Lúc ta nói ra những lời như vậy hoàn toàn hy vọng lão phu nhân có thể suy xét lại nhưng thật không ngờ lại chọc cho người giận đến tím cả mặt mày, ngay cả lý lẽ cũng chẳng cần để ý nữa.

Lão phu nhân đi từng bước đến trước mặt ta, ánh mắt trước sau như một đều nhìn ta khinh thường, nữa điểm đồng cảm hay thậm chí thương hại cũng không có, thanh âm lạnh lẽo, một trời xa cách:

“Lý do? Ta lấy lý do gì đuổi ngươi? Ta là trưởng bối trong cái nhà này, một chuyện cỏn con như vậy chẳng lẽ ta lại không thể tự mình quyết định. Ta chỉ là đang nễ mặt Diệu Hương mà nói chuyện phải trái với ngươi. Hưu thư ta cũng đã chuẩn bị, ngươi không có quyền phản đối.”

Ta thật không ngờ ngay cả hưu thư lão phu nhân cũng đã sớm viết nhưng ta vẫn phải kiên cường đến phút cuối cùng. Nương ta từng nói, nếu đã làm việc gì thì phải dũng cảm kiên trì đến phút chót thì mới biết được bản thân sẽ làm được những gì, cho dù kết quả không như mong muốn thì ít ra sẽ không phải hối tiếc vì lúc ban đầu bản thân không chịu cố gắng, thất bại nhưng vẫn mỉm cười trong hạnh phúc.

“Dù lão phu nhân có nói gì Diệp Phù vẫn không thể chấp nhận. Tướng…”

“Chát!”

Ta đang định nói “bây giờ tướng công là người quan trọng nhất với ta, ta không thể sống thiếu chàng” thì đại tỷ đột nhiên chạy đến tát ta một cái thật mạnh. Cái tát này đau gấp mấy lần phu nhân đã từng cấp cho ta ở thôn Lý Lâm. Lúc đó phu nhân đơn thuần chỉ có chán ghét nhưng đại tỷ như dồn tất cả sức lực bình sinh mà đánh, ánh mắt đại tỷ nhìn ta hằn học thể hiện rõ sự chán ghét cùng căm hận. Ta không hiểu tại sao tỷ ấy một mực muốn tranh tướng công với ta? Chẳng phải lúc đầu bọn họ ép ta lên kiệu hoa hay sao, bây giờ thì vì cái gì mà một mực chấp nhất?

Một bên mặt ta bắt đầu cảm thấy ửng đỏ đau rát, ta thoáng ngửi được mùi tanh của máu, mằn mặn. Tướng công hốt hoảng sờ sờ mặt ta, động tác của chàng vụng về làm ta ê ẩm nhưng thấy chàng lo lắng đến thế ta lại thấy ấm áp vô cùng.

Không biết tướng công học ở đâu mà lại cuối người xuống rồi thổi thổi vào mặt ta, còn không quên nói nhỏ:

“Không đau, không đau.” Chàng quay sang nhìn đại tỷ giọng nói thể hiện rõ sự bất mãn: “Đánh người, ngươi là người xấu!”

Quả thực lúc đó chàng giống như một tiểu hài tử nhưng là một tiểu hài tử đáng yêu vô cùng, làm người ta càng nhìn càng thích.

Ta nhìn đại tỷ vẫn đang đứng đó ngạc nhiên tròn mắt nhìn chúng ta, chắc tỷ ấy cũng không ngờ tướng công lại nghĩ thế. Đại tỷ định nói gì đó với tướng công nhưng ta nhanh chóng đi đến che trước mặt chàng rồi cố gắng nói năng nhỏ nhẹ:

“Tỷ như vậy là có ý gì?”

“Đánh một cái hình như làm ngươi ngốc hơn thì phải? Chẳng phải nội tổ mẫu đã nói rõ ngươi chỉ có thể nghe theo lời trưởng bối không được phản đối nhưng thái độ ngươi thế nào? Ta chỉ thay mặt nương ngươi dạy dỗ ngươi chút lễ giáo để sau này ngươi biết cách cư xử không làm xấu mặt nhà ta.”

Nhắc đến nương làm ta càng không thể bình tĩnh nổi, nương ta vì sao mà mất sớm thì tỷ là người hiểu rõ nhất, vậy mà bây giờ lại cư nhiên nhắc đến nương trước mặt ta?

“Diệu Hương đánh rất hay, rất có phong phạm của một đương gia chủ mẫu. Nhậm gia sau này có con quản lý ta cũng phần nào yên tâm.”

Lão phu nhân cũng gật đầu trước hành động của đại tỷ rồi chẳng thèm đói hoài đến ta mà trực tiếp đến đánh chủ ý lên người tướng công:

“Khiết nhi, nội tổ mẫu muốn cưới nương tử cho con, Khiết nhi có chịu không?

“Không chịu.”

“Nương tử rất tốt lại vô cùng xinh đẹp?”

“Không lấy.”

Tướng công trả lời rất dứt khoát làm lão phu nhân trơ ra vài giây, vẽ mặt mong chờ của đại tỷ cũng vì thế mà liền biến dạng. Ta thầm cười lạnh trong lòng, có chút cảm giác của tiểu nhân đắc ý rồi nhìn tướng công gật đầu tán thưởng, chàng cũng nhìn ta cười vui vẻ.

“Thật là không biết tốt xấu.” Lão phu nhân dường như cũng không còn kiên nhẫn liền bực dọc phất mạnh tay áo, ngồi xuống ghế thở phì phò. “Cái gì cũng không được, ta không thể ủy khuất Diệu Hương làm thê thiếp, vậy để nàng làm chánh thất, ngươi làm thiếp thì sao?”

Lão phu nhân lại có thể nghĩ ra loại chuyện như thế, việc hệ trọng của cả một cuộc đời nhưng người lại có thể nói một cách điềm nhiên như đang lựa bó rau, con cá ngoài chợ.

Thái độ của ta từ lúc bắt đầu vẫn không thay đổi: “Diệp Phù chỉ muốn cùng tướng công hai người an ổn mà sống, không muốn có người thứ ba chen vào.”

“Ngươi…ngươi làm ta tức chết mà!”

Lão phu nhân gắng nói cho trọn câu rồi lấy tay xoa xoa ngực mình, hơi thở gấp gáp. Ta hốt hoảng chạy đến xem thì người lập tức đẩy ta ra chỗ khác nhưng đối với đại tỷ thì người lại hài lòng cảm kích.

Đại tỷ vẫn chưa bỏ cuộc, chắc đã nghĩ ra chủ ý gì đó liền cười đến rạng rỡ mặt mày:

“Nhị muội từng nói, muốn ngươi rời khỏi đây thì phải cho ngươi một lý do?”

“Xác thực.”

“Vậy ta cấp cho ngươi một lý do. Ngươi phạm vào thất xuất, cưới về đã lâu mà vẫn chưa thể sinh nhi tử nối dỗi cho Nhậm gia, đó là đại tội. Như vậy ngươi còn gì để nói.”

“Diệu Hương nói rất đúng.” Lão phu nhân chỉ thiếu mỗi việc giơ hai tay lên tán thành, dáng vẻ bệnh tật đã tiêu tán hơn phân nữa.

Đây rõ ràng là hiếp người quá đáng, chỉ mới mấy tháng trôi qua mà đại tỷ nói y như rằng cả đời này ta không thể sinh con cho Nhậm gia . Ta quay sang nhìn tướng công thì suy nghĩ cũng trở nên mơ hồ, nếu chúng ta cứ như thế này thì quả thật con cái chỉ là điều viễn vông mơ tưởng.

“Đại tỷ chắc cũng hiểu rõ ‘tam niên vô tử bất thành thê’, huống hồ ta chỉ đến đây mấy tháng chưa hoài thai là chuyện bình thường, tỷ hà tất nói quá lên như thế?”

“Không cần nói nhiều vô nghĩa. Ta cho ngươi một cơ hội không thôi ngươi lại nói ta ỷ lớn hiếp nhỏ. Hơn hai tháng nữa là đến lúc cúng một trăm ngày cho nương ngươi nếu đến lúc đó vẫn không thể hoài thai thì đừng bao giờ quay về Nhậm gia nữa.”

Lão phu nhân đã một mực muốn đuổi ta đi để tác thành cho đại tỷ thì cho dù lý do có vụn về, khập khiễng như thế nào người cũng sẽ biến không thành có. Ta biết đến đây đã là giới hạn cuối cùng, nếu còn chống đối không biết lão phu nhân sẽ lại dùng biện pháp gì đối phó ta.

“Được. Cháu dâu thỉnh ý.” Ta quay sang nói với đại tỷ: “Nhưng cũng mong đại tỷ hứa với muội một chuyện, tỷ không được có nữa điểm ý tứ đến tướng công, ít nhất bây giờ chàng là tướng công của muội, là muội phu của tỷ.”

Đại tỷ còn chưa hết hả hê khi nghe ta đồng ý yêu cầu vô lý của lão phu nhân thì lại tức giận hùng hổ đến trước mặt ta:

“Ngươi…ngươi cho ta là cái hạn người gì? Ta lại có thể ti tiện như thế? Ngươi đây là cố ý coi khinh ta? Diệp Phù ngươi…”

Đại tỷ giơ cao tay định cho ta thêm một tát nhưng tướng công đã nhanh tay cản lại. Chàng vừa lôi kéo đại tỷ ra ngoài vừa tỏ vẻ muốn “tiễn khách”:

“Đánh người là không tốt, ta không muốn chơi cùng ngươi, ngươi đi đi.”

Đại tỷ một mực không đi, mồm luôn ĩ oi tha thiết: “Khiết ca ca, ta biết lỗi rồi, không đánh người nữa, chàng đừng như thế!”

Lão phu nhân cũng chạy đến ngăn hai người bọn họ đang dây dưa một chỗ nhưng tướng công dù sao cũng là nam nhân sức lực đương nhiên hơn hẳn hai người nữ nhân tay trói gà không chặt.

Ta đứng như tượng chứng kiến cảnh tướng công hiền lành lại ngốc nghếch của ta một tay đẩy hai người bọn họ ra ngoài, tay kia nhanh nhẹn đóng cửa lại, còn không quên cài then cho thật chặt, sợ chỉ cần hở một chút thì bọn họ lại trở vào.

Tiếng đại tỷ la hét ở ngoài một hồi thì im lặng chắc người cũng đã rời đi.

Tướng công đến trước mặt ta, sờ nhẹ lên gương mặt đã không còn sưng đỏ của ta, âm thanh trìu mến:

“Bọn họ là người xấu, ta chỉ thích chơi cùng ngươi.”

Một buổi sáng tốt đẹp trong lành cũng đã bắt đầu kéo mây đen, gió lạnh tràn về. Tướng công và ta đi nhanh đến hiệu thuốc vì đã khá trễ. Những chuyện nương căn dặn ta chẳng biết mình có nói đúng với chưởng quầy hay không, tâm trí lúc đó vẫn chưa thể tỉnh táo lại được.

Một lúc sau khi hai chúng ta trở về liền thấy nương đã ngồi ở trong phòng, Tầm Nhi đứng bên cạnh hầu hạ trà nước.

Vẻ mặt nương không tốt lắm, ta có hỏi han nhưng người lại gạt đi rồi hỏi chuyện lúc sáng, trông dáng vẻ rất gấp gáp.

Thì ra sau khi Tầm Nhi giặt quần áo xong khi trở về phòng liền thấy đại tỷ động tay động với ta nên đã hốt hoảng đi tìm nương, có điều tìm hết các viện vẫn không thấy, có hỏi cũng không ai biết nên đành tự thân chạy đông chạy tây để tìm. Thảo nào lúc dùng cơm xong thì không thấy Tầm Nhi đâu cả.

Nương nói cha và nương phải ra ngoài mời bà con thân tộc đến dự đại thọ sáu mươi của lão phu nhân nên đến lúc gặp được Tầm nhi thì đã quá muộn. Nương vội về nhà nhưng lại chẳng thấy chúng ta đâu.

Ta kể lại mọi chuyện thật rõ ràng cho nương biết. Cả người nương rung lên, gương mặt giận dữ đến đỏ bừng, người nói có phần to tiếng:

“Mơ tưởng. Ta nhất quyết không đồng ý, Khiết nhi cả đời này chỉ cưới một người nương tử là con, cả thê thiếp cũng đừng bao giờ nghĩ đến. Huống chi nàng lại là đại tỷ của con, nàng…nàng thật quá đáng!”

Nương còn nói với ta tuyệt đối không được nhượng bộ, nương sẽ đến nói chuyện phải trái cùng lão phu nhân. Nếu lão phu nhân đã thích đại tỷ như thế nương có thể tìm một mối hôn sự thật tốt cho nàng, không để nàng chịu ủy khuất.

Trước lúc nương rời đi, ta nghe loáng thoáng nương tự nói nhỏ một mình, trên môi là nụ cười vừa hời hợt lại pha chút giễu cợt:

“Trên thế gian có chuyện gì bất hạnh hơn hai tỷ muội ruột thịt phải lấy cùng một phu quân, đánh nhau đến sức đầu mẻ trán!”

Lúc đó ta không hiểu sao thái độ của nương lại kịch liệt như thế, sau này hiểu rồi lại cảm thấy bi ai.

Ngày hôm sau ta nghe Tầm Nhi nói lại, nương đến nói chuyện với lão phu nhân cả một buổi sáng hay nói đúng hơn là cãi nhau một trận long trời lỡ đất, cha có can ngăn cũng chẳng ích gì. Lão phu nhân tức đến trúng gió nằm liệt trên giường chưa khỏe lại được, Bạch di nương luôn túc trực cạnh bên. Cha cũng vì vậy mà có lỡ nói năng nặng lời với nương nên nương rất đau lòng về phòng liền cửa đóng then cài không cho ai gặp mặt, đặc biệt là cha.

Lại nói trong thời gian này, nhị đệ hay rủ rê tướng công đến viện của đệ ấy vui chơi gì đó nhằm bồi đắp tình cảm huynh đệ mười mấy năm mờ nhạt nên không cho ta theo cùng. Đại tỷ cũng rất giữ lời không bám lấy tướng công nữa, ta cũng yên tâm phần nào.

Tướng công vui vẻ ra mặt, mới sáng sớm đã líu lo đi mất đến chiều tối mới trở về, có hôm còn ngủ luôn lại chỗ nhị đệ. Ta thực không vui trong lòng nhưng lại không thể ngăn cản huynh đệ đồng lòng, vui vẻ bên nhau.

Một buổi chiều nọ, ta về phòng lấy sắp vải lụa đã mua lúc trước đến cho nương may y phục thì lại phát hiện một chuyện. Tướng công và đại tỷ đang ở trong phòng chúng ta nói chuyện rất là vui vẻ. Đại tỷ chỉ vừa nói thích chiếc mặt nạ bằng da thì tướng công liền hai tay dâng tặng, sợ chậm trễ một chút đại tỷ sẽ đổi ý không cần nữa.

Ta đi vào phòng mà sắc mặt đen hơn lọ nồi, chẳng phải tướng công luôn rất quý trọng chiếc mặt nạ được nhị đệ tặng hay sao? Cả chạm nhẹ ta cũng không được phép mà chàng lại dễ dàng cho đi như thế!

Đại tỷ vui vẻ đi về phòng, lúc ngang qua ta còn không quên nở nụ cười thỏa mãn. Ta hùng hổ đi tìm đồ, lục lọi một lượt cũng tìm thấy vì đã bị ai đó giấu đi. Tướng công hớn hở chạy đến chỗ ta nhưng ta không thèm đói hoài đến chàng liền bước nhanh ra ngoài một mực không quay đầu nhìn lại.

Nhậm Khiết, ta hận chết chàng!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play