Trên xe ngựa, Lam Tuyết nhìn Bạch Dạ như muốn chọc thủng vài lỗ Tiên người hắn-"Tiểu Bạch! Tại sao ngươi lại ngăn không cho ta đuổi theo?"- Nàng còn chưa có chơi đủ a.
"Ta nói rồi, ta và đại ca hắn là băng hữu, nếu làm lớn chuyện ta biết ăn nói với hắn thế nào?"- Hắn chậm rãi nói tưng chữ một, hai bàn tay trắng nõn linh hoạt xếp một chiếc khăn tay thành con hạc rồi thả ra ngoài cửa sổ, nó biến thành một con hạc thật rồi bay đi. Sau đó hắn quay sang xoa đầu nàng-"Hơn nữa vật nhỏ ngươi chẳng phải muốn nhân lần này lấy thế lực của xà tộc cùng hồ tộc ép hắn thân bại danh liệt sao. Hắn coi sỉ diện hơn mạng sống ngươi làm vậy là cho hắn sống không bằng chết, hà tất gì phải ở đây day dưa với hắn a!"- Từ lúc Phong Nhi gọi hắn một tiếng Vương thúc nàng đã bắt đầu tính kế, ở đó ra tay chỉ là nghịch ngợm đùa giỡn và thị uy với Diêm Diễm.
"Ngươi biết a! Nhưng mà đại ca của tên kia chắc cũng không phải người tốt!" Nàng há hốc mồm ra. Sao hắn lại biết? Hắn là con giun trong bụng nàng sao. Lại nhìn bàn tay hắn nhẹ nhàng ở trên đỉnh đầu, nàng mỉm cười. Tuy không thích người khác đụng chạm đầu tóc nàng, nhưng mà hắn là ngoại lệ.
"Xích Liên không hề giống Diêm Diễm, sau khi đến Hoa Thành chơi xong ta sẽ đưa ngươi đi gặp hắn, nhất định ngươi sẽ thích hắn. Còn có ta không phải con giun trong bụng ngươi, mà là trên mặt ngươi thể hiện quá rõ ràng."-Nếu so sánh thì Xích Liên là trời còn Diêm Diễm là đất, bon họ cách xa nhau một trời một vực.
"Trên mặt ta có thể hiện thật sao?"-Đưa tay lên sờ sờ mặt, không thể nào, nàng vừa rồi luôn giữ thái độ lãnh đạm cùng khinh miệt làm gì có chút đắc ý nào. Vừa thấy hắn cười đầy hứng thú nàng mới phát hiện mình bị hắn lừa.-"Tiểu Bạch, ngươi dám lừa ta. Xem ta trừng trị ngươi đây!"- Nói xong lao về phía hắn, hai bàn tay hướng eo hắn cù lét. Bạch Dạ cũng không chịu thua phản kháng lại. Cả hai cứ nguơi không nhường ta, ta không nhường ngươi, tiếng cười như chuông ngân, trong trẻo, mượt mà. Nhưng do cười nhiều quá đến mức chảy nước mắt, nằm bò ra trên trường kỉ, bộ dạng giống như đang đánh nhau.
"Ha ha... Tiểu.... Tiểu Bạch... ha ha ha.... đ..đừng... ha aha...."-Lam Tuyết bị hắn đè phía dưới, hai tay bị cố định trên đỉnh đầu, không ngừng vặn vẹo né tránh tay hắn. Rất nhột, nàng cười đến thở không nổi rồi. Nếu tiếp tục thì nàng là nữ tử xuyên qua đầu tiên chết.... vì cười.
"Chịu thua... chưa? Hửm?"- Giọng hắn có chút đứt quãng. Thì ra cười nhiều cũng mệt như vậy a.
"Th...thua.... ha ha... ta thua.... ha ha ha... "- Chịu hết nổi rồi, Bạch Dạ ngươi chờ đó, sẽ có ngày ta đè ngươi dưới thân, trói tay chân ngươi lại, sau đó... sau đó cù lét cho ngươi cười chết luôn.
Nàng hiện tại tóc tai rối bời, khuôn mặt đỏ bừng, hai mắt ngấn nước, hơi thở có phần gấp gáp, bộ dáng ủy khuất nhìn hắn muốn bao nhiêu điền đạm, đáng yêu thì có bấy nhiêu khiến tim hắn rung lên dữ dội. Không gian này đầy ám muội cùng tình ý.....
"Khụ... Vương.... Vương thúc..."- Người bị bỏ quên nãy giờ Phong Nhi mặt đỏ tai hồng, mắt nhìn mũi, mũi nhìn chân, giọng nói mang theo run run lên tiếng cắt ngang. Từ lúc biết Vương thúc đến gìơ đây là lần đầu tiên người cười thoải mái đến thế, nhưng mà.... nhưng mà hai người họ... hắn chịu không nổi. Trước giờ hắn chưa từng nhìn thấy chuyện thân mật như vậy, huống chi hai người họ đều là nam nhân [Thỏ Đào: Chết chưa kìa, Phong Nhi nghĩ Tuyết tỷ là nam nhân ~^O^~ hai người đầu độc tâm hồn trẻ thơ của Phong Nhi aヽ(^。^)ノ]
Oa~ sao nàng lại quên mất trên xe còn có Phong Nhi chứ. Thiệt là mất mặt quá đi. Nàng rút người vào một góc, tay níu lấy chăn gấm che trùm kín lên người. UFO (đĩa bay) ơi, hãy đưa tôi về sao Hỏa đi, nơi này tôi không thể tiếp tục sống a.
Bạch Dạ sửa lại quần áo hơi xộc xệch, vuốt lại mấy sợi tóc hơi rối của mình rồi nhìn Phong Nhi. Biểu cảm không vui, không buồn, không giận, không thẹn, lãnh đạm như sương, khóe môi tựa tiếu phi tiếu. Lam Tuyết trong chăn gấm hé mắt ra nhìn hắn, bôi phục không thôi, da mặt hắn so với nhựa lót đường còn dày hơn.
Hắn tự rót cho mình một chén trà, nghiên người tựa vào trường kỉ, thổi thổi lá trá trên mặt, chậm rãi uống một ngụm mới nhàn nhạt lên tiếng, ánh mắt quét qua Phong Nhi-"Tại sao lại bị Diêm Diễm truy bắt?"
"Vương thúc.... là... là Phong Nhi thấy buồn chán mới rời khỏi hồ tộc đến nhân gian chơi, sau đó vô tình gặp Diêm Diễm. Hắn đối xử rất tốt với Phong Nhi, còn mua cho ta rất nhiều đồ đẹp, nhiều món ăn ngon. Rồi hắn mời Phong Nhi đến tinh linh tộc, ở đó rất vui. Có một lần hắn uống say, muốn.... muốn phi lễ Phong Nhi, Phong Nhi kháng cự hắn liền bắt ta nhốt lại. Phong Nhi nhân lúc nha hoàn đưa cơm đánh ngất ả rồi bỏ trốn. Không ngờ lại bị truy đuổi, lúc đó thì gặp Vương thúc và... ca ca."- Phong Nhi càng nói càng nhỏ, thỉnh thoảng ngại ngùng nâng mắt nhìn Bạch Dạ và Lam Tuyết đang trốn trong chăn gấm chỉ để lộ ra đôi mắt hoa đào chớp chớp. Nếu Vương thúc trách phạt hắn sẽ rất thảm a.
"Biết mình sai ở chổ nào chưa?"
"Phong Nhi biết thưa Vương thúc, Phong Nhi sai ở chổ tự ý rời khỏi hồ tộc, tin tưởng người lạ mặt, còn để bị bắt."- Lệ đảo quanh tròng mắt như sắp rớt ra, hai tay xoắc góc áo, đầy cúi thấp gần như chạm được vào ngực. Cực kì đáng thương, vô cùng đáng yêu. Lam Tuyết ruột gan tím tái, bản tính mẹ hiền vốn chết từ trong trứng nước trổi dậy. Chui ra khỏi chăn, kéo kéo tay Bạch Dạ mềm giọng.
"Tiểu Bạch, ngươi.... đừng trách phạt Phong Nhi. Nó sắp khóc rồi kìa, huống chi nó còn nhỏ không hiểu chuyện. Nha!"- Ôi ôi ôi.... cực phẩm tiểu thụ yếu ớt, khả ái này nàng sao có thể để Bạch Dạ phạt được.
"Ngươi đã nói vậy ta còn có thể sao?"-Hắn liếc nhìn nàng và dám khẳng định thứ trong đầu óc nàng đang nghĩ chẳng có gì là tốt lành cả.
Phong Nhi vừa nghe thấy, mở lớn đôi mắt to tròn, cười như hoa hướng dương trong nắng-"Đa tạ Vương thúc, đa tạ ca ca xinh đẹp!"
"Ta gọi là Lam Tuyết, không phải ca ca xinh đẹp!"- Thằng nhóc này nàng càng nhìn càng thích. Chuyến đi này có nó đi theo sẽ vui hơn.
"Lam Tuyết ca ca!"- Phong Nhi ngọt ngào gọi. Vị 'ca ca' này hắn rất thích. Lúc biết Vương thúc thích nam nhân khiến hắn đả kích không ít, nhưng bây giờ hắn biết tại sao Vương thúc lại thích 'ca ca' rồi. 'Ca ca' rất xinh đẹp, tốt bụng lại cường đại nữa.
----------------
Hoa Thành
Khắp nơi treo đèn kết hoa, tuy là ban đêm nhưng hai bên đường mua bán phi thường náo nhiệt. Những kỉ viện hoa lệ đông nghịt khách, kẻ lôi người kéo không ngừng ra vào.
Một chiếc xe ngựa cao quý dừng lại trước khách điếm thu hút rất nhiều ánh nhìn. Ai cũng tò mò muốn xem chủ nhân của nó, xe ngựa cao quý thì hẳn là chủ nhân cũng không tầm thường. Những người quanh trợn mắt to lên sau đó đồng loạt hít sâu một hơi rồi ngừng thở.
Rèm xe vén lên, một bóng dáng lục y nhanh chóng nhảy xuống, vui mừng nhìn ngắm mọi thứ. Gương mặt đáng yêu, trắng trẻo, trên môi mang nụ cười tươi rói. Đôi mắt to tròn ngây thơ chớp chớp khiến người ta không cầm lòng được muốn ôm lấy hảo hảo yêu thương.
Một bàn tay khác lại vén rèm xe lên, những ngón tay thon dài không trắng nõn chút tỳ vết, tiếp theo là một đôi giày trắng bước ra. Nam nhân dung nhan yêu nghiệt hiện ra trước mắt, xinh đẹp làm người nhìn hít thở không thông. Dáng người cao gầy được bao trọn vẹn trong bộ bạch y thêu tường vân, tóc đen như mực khẽ lây động trong gió, mày ngài như vẽ, mắt phượng hẹp dài sáng như trăng rằm, cái mũi anh tuấn cùng cánh môi đỏ mọng mang nét cười yếu ớt. Xung quanh hắn bao phủ bởi một cỗ khí chất mị hoặc câu hồn đoạt phách nhưng lại lạnh lẽo như băng làm người khác thèm múôn nhưng không dám đến gần. Hắn xuống xe, bàn tay vươn ra như chờ đợi được nắm lấy thứ gì đó. Rèm xe lần cuối bị xóc lên, một bàn tay khác đặt vào lòng bàn tay hắn, hắn dùng sức kéo thì người trong xe đã ở trong cái ôm của hắn. Đây là thần tiên giáng trần sao? Vẫn là bạch y nhưng viền áo được thêu bằng chỉ lam thanh nhã, dáng người mảnh khảnh mềm mại, mày liễu xinh đẹp, mắt hoa đào phủ một tầng sương lấp lánh, cánh mũi tinh tế, đôi môi kiều diễm ướt át quyến rũ, tóc đen được tếch thành một bím tóc dài sau lưng. Một cái liếc nhìn lơ đãng cùng làm nhân tâm điêu đứng. Tuy có mang vài phần âm nhu nhưng lại cao quý như mẫu đơn, lãnh đạm như sương sớm. Đúng là làm người ta phải đuôi mù mà.
Lam Tuyết nhíu mày, bây giờ thì nàng biết tại sai Bạch Dạ lại ghét người khác nhìn hắn, cảm giác bị nhìn chòng chọc như muốn xuyên qua cả cơ thể vậy, cực kì khó chịu. Huống chi trong ánh mắt hiện lên toàn là ghen tỵ, ham muốn, chiếm hữu và cả dục vọng đen tối thấp hèn. Vô cùng chướng mắt.
Ba người trong cái nhìn của bao khách nhân mà ưu nhã đi vào, Phong Nhi nghịch ngợm qươ qươ tay trước mặt tiểu nhị mà kêu lên-"Uy! Nước miếng của nguơi chảy ra kìa. Cho chúng ta ba gian phòng thượng hạng a"
Tiểu nhị hoàn hồn, vẻ mặt xấu hổ-"Xin lỗi khách quan, tiểu điếm chỉ còn có hai gian"
Phong Nhi nhăn nhó thì giọng nói trầm thấp của Bạch Dạ vong tới-"Hai gian cũng được"-Hắn biết vật nhỏ hôm nay sẽ không ngủ trong khách điếm mà ra ngoài chơi cho đã mới thôi, hai phòng hay ba phòng cũng không có gì khác nhau.
Tiểu nhị gật đầu như băm tỏi, hớn hở dẫn đường đi lên lầu trên-"Mời đi theo tiểu nhân"
Phong Nhi đi đến cầu thang thì quét mắt nhìn khách nhân ở đây một lượt, tiếng nói trẻ con đầy trêu đùa-"Các ngươi khép miệng lại a, nếu không ruồi sẽ bay vào. Còn có, nước miếng làm ướt hết sàn nhà rồi kìa!"-Nói xong nhanh chóng nhấc vạt áo đuổi theo Lam Tuyết và Bạch Dạ đã đi lên.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT