Thần và hắn làm như nào mới bắt được Xixi về.

Lúc đầu mang Xixi về Black thì nó rất sợ. Tất nhiên rồi nhưng rất nhanh liền qua đi. Nó bắt đầu phát triển một cách bình thường. Nhưng có lẽ nhìn nó lúc này thì thật sự ‘to’ không bình thường chút nào.

Cơ mà nhìn nó có vẻ rất cô đơn giữa một nơi toàn người và thú hoang dã kia.

Sau đó Lạc Thần và Vương Hàn còn mang cả Sushi, Bao bao, Hạt dẻ, Milo, Bông, Luna và Leo về nữa. Từ lúc đó Xixi không hề cô đơn nữa. Thậm chí còn ra dáng chị cả dẫn dắt cả đàn em chạy khắp nơi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play