Thế là cô tự xem xét lại mình một lượt, cảm thấy đúng là gần đây ăn nhiều
quá, phải biết kiềm chế mới được.
Vì thế hôm nay, lấy lí do giảm béo, cô không chịu ăn tối. Ôn Nhan Khanh cũng không ngăn cản.
Thế là cô ôm đầu trở về trước máy vi tính, bắt đầu viết bài. Đến mười giờ đêm cuối cùng cũng viết xong. Không có việc gì làm, cô vào mạng, trang chủ mặc định là một website về ẩm thực.
Trang chủ hiện lên một dòng tít lớn: "Cá phi lê luôn dồi dào, bạn thích ăn theo cách nào". Click chuột vào đó, lập tức nước bọt trào ra: Cá phi lê nấu, cá phi lê dưa chua, cá phi lê xào lăn giấm, cá phi lê hấp rượu gạo... đủ cách chế biến hiện ra lung linh trước mắt cùng với những hình ảnh minh họa sắc nét,
đúng là muốn khoái khẩu đến thế nào cũng có.
Cô nắm chặt tay, tự nhủ: Nhịn đi! Nhất định phải nhịn! Đã nói là hôm nay không ăn tối rồi... phải nhịn, nhịn và nhịn...
Năm phút sau.
Tô Hòa không nhịn được nữa xông về phía phòng đọc, lần lượt mở từng
cánh cửa, cuối cùng tìm thấy Ôn Nhan Khanh ở phòng đọc thứ tư:
- Hì... Không biết... Trên mạng có nói về cách thưởng thức cá phi lê... - Tô
Hòa thẹn thùng trả lời - em vừa nhìn những miếng cá đó liền không nhịn được nữa...
Mình quả nhiên là cái đồ tham ăn, luôn dễ dàng bị thói thèm ăn điều khiển như vậy. Lúc trước rõ ràng thề thốt là phải ăn ít để giảm béo, chắc chắn Ôn Nhan Khanh sẽ cười nhạo cho mà xem! Cô len lén ngước mắt nhìn.
Ôn Nhan Khanh nhìn chằm chằm vào trang sách chừng 30 giây, sau đó
đứng dậy, lấy áo khoác trên giá:
- Đi nào.
- Hả? Đi đâu?
- Đi ăn món cá nấu em thích.
- Nhưng mà! Nhưng mà... nhưng mà...
Cô đúng là đang nhịn ăn để giảm béo mà! Muộn thế này mà còn đi ăn thì
sẽ béo nhanh lắm Mặc dù ý thức con người trong đầu lập tức nhảy ra ngăn
lại nhưng con quỷ tham ăn lại dư thừa pháp lực để đánh ngã con người này,
hơn nữa Ôn Nhan Khanh cũng đã nói như vậy, thế nên cô liền lập tức đi theo, bỏ lại luôn cả cảm giác tội lỗi duy nhất.
Nửa tiếng sau, Tô Hòa xoa cái bụng tròn vo, bước ra từ một nhà hàng Tứ Xuyên trong một con ngõ hẻo lánh.
Ôn Nhan Khanh hỏi:
- Ăn đủ chưa?
Cô gật lấy gật để, cảm động nói:
- Chồng em tốt quá, em đòi đi ăn muộn như thế này mà vẫn chiều
Ôn Nhan Khanh liền mỉm cười.
Không hiểu sao trong lòng Tô Hòa bỗng nhiên thấy hồi hộp. Ngay sau đó cô
nghe thấy Ôn Nhan Khanh lạnh lùng bảo:
- Anh đã chiều em rồi, vậy thì bây giờ đến lượt em chiều lại anh.
Cô vội lùi lại phía sau, làm ra vẻ ôm ngực:
- Ái chà, tiểu cô nương mãi nghệ chứ không bán thân nhé!
Ôn Nhan Khanh đưa tay ra, túm cổ áo cô xách lên xe.
Xe chạy đến đâu, tim Tô Hòa đập thình thịch đến đấy, mặc dù đã lấy nhau
rồi, mặc dù hai bên đã rất quen thuộc cơ thể của nhau nhưng lần nào trái tim cô gái trẻ cũng đập loạn xạ.
Vì thế khi về đến nhà, lúc Ôn Nhan Khanh vừa mở cửa xe thì mặt cô đã đỏ bừng, tay ướt đẫm mồ hôi, toàn than nóng hầm hập.
- Đi nào! - Ôn Nhan Khanh quay người đi trước.
Tô Hòa thẹn thùng đi phía sau:
- Nhưng mà phải đi tắm trước đã.
- Không cần đâu.
Gì mà sốt ruột vậy
- Nhưng thế nào thì cũng phải để em đánh răng cái đã! - Vừa mới ăn cá
nấu xong đấy!
- Cũng không cần! - Ôn Nhan Khanh nói xong liền lấy thẻ từ mở cửa.
Tô Hòa miễn cưỡng vào theo, tự giác kéo rèm lại, bắt đầu cởi như một cái
máy, trước tiên là giày thể thao, sau đó đến áo khoác, rồi đến chiếc quần bò
dày
Ôn Nhan Khanh luôn đứng bên cạnh nhìn cô. Tô Hòa vốn đã xấu hổ, lại bị anh nhìn chằm chằm như vậy nên chân tay càng luống cuống, đến chiếc cúc áo sơ mi cũng không cởi ra được.
Cuối cùng Ôn Nhan Khanh quay đi lấy một chiếc đĩa CD ở trên giá cho vào máy. Tô Hòa nhân lúc anh quay đi vội vàng cởi hết, chỉ còn độc mỗi quần áo lót. Những thứ còn lại này không cần em phải đích động tay vào chứ? Cô nghĩ thầm.
Nhạc bắt đầu nổi lên, toàn thân Tô Hòa cũng rung động - Bản D à? Hoang dại quá! Không lẽ hôm nay lại giở trò hung dữ à? Trái tim nhỏ bé của cô lại một phen đập loạn xạ.
Ôn Nhan Khanh điều chỉnh âm lượng xong, quay lại nhìn cô, lúc này chỉ còn
lại trên người ba mảnh đồ lót, bèn nói hai tiếng cộc lốc:
- Nhảy đi.
- Cái gì?
- Cái món có tên gọi mĩ miều là "Tiêu dạ " em vừa ăn kia, nếu tính theo [1]
nhiệt lượng 153 calo cho 100 gam thì tổng cộng nó đã cung cấp cho em 612 calo. Lại xét đến việc em ăn vào lúc 12 giờ đêm trước khi đi ngủ trong tình trạng đói cồn cào, nếu như vùi đầu ngủ ngay thì nhiệt lượng sản sinh ra sẽ tăng thêm khoảng 25% nữa, cũng có nghĩa là tổng nhiệt lượng sinh ra sẽ là 765 calo, đồng thời sẽ nhanh chóng chuyển hóa thành mỡ và đi cùng với giấc ngủ nồng nàn của em lan tỏa khắp cơ thể...
[1] Ăn đêm
- Dừng lại! - Tô Hòa không nhịn được nữa kêu lên, sau đó nước mắt lưng
tròng nhìn anh - Vậy em phải làm gì?
- Khiêu vũ.
- Hả?
- Khiêu vũ nửa tiếng có thể đốt cháy 103 calo, ban đầu khiêu vũ nhịp độ
chậm dần rồi tăng lên, sau nửa tiếng lượng mỡ bị đốt cháy sẽ tăng gấp đôi. Như vậy chỉ cần khiêu vũ một tiếng là em có thể trở về trạng thái như lúc chưa
ăn cá!- Nói rồi, Ôn Nhan Khanh liền ấn nút khởi động lại - Bắt đầu thôi
Đầu óc Tô Hòa tối om, nhưng rõ rang là anh nói rất có lí, vì thế đành cắn
răng, nhảy thôi!
Nhưng cô mới chỉ nhảy được khoảng mười giây thì Ôn Nhan Khanh đã bước
nhanh đến ôm chầm lấy:
- Anh chợt nhớ ra một chuyện.
- Chuyện gì?
- OOXX cứ mỗi nửa tiếng có thể đốt cháy 238 calo nhiệt lượng, thực ra còn
tốt hơn cả khiêu vũ.
Nói xong anh liền đung đưa theo điệu nhạc và xô cô ngã ra.
Lúc ngã xuống tấm thảm mềm mại, suy nghĩ duy nhất hiện lên trong đầu cô
là
- Trời ạ, lại bị lừa rồi
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~Toàn Văn Hoàn~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT