Ta tỉnh lại sau một giấc ngủ chóng vánh, lúc này khung cảnh bên ngoài hoàn toàn xa lạ, vẫn là ánh mặt trời ngày hôm qua nhưng núi Lý Lâm, thôn Lý Lâm chỉ còn là hồi ức.
Tiếng kèn, tiếng trống nghe thật náo nhiệt. Ngồi bên trong kiệu hoa, là một tân nương đúng ra ta phải cảm thấy thật hạnh phúc nhưng giờ đây lại là một mãng lạnh lẽo bao trùm.
Ta rời thôn lúc mọi thứ còn chìm trong bóng tối, do hôn lễ cử hành gấp gáp nên không mấy người hay tin – kể cả đại tỷ và tiểu đệ - ta cứ thế lặng lẽ ra đi. Chỉ có nương nhịn đau tiễn ta lên kiệu hoa, còn cha và phu nhân vẫn không xuất hiện cho đến khi đoàn người khuất xa dần.
Thật ra, ta còn ôm chút hy vọng, hy vọng họ sẽ có mặt trong thời thời khắc “quan trọng” đó vì dù sao cũng là người một nhà với nhau, không có tình cảm thì cũng còn tình nghĩa, nhưng họ lại cho ta thấy ta một lòng suy tâm vọng tưởng bấy lâu.
Ta vẫn nhớ những gì mà nương nói lúc người chải tóc cho ta, nhớ như in những giọt nước mắt lặng lẽ rơi trên gương mặt cố gượng cười đã nhạt phai theo năm tháng của người.
Ta muốn nói thật nhiều với nương nhưng lại không mở miệng được vì ta sợ không thể ngăn được những giọt nước mắt của mình rơi xuống. Do đó, nương lại là người an ủi ta. Người nói sẽ tự chăm sóc bản thân thật tốt, ta không nên lo lắng mà phải sống thật hạnh phúc, vì hạnh phúc của ta cũng là hạnh phúc của người.
Ta vẫn nhớ nụ cười rạng rỡ của phu nhân khi nhìn thấy ta mặt hỉ phục. Không phải cảm giác vui vẻ khi nữ nhi phải xuất giá mà là nụ cười thỏa mãn khi trút được gánh nặng trong lòng, nhổ được cái gai trong mắt.
Phu nhân hòa nhã với ta hơn hẳn mọi khi nhưng ánh mắt vẫn sắc bén như trước:
“Ngươi phải nhớ kỹ, khi sang bên đó không được về nhà nữa trừ khi ta cho phép. Nương của ngươi sẽ có người chăm sóc, và còn một điều nữa lão gia không cho ta nói với ngươi nhưng…” Phu nhân nhếch môi nhìn ta:
“Phu quân của ngươi chắc không sống được mấy ngày vì vậy ngươi không cần lo lắng tên quái nhân đó làm gì.”
Lúc trước ta cũng có nghe nói Nhậm gia công tử thôn kế bên là một người không bình thường, tướng mạo xấu xí như ma quỷ, hung hãn, tàn bạo đã từng khắc chết ba người thê tử mới thú về của mình. Từ đó về sau không nhà nào dám gả con cho Nhậm gia dù họ giàu có mấy đi nữa. Ta nghe rồi thì quên ngay bởi chuyện lạ nơi đâu mà không có. Thật không ngờ, người đó lại sắp trở thành tướng công của ta và cũng thật không may tướng công của ta sắp không còn trên thế gian này nữa. Ta có nên vui hay phải buồn đây? Thật trớ trêu thay!
Ta không nói gì chỉ nhìn theo từng bước chân của phu nhân rời khỏi phòng, tiếng cười vang vọng không dứt.
Nơi mà ta sắp đến có tên là Đàm Hoa, một thôn lớn cách thôn của ta bốn canh giờ đi đường. Thôn Đàm Hoa trồng rất nhiều loài hoa và nhiều loại dược liệu quý hiếm. Người trong thôn đa số đều là đại phu. Họ thường hay đến thôn khác chữa bệnh và buôn bán dược liệu. Con đường vào thôn có rất nhiều độc vật nguy hiểm nên ít khi có người khác đến đây nếu không có người trong thôn đi cùng. Vào đến thôn nhiều loài hoa khác nhau tranh nhau khoe sắc, tỏa hương thơm thật dễ chịu, làm cỏi lòng thư thái hẳn.
Kiệu hoa dừng lại trước cửa Nhậm gia, tiếng người cười nói, bàn tán ồn ào, sôi nổi. Ta không thể nhìn ra ngoài nên không biết khung cảnh ở đây như thế nào. Sau đó, bà mai cõng ta vào nhà làm lễ bái đường. Ta chẳng thấy tân lang đâu mà chỉ có một bộ quần áo kế bên chân mình, ta không ngạc nhiên lắm vì phu nhân đã nói thì sẽ không sai. Xung quanh rất đông người, họ xì xầm to nhỏ với nhau, có người cười vui vẻ, có người cảm thông, cũng có người hả hê khi thấy người gặp nạn …
Nghi lễ bái đường kết thúc, ta được một người dẫn vào tân phòng. Người đó lên tiếng nói chuyện với ta, tiếng nói thật dịu dàng y như nương ta vậy:
“Phù nhi, ta là nương của Khiết nhi, ta xin lỗi vì đã làm khó con nhưng nó là đứa con ta yêu thương nhất nên ta không thể không làm vậy.”
Thì ra, phu quân của ta tên Nhậm Khiết. Phu nhân nói tiếp trong tiếng sụt sùi:
“Khiết nhi không may bị như vậy là do số của nó không tốt, ta trông cậy vào con. Sau này, chúng ta sẽ không bạc đãi con.” Không đợi ta trả lời, phu nhân đi ra ngoài và đóng cửa lại.
Chắc là phu nhân thấy có lỗi với ta vì ta sắp thành quả phụ rồi nên mới nói như thế. Ta lấy khăn hỉ xuống, một căn phòng tối tăm hiện ra trước mắt do các của sổ đều được đóng kín và buông rèm. Từ ánh nến chập chờn, ta thấy căn phòng thật lớn và thập phần yên tĩnh, một màu đỏ chói mắt với những thứ quý giá, đắt tiền nhưng được bài trí khéo léo làm căn phòng trở nên đơn giản mà tao nhã.
Ta đi khắp phòng, nhìn ngó mọi thứ nhưng chẳng thấy ai cả. Chẳng lẽ phu quân của ta đã… Không phải nhanh như vậy đi. Hóa ra là vậy, phu nhân trông cậy vào ta làm tangsự cho phu quân, chắc phu nhân rất đau lòng nên không làm được. Phu nhân đúng là rất thương con mà. Nhưng như vậy cũng tốt, ta và người vô duyên vô phận đó không có bắt đầu thì cũng chẳng có kết thúc, ta cứ an phận mà sống qua ngày là được.
Cảm giác mệt mỏi ập đến do cả ngày hôm qua không được nghĩ ngơi đây mà. Ta đi đến chiếc giường với chăn bông long phụng đỏ rực định nằm xuống thì phát hiện bên trong chiếc chăn to đùng kia là một người bằng xương bằng thịt được trùm kín, chẳng động đậy gì. Chẳng lẽ là tướng công của ta, hay nói đúng hơn là thi thể tướng công của ta. Phu nhân sợ ta không được thấy mặt tướng công nên đã để ở đây. Đột nhiên, ta cảm thấy xung quanh thật lạnh, mặc nhiều y phục thế này vẫn chẳng khá hơn.
Mọi chuyện đã như vậy, ta cũng không có gì phải sợ nên ta quyết định xem dung mạo tướng công như thế nào đã. Ta kéo chăn ra, một người mặc hỉ phục đỏ thẩm, dáng người hơi gầy hiện ra trước mắt ta. Ta xoay người tướng công lại và hoảng hốt la lên nhưng ta đã kịp lấy tay bịt miệng mình nên không phát ra âm thanh nào.
“Tại sao lại như vậy?”
Đó không phải gương mặt của con người, không người nào có gương mặt kì lạ như thế . Không biết có giống ma quỷ như lời đồn hay không vì ta chưa gặp ma quỷ bao giờ. Ta ổn định lại tâm trạng, dù sao người cũng đã chết thì có gì đáng sợ. Ta đến gần để nhìn kỹ hơn. Càng nhìn ta càng thấy lạ, có gì đó không đúng, ta lấy tay sờ thử thì đó không phải da mặt con người. Đúng, đó không phải là da mặt con người vì đó chỉ là… một cái mặt nạ mà thôi. Một cái mặt nạ bằng da được làm thật tinh xảo.
Ta thật không hiểu, người đã chết còn đeo mặt nạ làm gì. Ta cảm thấy nhẹ nhỏm hơn, một tay tháo mặt nạ ra và lần này ta không la lên nữa mà đứng đó nhìn một lúc lâu, nhìn say đắm!
Chợt bừng tỉnh, ta chạy ra ngoài thật nhanh và nhìn các phòng xung quanh. Đúng, đây chính là tân phòng, là phòng của ta, thế cái người trong kia là ai? Phu quân của ta nếu không xấu xí thì cũng không thể nào xinh đẹp như vậy được.
Ta bước vào phòng thì bị cảnh tượng trước mắt làm cho giật cả mình, người đáng lý ra phải nằm trên giường không động đậy kia giờ đây đang lười biếng dựa lưng vào thành giường, mái tóc đen dài rũ xuống vai trông thật tà mị, hơn nữa lần này ta lại thấy người trước mắt xinh đẹp hơn đại tỷ mấy phần. Người đó đang nhìn chằm chằm cái mặt nạ dưới sàn nhà rồi ngước lên nhìn ta, biểu tình khó hiểu.
Ta lấy hết dũng khí đi đến đó, đôi mắt phượng hẹp dài của “hắn” vẫn chiếu vào ta. Xung quanh lại càng lạnh lẽo. Sau một lúc lâu, ta lên tiếng trước:
“Huynh là ai? Sao lại ở phòng này?”
“Nương nói ta là tân lang.” Chớp hai mắt nhìn ta và chân bắt đầu di chuyển.
“Vậy huynh tên gì?”
“Nương nói ta tên Nhậm Khiết.” Vuốt vuốt cái mặt nạ vừa mới nhặt lên.
Tốt. Đúng là tướng công của ta rồi. Ta tiếp tục hỏi:
“Sao huynh lại nằm trong đó còn trùm chăn kín thế, không nóng à?”
“Ta ngủ quên.” Vò vò tay áo.
“Cái gì?” Ta hét lên: “Huynh biết hôm nay là ngày gì không, sao có thể ngủ quên?”
“…”
Sao lại nghĩ chắc hắn phải tiếp khách mệt mỏi lắm nên lại nhỏ nhẹ với hắn.
“Vậy tại sao huynh phải đeo mặt nạ?”
“Tiêu nhi nói làm như vậy để đuổi người xấu.” Gương mặt hớn hở.
Tiêu nhi kia là ai chứ? Không phải là tiểu thiếp mới thú đi? Còn người xấu không phải là nói tân nương chứ? Ta phải hỏi cho ra lẽ:
“Tiêu nhi là ai?”
“Tiêu nhi là Tiêu nhi, vậy cũng không biết, ngu ngốc!” Tỏ ra khinh bỉ ta.
“…”
Từ lời nói và hành động của tướng công, ta có thể chua chát khẳng định tướng công không được bình thường đúng như dân làng nói. Còn về dung mạo không những không xấu xí mà còn rất xinh đẹp. Tính tình không hung bạo mà rất trẻ con. Vì vậy, những gì dân làng nói ta chỉ nên tin có chọn lọc, không nên dậm mắm thêm muối như thế chứ.
“Này.” Tướng công gọi ta.
“Có chuyện gì?”
“Ngươi là ai?” Lấy tay chống cằm nhìn ta.
“…”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT