Vô tình trong điện thoại của Tô Ngu đã lưu lại năm tin nhắn hình ảnh của
Diệp Nhất gửi đến.
Hình thứ nhất: Một bông hoa lan chuông màu trắng, dưới bông hoa đặt
một viên hoàng ngọc.
Hình thứ hai: Lan dạ hương màu hồng phấn và đá phù dung.
Hình thứ ba: Cúc tím và đá mắt hổ.
Hình thứ tư: Lan vũ nữ, đá Tourmailine.
Trong đó hình thứ ba đã từng bị xóa đi, sau đó Diệp Nhất lấy điện thoại của
Tô Ngu xem, phát hiện đã bị xóa mất, liền gửi bù vào. Cô không hiểu nên hỏi Diệp Nhất vì sao lại liên tục gửi những hình ảnh như vậy.
Câu trả lời của Diệp Nhất là:
- Bồi dưỡng và củng cố kiến thức nền tảng về ngọc châu cho cậu.
Cô nghĩ cũng đúng, vì thế không hỏi nữa.
Sau đó có một hôm Diệp Nhất lại bảo:
- Cậu lưu tất cả những hình ảnh đó lại, đừng xóa đi nhé. Đến lúc tốt nghiệp
chúng mình in ra rồi treo lên cùng nhau xem từng bức, sẽ có thể hồi tưởng lại chuyện chúng mình đã bước đi như thế nào trên con đường này, như thế
chẳng phải sẽ rất có ý nghĩa sao?
Tô Ngu chợt hiểu ra, từ đó về sau hễ nhận được là liền lưu lại, đồng thời lưu thêm một lần nữa để tránh bị mất.
Một cơn gió mạnh thổi vào qua cửa sổ, cuốn sổ ghi chép của Diệp Nhất đang để trên bàn bị gió lật mở một trang, trên đó ghi những dòng chữ như
sau:
Hoa lan chuông màu trắng: Hãy cho tôi được bày tỏ lòng cảm ơn đến bạn.
Đá hoàng ngọc: Mong tình bạn trường tồn.
Lan dạ hương màu hồng phấn: Tôi vô cùng cảm mến bạn, mong rằng điều
này không làm phiền bạn.
Đá phù dung: Ngọt ngào. Đắm say. Tình yêu chỉ đơn giản vậy thôi.
Cúc tím: Xin hãy tin tôi.
Đá mắt hổ: Tôi chăm chú nhìn bạn, bạn hiện ra chân thực trong mắt tôi.
Lan vũ nữ: Ẩn chứa một tình yêu nho nhỏ.
Đá Tourmailine: Những thứ bắt nguồn từ bạn là niềm yêu thích nhất của
tôi.
Hoa hồng tím: Quý trọng giây phút này của chúng ta.
Đá hồng ngọc: Mong cho nhiêth huyết này còn mãi.
Đây là bí mật của hoa và đá quý.
Phần 02
Một cảnh tượng mà Tô Ngu sẽ không bao giờ biết.
Trường S.S.
Trong hành lang rực rỡ nắng.
Tạ Thanh Hoan đứng bên cửa sổ, mặc cho cơn gió hiền hòa đầu buổi chiều
mơn man mái tóc dài, tóc cô rối tung, tâm trạng cô cũng rối loạn. Bởi vì Diệp Nhất đã hẹn cô, bảo là có chuyện muốn nói.
Cô nhìn lùm cây xinh đẹp, thảm cỏ xanh mướt và những con bướm đang
bay lượn trên những đóa hoa bên ngoài cửa sổ, rõ ràng tất cả cảnh sắc ở đây
đều rất đẹp, nhưng sao trong lòng cô lại chỉ thấy buồn bực thế này?
- Hi! - Tiếng chào ngọt ngào vang lên từ phía sau.
Tạ Thanh Hoan gần như lập tức quay lại, giận dữ nhìn người mới đến:
- Cậu đến muộn rồi đấy!
- À, xin lỗi, xin lỗi, lúc mình quay về thì bị tắc đường, thật ngại quá! -
Chàng thiếu niên tuấn tú nở nụ cười rạng rỡ, để lộ hàm răng trắng rất đẹp.
Nhưng Tạ Thanh Hoan lại chỉ chau mày:
- Lần này cậu lại muốn làm gì đây? Định nói chuyện chấm dứt, không tiếp
tục hẹn hò với mình nữa phải không?
- Hừ, không phải chuyện hẹn hò.
- Vậy cậu tìm mình làm gì?
- Nói thế nào nhỉ... trao đổi? Ừ. Muốn thực hiện một cuộc trao đổi.
- Mình không có hứng thú.
Tạ Thanh Hoan quay người đi thẳng. Tính khí của cô rất nóng nảy, những
người ở trường và cả ở trong gia đình đều khiến cô thấy chướng mắt. Vì sao lại có đứa con gái mặc dù bị khuyết tật mà cả thế giới dường như đều tập trung bảo vệ nó, còn mình thì...
Diệp Nhất đút tay vào túi, không ngăn cản mà chỉ thong thả nói:
- Nếu vụ trao đổi này có thể cứu vãn được sự nghiệp của cha cậu thì thế
nào?
Bước chân của Tạ Thanh Hoan lập tức khựng lại. Rất lâu sau cô mới quay
đầu lại:
- Cậu... nói gì?
- Tôi nói là cha cậu - Tạ Dữ Hải tiên sinh - đang phải đối mặt với khủng
hoảng tài chính, có nguy cơ phá sản, đúng không?
- Nhưng cha tôi còn chưa phá sản! - Tạ Thanh Hoan hét lên - Cậu đừng có nói bừa! Cha tôi lợi hại thế, chút chuyện cỏn con như vậy làm sao có thể khiến công việc kinh doanh thất bại được! Ai nói với cậu, cậu nghe ở đâu cái tin đồn
nhảm nhí này vậy, tôi sẽ tố cáo kẻ đó vì tội phỉ báng!
Diệp Nhất yên lặng nhìn cô ta, không lên tiếng phản bác, nhưng ánh mắt bình thản pha chút thương cảm kia dường như xuyên thấu ruột gan cô.
Vì thế Tạ Thanh Hoan càng thêm tức giận, vừa giậm chân thình thịch vừa
nói:
- Nói năng lung tung! Nói năng lung tung! Không được nói xấu cha tôi! Cha tôi là người giỏi nhất trên đời! Những kẻ nói gia đình tôi phá sản hãy chết hết đi! Cậu đã từng thấy ai sắp phá sản mà lại mua chiếc vòng đeo tay quý giá do
Hạ Ly thiết kế để tặng cho con gái trong ngày sinh nhật chưa hả? Tôi, tôi...
Cô ta bỗng nhiên không nói tiếp được nữa, sau đó hai tay ôm mặt.
Ánh mắt của Diệp Nhất dường như muốn nói: "Ở trước mặt mình cậu
không cần phải giả vờ như vậy..."
- Cậu nói bậy, cậu nói bậy...
Tạ Thanh Hoan bỗng nhiên khóc ầm lên. Chiếc vòng trên cánh tay, chiếc
nhẫn trên ngón tay, những thứ đó thường ngày làm cô nổi bật, làm cô vẻ vang nhưng lúc này lại bỗng nhiên lại trở thành một sự chế nhạo trần trụi. Chế nhạo cô thích hư vinh, rõ ràng cha đang khó khăn mà vẫn đòi ông ấy mua cho món quà quý giá như vậy; chế nhạo cô luôn cho mình là đúng, cho là mình thuận buồm xuôi gió hơn hẳn người khác, vì thế mới khiến bản thân phải chịu một đòn đau đớn như vậy...
Vì sao...
Vì sao...
Rõ ràng là công ty đang hoạt động rất tốt, tại sao đối tác lại ôm tiền chạy
mất như vậy?
Rõ ràng gia đình Cologny bên nhà mẹ giàu có như vậy, tại sao lại không chịu bỏ tiền ra giúp cha vượt qua cửa ải khó khăn này? Chẳng lẽ vì mẹ chết rồi thì cha cô chẳng còn quan hệ gì với họ hay sao? Cô không phải là cháu ngoại của họ hay sao? Vì sao không chịu giúp một tay? Nếu không phải như vậy thì cô cũng không thèm để ý đến Diệp Nhất. Cô tiếp cận Diệp Nhất, hẹn hò với Diệp Nhất, chịu đựng để cho Diệp Nhất thỏa sức châm chọc bới móc... là bởi vì mang trong lòng suy nghĩ rằng nếu như mình có bạn trai là con trai của Quý Thị thì biết đâu họ sẽ đưa tay ra giúp đỡ cha! Thực là một suy nghĩ hèn nhát,
thậm chí mang chút ngây thơ, chứ thực ra cô đâu có thích gì Diệp Nhất!
Loại lưu manh miệng nam mô bụng một bồ dao găm như Diệp Nhất không phải là hình mẫu cô thích, cô đã phải kìm nén bản thân rất nhiều mới có thể đè nén được sự phản cảm trong lòng để làm những việc đó... Vì sao, vì sao
- Chẳng phải cậu đã nói không cần nó rồi sao? Sao cậu nói là không cần
dùng đến nó nữa?
- Bỗng nhiên lại thấy rất muốn có nó. Cậu ra giá đi.
Vừa nghĩ đến việc Diệp Nhất làm như thế là vì ai, sự ghen ghét lại trào
dâng lên trong lòng, Tạ Thanh Hoan gào lên như muốn trút bỏ mọi bực tức:
- Vậy tôi cần một trăm triệu!
Diệp Nhất không hề tỏ ra ngạc nhiên mà chỉ thong thả hỏi lại một câu:
- .... Cậu chắc chứ?
Lí trí bỗng quay trở lại, Tạ Thanh Hoan ý thức được rằng suýt chút nữa sự
ghen ghét cá nhân đã khiến mình đánh mất một cơ hội tốt, mà đó lại là cơ hội
có thể cứu vãn sự nghiệp của cha mình!
Đầu óc cô lập tức phản ứng rất nhanh, nói:
- Được, tôi không cần tiền. Nhưng tôi cần cha cậu giúp đỡ.
- Ừ hừ, nói tiếp đi.
- Tôi muốn cha cậu ra một thông báo rằng Quý Thị muốn bắt tay hợp tác
với Tạ Thị để phát triển hạng mục XXX, mục tiêu trong ba năm nữa sẽ thâu tóm thị trường đá quý thô của Thái Lan. Thế nào? Một bản thông báo, không tốn một xu mà có thể thay đổi cả thời cuộc, khiến những kẻ tiểu nhân bợ đỡ nịnh nọt kia trở mặt quay giáo, khiến những ngân hàng thối tha kia thay đổi
suy nghĩ, giúp cha tôi thay đổi cục diện!
Diệp Nhất giơ ngón tay cái lên:
- Good job! Cậu quả nhiên là một cô gái thông minh, biết được thứ gì mới là
- Còn việc phía nhà Cologny ra giá miếng hổ phách đó bao nhiêu, thì tôi
không quản đâu.
- Cậu chỉ cần ở trong giật dây, thuyết phục họ bán cho mình là được rồi.
- Được. Giao kèo xong! - Nói xong việc chính, Tạ Thanh Hoan không nhịn
được, hỏi - Cậu định dùng miếng hổ phách đó để làm chiếc dây chuyền Vết
thương lòng đấy à?
- Ừ.
- Tặng cho Tô Ngu phải không?
Diệp Nhất giơ ngón tay cái lên, nháy nháy mắt:
- Suỵt, thiên cơ, không được tiết lộ...
Tạ Thanh Hoan trừng mắt nhìn cậu ta. Được thôi, dẫu sao thì cô cũng
không thích Diệp Nhất, Diệp Nhất muốn làm gì, ninh nọt ai cũng chẳng liên quan gì đến cô! Nhưng tại sao... rõ ràng là mình đã nhắc đi nhắc lại như vậy
rồi mà sao trong lòng vẫn cứ cảm thấy khó chịu thế này?
Hừ, chắc chắn chỉ là ảo giác thôi. Đúng vậy, chỉ cần cha có thể vực dậy trở lại thì thân là con gái độc nhất của Tạ Thị như cô vẫn cứ là đại tiểu thư cao quý muốn gió được gió muốn mưa có mưa, hơi đâu mà thèm so đo với loại con
gái quê mùa như Tô Ngu kia?
Tuyệt đối không nên so sánh!
H ừ!
...
Nhưng trong lòng vẫn có chút đau khổ... ôi...
Một tháng sau.
Chiếc dây chuyền Vết thương lòng nằm yên trong hộp quà tặng, đợi chờ
được mở vào ba năm sau.
- Mình có món quà tặng cậu.
- Có điều, không phải là bây giờ.
- Ra trường nhé... đợi đến hôm hai đứa cùng ra trường.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT