Sau chuyến bay kéo dài mười giờ, nữ tiếp viên hàng không xinh đẹp khẽ gõ
cửa khoang máy bay, thông báo là máy bay đã tiếp đất an toàn.
Ôn Nhan Khanh - lúc này đang xem sách - liền gật đầu, đưa mắt nhìn sang chiếc sofa bên cạnh: Trên chiếc sofa mềm mại và rộng như chiếc giường nhỏ, Tô Hòa đang quấn thảm ngủ khì khì.
Nữ tiếp viên hỏi:
- Có cần gọi Tô tiểu thư dậy không ạ?
- Không cần. Đưa xe của tôi đến đây.
- Đã đậu ngay phía dưới rồi.
Ôn Nhan Khanh đặt sách xuống, đứng dậy bước đến trước mặt Tô Hòa. Tô
Hòa không biết đang nằm mơ gặp chuyện gì vui mà khóe miệng nhếch lên cười, có vẻ trong lòng rất vui sướng.
Trong mắt Ôn Nhan Khanh lóe lên một ánh nhìn ý vị sâu xa, anh đưa tay khẽ đặt lên vai cô.
Thế là Tô Hòa tự nhiên trở mình, túm lấy anh hệt như một con bạch tuộc,
miệng lẩm bẩm:
- Koala, koala...
Trong mơ thấy mình biến thành Koala rồi hay sao? Ôn Nhan Khanh khồng [1]
hề tốn sức ôm ngang người cô lên.
[1] Một giống gấu túi ở Châu Úc.
Nhưng vạt áo sơ mi của Tô Hòa bị mắc vào sofa, đồng thời kéo theo cả cốc
cà phê trên bàn, thế là...
"Xoảng", cốc rơi xuống đất...
"Phụt", khuy áo đứt tung...
Một bên vạt áo bị cà phê đổ vào biến thành màu nâu. Mà vạt áo lại rủ
xuống đế lộ da bụng trắn ngần của cô gái trẻ.
Ôn Nhanh Khanh vô tình quay qua nhìn, kết quả là nhìn thấy...
Một bông hoa đào.
Hình xăm bông hoa đào đã ngả sang màu đỏ xậm do vết tích của thời gian,
nằm ngay chính giữa phía trên rốn, rõ ràng là vô cùng khêu gợi, nhưng lại vì vấn đề phong cách cá nhân của chủ nhân nên xem ra anh chỉ thấy bất ngờ chứ không hề có cảm giác quyến rũ giới tính. Quay sang nhìn Tô Hòa đang hồn nhiên ngủ say đến mức có lẽ trời có sập xuống cũng không hề hay biết, càng nhìn càng thấy con người này không hợp với hình xăm kia chút nào.
Năm mười tám tuổi, khi đang học năm thứ nhất đại học, Tô Hòa và người bạn trong ký túc xá là La Vũ Tịch đều đem lòng yêu anh chàng Giang Bắc học trên một lớp, nhưng về sau Giang Bắc chọn cô gái họ La kia. Vì thế cô lặng lẽ rút lui, từ đó về sau không hề có bạn trai nào nữa.
Nội dung bản báo cáo điều tra kia lúc này lại hiện về y nguyên trong đầu, không thiếu một chữ. Mắt Ôn Nhan Khanh dần trầm lắng xuống, anh "hừ" một tiếng rất khẽ.
Sau đó ra khỏi khoang, xuống máy bay, lên xe, đặt Tô Hòa lên ghế lái phụ. Tô Hòa lẩm nhẩm vài tiếng, Ôn Nhan Khanh tưởng là cô đã tỉnh nhưng rồi cô lại nghiêng người ngủ tiếp.
Đúng là một "nhân tài", nếu cô bị đem bán đi cũng không hề hay biết! Đối mặt với một "sinh vật" không thể nào tin được như thế này, Ôn Nhan Khanh lắc đầu, lái xe đi.
Xe chạy nửa tiếng thì đến một trang viên ở ngoại ô Rome, cánh cổng sắt khắc hoa văn từ từ mở ra, người cảnh vệ hành lễ rất cung kính.
Ôn Nhan Khanh hạ kính xe xuống, hỏi:
- Bà Danfoss đã về chưa?
Cảnh vệ đáp:
- Bà ấy vẫn đang ở bệnh viện, có lẽ phải ngày kia mới về.
Ôn Nhan Khanh hơi cau mày, tiếp tục lái xe đi vào trong, đến thẳng nhà
chính, đưa xe vào gara, bế Tô Hòa vẫn đang ngủ say vào trong nhà, ngôi nhà rộng thênh thang không có một ai. Do tính cách cô độc, lập dị nên anh ta luôn không thích trong nhà có quá nhiều người, vì thế ngoài một người làm công
việc quét dọn và cắt tỉa hoa cỏ là bà Danfoss ra thì không còn ai khác nữa.
Mà mấy hôm nay do con gái phải nằm viện nên bà ta xin nghỉ để đến đó chăm sóc, như vậy trong nhà coi như chỉ có hai người là anh và Tô Hòa đang ngủ say không biết trời đất là gì kia.
Ôn Nhan Khanh bế Tô Hòa lên lầu, vào trong phòng ngủ, khi đang chuẩn bị đặt cô xuống giường thì trông thấy chiếc áo sơ mi của cô dính đầy vết bẩn, vì thế anh bất giác chau mày. Ôn Nhan Khanh vốn ưa sạch sẽ, tuy rằng không quá nghiêm trọng, nhưng khi nhìn thấy một người nhếch nhác ngủ trên giường nhà mình thì cũng vẫn cảm thấy một cảm giác khó chịu khó nói thành lời.
Thế là anh trừng trừng nhìn cô.
Một phút, năm phút, mười phút...
Mười lăm phút sau anh đưa tay ra cởi cúc áo của cô.
Tô Hòa nằm trên giường vốn không hề động đậy, bỗng nhiên cười phá lên:
- Ha ha ha ha...
- Cắt!
Cùng với một tiếng nói sắc lẹm, căn phòng vốn lờ mờ tối bỗng sáng trưng,
máy quay ở cách đó vào mét cũng dừng quay.
Đạo diễn nhảy ra khỏi chỗ ngồi, nghiêm giọng:
- Có nhầm không thế hả? Đây là lúc cô có thể cười được à?
Tô Hòa vội vàng ngồi dậy:
- Xin lỗi, xin lỗi đạo diễn, quả thật là... nhột quá. Anh ấy vừa mới chạm vào
là tôi liền thấy nhột, không nhịn được nên bật cười.
- Cô cố chịu đi cho tôi nhờ!
- Vâng, tôi sẽ cố...
Đạo diễn lại ngồi xuống, thái độ rất không vui:
- Tiếp tục!
Đèn tắt, chỉ để lại một ngọn đèn ngủ, mờ mờ chiếu trên chiếc giường rộng.
Ôn Nhan Khanh nhẹ nhàng đưa những ngón tay ra cởi cúc áo Tô Hòa...
- Ha ha ha ha ha ha...
Người đang ngủ mơ trên giường lại cười.
- Cắt!!! - Đạo diễn đứng dau máy quay dậm chân.
- Xin lỗi đạo diễn, ha ha ha, tôi thật sự, ha ha ha... - Rõ ràng ngón tay của
Ôn Nhan Khanh đã bò ra khỏi người mà Tô Hòa vẫn còn cười ngặt nghẽo.
Ôn Nhan Khanh lộ vẻ khó chịu.
Đạo diễn quát:
- Cô có tinh thần nghề nghiệp không hả!!!
- Không phải vậy đâu đạo diễn, thực ra tôi nghĩ chuyện này rất kỳ quái,
phải vậy không? Làm gì có ai ngủ say đến nỗi không biết mình đã xuống máy bay, lên ô tô rồi sau đó lại được đặt lên giường như vậy? Hơn nữa cũng không phải là bị đánh thuốc mê. Vì thế, tôi cảm thấy cảnh này thực ra không hợp lý, cho dù có quay được cũng sẽ là một sơ hở...
- Cô lo gì chứ! Đây là cảnh quay phục vụ, hiểu không? Cảnh quay phục vụ tức là cởi áo cho khán giả xem mà không có nguyên do, lo gì nó có hợp với lẽ
thường hay không, cái khán giả muốn xem thì phải lộ!
- Ô, vâng! - Tô Hòa le lưỡi, ngoan ngoãn nằm xuống.
- Được rồi, chuẩn bị một lát, tiếp tục - Diễn!
- Ha ha ha... Nhột quá... Ha ha ha...
- Ha ha ha ha ha, không được chạm vào chỗ đó...
Tiếng cười vẫn liên tục vang lên không dứt...
CẢNH 02:
- Muốn không?
Ôn Nhan Khanh đột ngột sáp lại gần Tô Hòa, đè xuống, thốt ra những lời
đầy mê hoặc:
- Thế thì...
Đôi môi ẩm ướt mềm mại tìm đến đúng mục tiêu, gắn chặt vào đó một cách
không hề kiêng dè.
Mắt Tô Hòa bỗng chốc mở to hết cỡ, theo phản xạ quay đi chỗ khác. Ôn Nhan Khanh đưa một tay ra giữ chặt đầu cô, ép chặt cô vào người mình, đồng thời càng hôn sâu hơn, chiếc lưỡi linh hoạt tấn công một cách nhanh nhẹn.
- Ư ư ư... - Tô Hòa ra sức cắn chặt răng.
Ôn Nhan Khanh liền thay đổi chiến thuật, giảm bớt cường độ, vì đôi môi
được thả lỏng hết cỡ nên dính chặt vào cô như một miếng thạch rau câu, chuyển động mềm mại, hơi thở nhẹ nhàng, như vỗ về, lại như khêu gợi.
Thế là, kết cục diễn ra như tất cả chúng ta đều đã biết.
Sau khi cửa mở, bên trong bốc lên một làn hơi nước, một người đàn ông
bước ra từ làn hơi đó.
Bờ vai rộng như mặt cắt núi băng, lồng ngực rắn chắc đầy sức mạnh và cảm xúc, phía dưới vòng bụng thon gọn là cặp đùi dài hệt như được nặn ra từ đôi tay của nhà điêu khắc đại tài... Những giọt nước li ti đang chảy ngoằn ngoèo theo những đường cong cơ thể, mỗi một đường cong, mỗi một vòng cung đều hoàn mĩ.
Người đàn ông ngoài phần quan trọng nhất được quấn một chiếc khăn tắm
ra, tất cả những phần còn lại đều trần trụi như một đức trẻ mới sinh, hướng thẳng vào ống kính máy quay, từ từ nhếch môi lên nở một nụ cười gợi cảm và đẹp mê hồn.
- Quý vị có vừa ý với... những gì vừa nhìn thấy không?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT