"Phu nhân...." Hỉ thước nhìn Triệu Tuệ Lam ngồi ngẩn ngơ trong đình viện không biết suy nghĩ cái gì, nhìn thấy bầu trời sắp về đêm. Thời tiết sắp vào mùa đông, đêm luôn lạnh hơn mọi ngày, thân mình tiểu thư càng ngày càng yếu, Hỉ thước không thể không gọi tỉnh tiểu thư, nếu không vào lúc đêm xuống, ngồi lâu như vậy chắc sẽ nhiễm bệnh.
Triệu Tuệ Lam đang nghĩ đến vô số việc của đời trước thì nghe tiếng nhắc nhở của Hỉ Thước, nàng hơi mở mắt nhìn xung quanh, giờ mới phát hiện bầu trời đã ngã về đêm. Triệu Tuệ Lam khe khẽ thở dài, tay ngọc nhẹ vuốt đi vụn bánh khi nãy cho cá ăn còn vươn lại trên áo, nhẹ bước mang theo Hỉ Thước hồi phòng.
Hỉ Thước vội thu thập chăn giường cho tiểu thư, nhìn tiểu thư nhà nàng tiều tụy ngồi ở bàn trang điểm, ánh nến trong phòng hắt lên mặt khiến cho dung nhan càng hiển rõ tái nhợt, không sức sống.
"Khụ...khụ...khụ" tiếng ho khan văng vẳng trong căn phòng vắng vẻ, Triệu Tuệ Lam ôm ngực mảnh mai ngồi trước gương, lồng ngực cuộn lên rất khó chịu, nàng nghĩ bản thân lại bệnh nữa rồi, thật là một cơ thể yếu ớt.
Hỉ Thước rất đau lòng, nàng biết tiểu thư vì sao mấy năm nay ngày càng yếu đi, người ta thường hay nói tương tư thành bệnh không phải hay sao, tiểu thư nhất định là nhớ nhung tướng gia. Mấy năm nay, tướng gia đối với tiểu thư lạnh nhạt, bỏ mặc, nàng điều nhìn thấy, tuy nàng chỉ là nha hoàn nhưng có một số chuyện nàng không phải không biết, Tướng gia người yêu vốn không phải tiểu thư mà là vị thứ nữ kia, lấy tiểu thư cũng vì bị ép, mấy năm này nàng còn nhìn không ra Tướng gia là đối với tiểu thư căm hận.
"Phu nhân, giường đã thu thập xong, người nghĩ ngơi đi ạ, sức khỏe ngừoi không chịu được lao lực nữa" Hỉ Thước giúp Triệu Tuệ Lam gỡ đi trâm cài phức tạp, nhẹ giọng khuyên nhủ, tiểu thư điều là chờ Tướng gia đến hơn nữa đêm, mặc dù Tướng gia có nói sẽ không về nhưng tiểu thư vẫn luôn quật cường chờ đợi, đến khi xác định Tướng gia thật sự không về mới thôi.
Triệu Tuệ Lam khẽ gật đầu, nàng biết Hỉ Thước thật quan tâm nàng. Hôm nay khi nghe Hỉ Thước bẩm báo người kia đang ở cùng Triệu Hồng Nhã, nàng vậy mà không hề dâng lên ý nghĩ căm tức nào, có lẽ thực sự mõi mệt đi, đã không nghĩ đến tranh giành, đấu đá nữa. Mười năm, nếu hắn có thể yêu nàng thì đã sớm yêu. Nàng gã cho hắn cũng đã mười năm, đến nay ngay cả một đứa bé hắn cũng không nguyện ý cho nàng, có lẽ hắn đang chờ đúng thời điểm có thể quang minh chính đại đón Triệu Hồng Nhã làm thê tử.
Triệu Tuệ Lam nghĩ đến khả năng đó mà ngực một mảnh bình tĩnh không còn cảm giác đau triệt nội tâm như lúc trước, mười năm nàng từ đau đến không thể hít thở nay đã hoàn toàn chết lặng, lẳng lặng bước về giường, nhìn Hỉ Thước buông mành che, Triệu Tuệ Lam không khỏi nhớ đến lần đầu nàng đến nơi này.
Khi đó, nàng cứ nghĩ bản thân sẽ ra đi vĩnh viễn trong ngọn lửa kia, cảm giác đau đớn cùng thứ mùi gay mũi khi làn da bị đốt, nàng suốt đời khó có thể quên. Lúc mở mắt ra, nhìn thấy hoàn cảnh cổ kính xung quanh, nàng mất một lúc lâu mới hồi thần lại, nhìn thấy liên tục có người lục đục tiến vào, nàng không nhận biết một ai nhưng có thể nhìn ra sự quan tâm cùng yêu thương từ những người đó.
Nàng thật sự không dám tin, bản thân vậy mà có được một lần cơ hội làm người, nhìn những ánh mắt trìu mến, những cái ôm đầy tình cảm kia, nàng sung sướng đến không trụ được, một mảnh vui sướng tràn đầy như muốn nhấn chìm nàng.
Lúc đầu, nàng còn è dè dò xét xung quanh, cẩn thận thăm dò từng người, xem thử giới hạn của họ ở đâu, rất sợ đây lại là một hồi mộng ảo, nhưng dần dần nàng phát hiện, cho dù bản thân có làm chuyện gì không phải, hay tính cách bất định như thế nào, họ vẫn bao dung, tha thứ, thậm chí bao che hết mọi lỗi lầm của nàng. Từ đó, bản thân càng thử càng ngoan, càng thử càng độc, thật sự là chơi đến phát nghiện, chưa từng được hưởng thân tình, một khi được đến nàng điều không ngừng đòi đến, không ngừng muốn hết thảy, bản thân không dung được hạt cát.
Tại Hầu phủ, nàng đã không còn mang thân phận tư sinh tử xấu hổ nữa, mà đường đường chính chính là Hầu gia đích nữ, con gái của Hầu gia gia chủ, mẫu thân của nàng lại là thiên kim của Vệ Quốc Đại Tướng Quân, tay nắm thực quyền, thân phận hiển hách, hơn nữa ca ca của nàng còn là thư đồng của Thái Tử, như thế chỉ cần nhà nàng không có ý mưu phản, làm chuyện trời đất không dung thì bản thân nàng nhất định vinh hoa phú quý suốt đời.
Từ khi nhận định được thân phận của bản thân, nàng bị hạnh phúc đập cho đầu choáng mắt hoa, giống như kiếp trước bản thân bị đè nén quá nhiều, đến kiếp này nàng không nghĩ áp lực bản thân nữa, tại người nhà dung túng, nàng càng trở nên không còn là chính mình nữa, đến khi phát hiện được thì bản thân đã ở mọi người lưu truyền một danh Hầu phủ thiên kia điêu ngoa, đanh đá.
Nàng không để ý đến ánh mắt của người ngoài, đối với nàng chỉ cần người nhà nhận định nàng là được, nàng nghĩ bản thân sẽ mãi hạnh phúc như vậy cho đến khi gặp được hắn_________Mặc Quân Hàn.
Mặc gia đời đời điều là quan văn, so với Hầu phủ thì hơi kém một chút về gia thế nhưng không ai dám khinh thị Mặc giá, bởi lẽ không chỉ Hầu phủ đại công tử là thư đồng của Thái Tử thì Mặc gia, Mặc Quân Hàn cũng vậy, không người nào không hiểu ý của hoàng thượng bây giờ là muốn bồi dưỡng hiền thần cho Thái Tử.
Nàng nhớ đến lần gặp đầu tiên của hai người, khi đó nàng vừa tròn 12 tuổi, Mặc Quân Hàn lớn hơn nàng 3 tuổi, hắn cùng đại ca là bạn chí thân, hai nhà cũng thường qua lại. Hôm ấy là vào dịp tết nguyên tiêu, hắn đến nhà nàng chúc tết, nàng được mẫu thân dẫn vào đại sảnh, ánh mắt đầu tiên nàng đã bị phong thái tuấn nhã, cùng khí chất lãnh mạc của hắn hấp dẫn thật sâu.
Bộ dáng của Mặc Quân Hàn vô cùng tuấn lãng, nàng sau này mới biết hắn, Thái tử cùng đại ca của nàng được mọi người gọi là Kinh thành tam soái. Trái tim thiếu nữ chưa một lần rung động, nay không thể khống chế mà điên cuồng đập loạn.
Nàng như bị trúng tà không ngừng thu thập thông tin về hắn, vốn dĩ thanh danh của nàng đã không hảo, nay nàng xúc động nghe ngóng tin tức nam nhân càng làm cho mọi người bàn tán nhiều hơn, nhưng nàng dường như mê muội không để ý ánh mắt mọi người mà tích cực theo đuổi hắn. Mặc Quân Hàn đối với nàng vẫn lạnh nhạt không để ý, điều này càng làm nàng khó chịu, quen với việc được mọi người phủng ở lòng bàn tay yêu thương, làm sao chịu được sự lạnh lẽo của hắn, ánh mắt khinh thị hắn nhìn nàng càng khiến nàng nhớ đến khoảng thời gian xấu xa ở kiếp trước, điều đó càng làm nàng điên cuồng hơn.
Nàng nương theo giao tình của hắn cùng đại ca nên mỗi lần tụ hợp của bọn họ nàng điều cứng rắn bám theo để mong có thời gian chung đụng lâu hơn với hắn.
Triệu Tuệ Lam nghĩ đến đây, lại khẽ thở dài, đại ca nàng luôn luôn yêu thương muội muội ruột, hầu như chưa từng cự tuyệt bất kì yêu cầu nào của nàng, nhưng về chuyện của nàng và Mặc Quân Hàn thì huynh ấy không chỉ một vài lần ngăn cản còn khuyên bảo không ngừng, chắc hẳn đại ca nàng cũng nhận ra tâm tư của Mặc Quân Hàn.
Lúc ấy, nàng đã hoàn toàn sa lầy vì tình sao còn nghe đến khuyên giải, chỉ oán đại ca không giúp nàng, nàng đi cầu phụ thân, sao biết bao nhiêu ngày giận lẫy, làm nũng thì phụ thân cũng đáp ứng việc cầu thân này. Lúc nàng đang hồi hợp đợi gả cho hắn làm thê tử thì phát hiện muội muội của nàng Triều Hồng Nhã cùng hắn có qua lại mà còn nghe được hai người đó vốn là tâm đầu ý hợp, Mặc Quân Hàn còn chính miệng hứa hẹn chờ Triệu Hồng Nhã đến tuổi cập kê sẽ lấy nàng.
Nàng nghe tin đó như bị sét đánh, không kịp suy nghĩ đã chạy đi chất vấn Triệu Hồng Nhã, được đến khẳng định cũng không quản chuyện thế nào đã lao vào đánh nhau với nàng ta, Triệu Hồng Nhã tuy cũng gọi Triêu gia tiểu thư nhưng chỉ là con của di nương, làm sao so được với dòng đích nữ như nàng, chính là nàng ta năm lần bảy lượt điều muốn cùng nàng giành giật, luôn dùng cái điệu bộ mềm mại, nhu nhược kia để lấy đồng tình, thương hại của mọi người, điều đó làm nàng càng chán ghét hơn.
Kết quả của cuộc ẩu đả đó là nàng ta bị phụ thân cấm túc một tháng, nàng nhận định thắng lợi, đại ca nàng cũng hay tin, huynh ấy lúc đó chỉ thở dài vuốt đầu nàng, ánh mắt vô cùng phức tạp. Nàng xem không hiểu nhưng lần tụ hợp sau nàng vẫn nài nỉ đòi theo, nàng còn nhớ rõ ánh mắt lạnh lùng cùng khinh thị của Mặc Quân Hàn nhìn nàng khi đó, lạnh đến tâm nàng như muốn đóng băng.
Phụ thân nàng luôn yêu thương nàng nhất nhà, ông ấy vì sự cố chấp của nàng đành đem ân tình ngày xưa đã vô tình cứu mẹ con Mặc Quân Hàn ra làm áp lực, ép buộc hắn thú nàng, cuối cùng hắn cũng thỏa hiệp, nhưng nàng có thể cảm nhận giao tình của hai nhà từ đó đạm mạc đi hẳn.
Ngày gả cho hắn làm thê, nàng vui đến nguyên đêm không ngủ, khi ngồi vào phòng tân hôn nàng ngượng ngùng chờ đợi, ngồi từ đêm khuya đến bình mình chung quy vẫn không đợi được tân lang.
Nàng khi đó rất tức giận, làm ầm ĩ một trận, nháo đến cha mẹ chồng, còn hắn vẫn đứng nhìn nàng thần sắc không lạnh không nóng, như đang xem một tuồng hài kịch. Sau cùng, mẹ chồng đứng ra hòa giải, hắn bị răn dạy một trận, ngày hôm sau mới đặt chân đến tân phòng cùng nàng làm chu công chi lễ.
Triệu Tuệ Lam cười khổ nhớ đến lần đầu thảm thương của mình, hắn căn bản chỉ qua loa cho xong việc, ngay cả tiền diễn cũng lười làm, ngay cả hôn cũng không có, nếu không phải nàng vì được cùng hắn động phòng mà cả thân mình kích động, không cần hắn làm gì cũng đã hóa thành bãi xuân thủy thì có lẽ nàng nhất định bị thương không nhẹ.
Nàng và hắn vẫn không mặn không nhạt duy trì mối quan hệ phu thê, Triệu Hồng Nhã bị nàng bức gả cho một huyện lệnh nho nhỏ tại một huyện nhỏ xa kinh thành, nàng nghĩ cuộc đời này có lẽ không gặp mặt Triệu Hồng Nhã nữa, cho đến một buổi chiều vào tết trung thu cách đây 7 năm trước, nàng cùng phu quân về thăm nhà mẹ đẻ thì bất chợt gặp lại nàng ta, hiện thời đã là quả phụ, Triệu Hồng Nhã sống không quá như ý, vẻ ngoài gầy gò làm giảm đi một phần tư sắc nhưng lại phụ trợ thêm dáng vẻ yếu đuối, tang thương.
Suốt đêm hôm đó, nàng vẫn luôn chú ý Mặc Quân Hàn không khó để nhìn ra từ lúc gặp lại Triệu Hồng Nhã, ánh mắt ngạc nhiên cùng thương tiếc làm sao qua mắt được nàng, cũng vì thế sự ghen tuông khiến nàng mụ mị đầu óc cũng gây nên việc làm nàng chính thức mất đi Mặc Quân Hàn mãi mãi.
Nàng không kiềm chế được tính tình, nàng quên đi nữ tắc, quên đi đạo làm thê, lao vào cấu xé hắn, Mặc Quân Hàn để mặc nàng cào cấu chỉ trích mà vẫn không nói một lời, mẹ chồng chạy đến khuyên răng nhưng nàng không nghe thậm chí còn muốn lấy ghế đập hắn, Mặc Quân Hàn như chịu không nỗi nàng điêu ngoa, hắn nhanh chóng kiềm giữ nàng nhưng nàng lúc đó không biết đầu óc là thật bị choáng váng hay ma quỷ nhập người, nàng giãy dụa càng thêm điên dại, mẹ chồng đứng gần nàng nhất lại bị nàng đẩy ngã.
Triệu Tuệ Lam hai mắt nhắm chặt nhớ đến tình cảnh mẹ chồng ôm đầu, từ ngón tay tuôn ra dòng màu đỏ, chính lúc đó Mặc Quân Hàn lần đầu tiên đánh nàng, hai bàn tay vang dội khiến má nàng bỏng rát, nàng không thể quên ánh mắt căm hận kia, nó đã từ lạnh nhạt chuyển thành căm hận.
Triệu Tuệ Lam cười khổ nghĩ, lúc ấy nàng biết bản thân thật sự đã mất đi hắn, mất triệt để. Mẹ chồng tuy không sao nhưng không biết có phải do bị thương đến nguyên khí hay không mà từ đó triền miên giường bệnh, hắn cũng không bước vào phòng nàng nửa bước.
Triệu Tuệ Lam nghĩ hắn đại khái là hận chết nàng đi, hận nàng ép hắn từ bỏ người yêu, hận nàng hại người yêu hắn bị giày vò, hận nàng hại mẫu thân hắn triền miên giường bệnh. Nàng nghĩ một hồi lại nghĩ đến những hành vi tiếp theo của nàng, không ngừng tìm hắn kêu gào, tìm hắn dây dưa, thậm chí chỉ cần nghe đến hắn cùng Triệu Hồng Nhã cùng một chỗ là không màng gì hết đem theo gia nhân đi quấy phá, cứ thế dây dưa 10 năm.
"Hazzzzzzzzz" Triệu Tuệ Lam không khống chê tràn ra tiếng than nhẹ.
Hỉ Thước vẫn thủ ngoài màn che, nghe thế vội vã nhẹ giọng hỏi: "Tiểu thư người sao vậy, chỗ nào không thoải mái"
Triệu Tuệ Lam nghe giọng nói quan tâm của Hỉ Thước thì hơi mỉm cười nói: "Không sao chỉ là suy nghĩ một chút chuyện, Hỉ nhi ngươi nói có phải ta rất khiến người khác chán ghét''.
"Không có, tiểu thư sao người lại nói vậy, có phải người để ý việc Tướng gia không, tiểu thư người đừng nghĩ bậy bạ, người yêu Tướng gia sớm muộn có ngày Tướng gia sẽ hiểu mà, người chỉ vì quá yêu ngài ấy mà thôi" Hỉ Thước nhỏ giọng khuyên giải, không ai biết tiểu thư yêu cô gia đến mức nào, vì ngài ấy một người chưa bao giờ động một đầu ngón tay như tiểu thư lại chấp nhận xuống bếp, vì ngày mà nấu bữa cơm gia đình, thậm chí không tiếc trời đông giá rét vì Tướng gia trích sương tuyết trên cành để phao một ly trà Phổ Quan Âm mà tương gia thích nhất, chỉ tiếc Tướng gia chưa bao giờ chịu động vào những món ăn đấy.
"Vì yêu sao......" Triệu Tuệ Lam nỉ non nói, có lẽ đi, yêu hắn đã ngậm vào xương cốt của nàng, biết bản thân là sai nhưng vẫn không chịu được làm mọi thứ để có thể tiến vào ánh mắt của hắn, để ánh mắt hắn dừng lại trên người nàng.
"Hỉ nhi, ngươi hát ta nghe bài đồng dao kia đi, lâu rồi ta không nghe" Triệu Tuệ Lam nhắm hai mắt, nàng rất mệt, cơ hồ không mở nổi mắt nhưng chính là tư duy lại sáng suốt, không cách nào ngủ được.
"Dạ...."
"Chuồn chuồn ơi...bay cao cao...nhìn xem mây kia trôi về đâu"
"Chuồn chuồn ơi...bay theo những cánh đồng...nhìn xem bông lúa đã tới mùa"
"Chuồn chuồn ơi......bay qua những ngọn núi.... ..."
Triệu Tuệ Lam thiếp đi trong tiếng hát nhè nhẹ của Hỉ Thước, nàng như trở về lúc bé thơ khi vừa đến nơi này, vô ưu vô lo, nàng nhìn thấy mẫu thân đang cầm một túi kẹo đủ màu sắc chọc nàng cười khanh khách, phụ thân, đại ca, gia gia, nãi nãi điều hòa ái nhìn nàng, Mặc Quân Hàn chính là đứng bến cạnh đại ca nhìn nàng cười bao dung, giấc mộng này quá đẹp, đẹp đến nàng muốn rơi nước mắt.
Hỉ Thước nhìn tiểu thư dù trong giấc ngủ cũng vô pháp bình an, nàng khẽ thở dài, cầm khăn tay lao nhẹ đi giọt nước mắt rơi vừa rơi xuống kia rồi nhẹ nhàng phủ mành giường kín lại, bước chậm ra khỏi phòng, thật hy vọng bình minh của tiểu thư sẽ mau chóng xuất hiện.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT