Ánh chiều tà đỏ như máu, chiếu rọi một khoảng hoa viên nhuộm thành một màu đỏ rực, Triệu Tụê Lam mặc một thân hoa phục lộng lẫy ngồi tựa vào cột đình nghĩ mát trong hoa viên, ánh mắt đăm đăm nhìn vào những con cá đang tung tăng bơi lội dưới hồ nước.
Hỉ thước nhẹ nhàng cầm một chiếc áo choàng khoác nhẹ lên người Triệu Tuệ Lam, nhẹ giọng bẩm báo: "Phu nhân, Tướng gia nói hôm nay sẽ nghĩ tại thư phòng.....", Hỉ thước nói đến đây thì không dám nói tiếp nữa, tiểu thư ngồi nghiêng mặt vài cột đình nên nàng không nhìn thấy rõ vẻ mặt của tiểuthư, nhưng nàng có thể nhận thấy tấm tình ảm đạm của người khi nghe thấy câu bẩm báo của mình.
Triệu Tuệ Lam vẫn không nhúc nhích, chỉ nhẹ giọng hỏi: "Hỉ nhi, còn gì nữa"
Hỉ thước không đành lòng thông báo nhưng cũng không dám trái lại mệnh lệnh của chủ tử, nàng khô khốc nói: "Hôm nay tướng gia mang theo ngũ cô nương về phủ, hai người ở thư phòng đến giờ vẫn không ra khỏi cửa", nói rồi không dám nhìn về phía chủ tử mà nhanh chóng cúi đầu, nàng rõ ràng thấy được thân mình của tiểu thư run lên khi nghe nói đến ngũ tiểu thư.
Khác xa với sự tưởng tượng của nàng, tiểu thư thế mà không hành động gì, chỉ lẳng lặng ngồi đó, hệt như một pho tượng gỗ, điều này làm Hỉ Thước nghi hoặc vô cùng, phải biết là mỗi lần tiểu thư nghe đến danh tự của ngũ tiểu thư cùng tướng gia có liên quan thì lập tức không quản là có chuyện gì cũng mang theo hộ vệ mà lão gia đưa cho tiểu thư rầm rầm rộ rộ đi tróc gian, có mấy lần đem ngũ tiểu thư đánh cho cả người bầm dập, sau đó đại náo với tướng gia một trận.
Kết thúc của việc đó, tướng gia phất tay áo bỏ đi còn tiểu thư thì nằm ở trên giường khóc lóc nức nỡ.
Triệu Tuệ Lam nhìn mặt hồ bên dưới, ngẫm nghĩ đến đời này, rồi đến đời trước. Nàng đời trước là Triệu gia con gái út, nói là con gái út là bởi vì phía sau nàng Triệu thị đã không nhận thêm bất kì một tư sinh tử nào vào dòng họ Triệu gia, Triệu thị phú quý một phương, gia chủ của Triệu thị lại phong lưu thành tính, con gái con trai có thể nói rải rác khắp nơi, nhưng không phải đứa nào cũng được Triệu gia nhận về, nàng may mắn có một người mẹ không chỉ nhan sắc hơn người mà thủ đoạn cũng không kém, trong vô số tình nhân của Triệu thị gia chủ chiếm cứ một địa vị không nhỏ trong lòng ông ta.
Khi nàng sinh ra, Triệu thị gia chủ đón mẹ con nàng vào chủ trạch làm phu nhận thứ tám của ông ta, từ đó nàng mang danh là con gái út của Triệu gia, nhưng dù cách gọi có cao sang đến thế nào thì cũng không thể thay đổi thân phận tư sinh tử của mình. Từ nhỏ chịu sự gièm pha của người bên ngoài, thậm chí những kẻ được xưng là người thân của nàng cũng nhìn nàng bằng con mắt khinh thị.
Triệu Tuệ Lam từ nhỏ sống trong sự dè bĩu của mọi người nên nàng rất nhanh trưởng thành hơn những đứa con nít cùng tuổi, nàng biết nếu bản thân không cố gắng, một khi mẹ nàng nhan sắc không còn khả năng giữ chân người được gọi là cha kia, hai mẹ con nàng sẽ nhanh chóng bị đào thải trong lốc xoáy của Triệu gia này.
Nàng vẫn không hề quên, người mẹ xinh đẹp của nàng thường ôm nàng vào lòng, nhẹ giọng dỗ dành, bà nói nàng là thiên sứ, thiên sứ đi lạc chốn nhân gian, rồi cha nàng sẽ nhìn thấy những điều tốt đẹp từ nàng mà thôi. Nàng vẫn luôn tin vào điều đó.
Khi những đứa bé cùng tuổi đang ôm chân cha mẹ để làm nũng thì nàng đang vật vã để học nhưng lễ nghi của một vị quý thiên kim, nàng điên cuồng hấp thu tri thức để bản thân không bị lu mờ trước cả đống trai lẫn gái trong chủ trạch Triệu gia.
Sự cố gắng của nàng rốt cuộc không uổng phí, để cho Triệu gia một quý thiên kim tài sắc vẹn toàn được người người khen tặng, một hình tượng đoan trang, tú lệ khiên dòng tộc Triệu gia hài lòng, nàng tưởng, nàng nghĩ, nàng mong muốn, nhìn thấy sự hài lòng mỗi khi tham gia những bữa tiệc chiêu đãi của Triệu thị trên mặt cha nàng.
Triệu Tuệ Lam không khống chế được bản thân tơ tưởng có phải nàng đã được cha thừa nhận, rốt cuộc ông cũng xem nàng như con gái. Triệu Tuệ Lam sống trong sự ảo mộng do chính bản thân nàng dựng lên, cho đến khi một tin tức giáng xuống đầu nàng khiến bao nhiêu cố gắng trước đây của nàng thành trò cười.
"Vì sao______" Nàng thét lên hỏi người đàn ông trung niên trước mặt, Triệu thị gia chủ, cha của nàng.
Ông ta nhìn nàng bằng ánh mắt lạnh lẽo, giọng nói không chút tình cảm vang lên: "Ngươi ăn của Triệu gia, mặc của Triệu gia, hiện thời Triệu gia cần ngươi hồi báo, hôn sự này ta đã định rồi, nếu ngươi ngoan ngoãn thì ngươi còn là Triệu gia thiên kim, còn không thì ngươi chỉ là cọng cỏ ven đường"
"Không...không....cha...con xin người, con là con gái của người mà, cha...cha...con cầu xin người" Triệu Tuệ Lam mềm oặt người quỳ xuống van xin, nước mắt không khống chế được mà điên cuồng chảy xuống, gương mặt nàng nhòe nhoẹt trong nước mắt, cả người hiện giờ đâu còn dáng vẻ của tiểu thư khuê tú ngày nào, chỉ còn sự hèn mòn, chật vật.
Nàng không ngờ, thật sự không ngờ cha nàng có thể nhẫn tâm muốn nàng lấy Lý lão đáng tuổi gia gia của nàng, hơn nữa trong giới quý tộc ai không biết ông ta có sở thích ngược đãi, bạo dâm, đây là muốn hủy hoại nàng. Triệu Tuệ Lam không ngừng cầu xin, không ngừng dập đầu, chỉ mong cha nàng buông tha.
"Người đâu đem tiểu thư nhốt lại, không có lệnh của ta nó không được bước chân ra khỏi phòng" Triệu thì gia chủ không kiên nhẫn, rống lên.
Một đám người hầu xông vào không để ý sự giãy dụa của Triệu Tuệ Lam, cưỡng ép đem nàng khóa vào phòng ngủ. Ngày tân hôn, Triệu Tuệ Lam bị ép uống một loại thuốc khiên thân thể không thể động đậy, mặc cho người ta bày bố, nàng nhìn cánh tay già nua, nhăn nheo đang rà tới rà lui trên thân thể của nàng, một sự tởm lợm bóc lên, khiến nàng muốn ói, muốn phản khán, muốn la hét nhưng cả cơ thể mềm oặt không một chút sức lực.
Nàng dùng ánh mắt căm thù nhìn lão ta đưa cái lưỡi nhám nhúa liếm láp khắp cơ thể nàng, trong lòng nàng hận thù ngập trời, như thiêu đốt cả linh hồn, càng về sau thì Triệu Tuệ Lam đã như chết lặng để mặc lão ta chơi đùa cơ thể nàng, một giọt nước chảy xuôi theo khóe mắt khi cảm nhận hạ thân nổi lên một cơn đau nhói. Triệu Tuệ Lam biết bản thân mất đi cái gì, nàng đã không còn là thiên sứ, từ giờ phút này nàng chỉ là một nắm bùn cát thối không hơn không kém, có lẽ ngay từ đầu nàng vốn không phải thiên sứ.
"He..he...tiểu mỹ nhân, thật ngọt, nhìn vẻ mặt em kìa....có phải là chưa thỏa mãn hay không, không sao...ta có quà cho em" Lão nở nụ cười bỉ ổi, bàn tay ấn lên chốt nhỏ trên đầu giường ngủ.
Triệu Tuệ Lam nhìn cánh cửa phòng tân hôn mở ra, đi vào là hơn mười tên vệ sĩ cao lớn, nàng căng hai mắt như muốn nổ tung nhìn lũ cầm thú đó từ từ bước về phía nàng, cả người kích động giật giật, nhìn những ánh mắt tham lam đó nhìn về phía nàng, Triệu Tuệ Lam chỉ biết gào thét phẫn nỗ trong lòng________vì sao, vì sao đối xử nàng như vậy, không, nàng không cam tâm.
Triệu Tuệ Lam sống vật vờ như một bóng ma trong nhà Lý lão, trên thân thể càng ngày càng nhiều vết thương, nhìn nàng bây giờ còn ai nhận ra nàng đã từng là Triệu gia thiên kim cao quý trước kia.
Trong phòng ngập tràn khí tức dâm mị, Triệu Tuệ Lam nằm trên giường như một cái xác không hồn, thân thể phủ đầy hôn ngân, dịch thể trắng đục tưới đầy trên mặt, tóc, cùng cơ thể nàng.
"Này, hôm nay lão gia sao không đến xem mà chỉ bắt chúng ta quay phim lại" Một tên vệ sĩ đi đến cuối góc phòng ngắt lấy máy quay phim đang hoạt động.
Một tên khác đang lúi cúi mặc quần, không để ý tùy tiền nói: "bát phu nhân của Triệu gia qua đời, lão gia qua bên kia chia buồn cùng Triệu gia, bà ta vì chống đối với Triệu gia chủ nên ngày tân hôn bị ngày ấy đánh nhập viện, sau đó thì nghe nói cứ triền miên giường bệnh"
"Ta thấy lão gia lấy cớ qua Triệu gia ngấp nghé con mồi bên ấy, nghe nói Triệu gia lại nhận về thêm mấy vị tiểu thư" Tên vệ sĩ khác lại lên tiếng. Cả lũ ngầm hiểu cùng cười ồ lên một cách ghê tởm.
Triệu Tuệ Lam ngây dại, nàng không tin được vào tai nàng, nàng vốn nghĩ chờ thêm mấy năm nữa Lý lão chán ngán nàng rồi, buông lỏng đề phòng nàng có thể mang theo mẹ cao chạy xa bay khỏi nơi này, nhưng hôm nay thì sao, thân thể bẩn thỉu, ngay đến linh hồn nàng cũng nhuộm đen rồi, giờ đến cả thân nhân duy nhất cũng không còn, vậy...vậy nàng còn được cái gì.
Hôm đó, Triệu Tuệ Lam phá lệ ăn diện thật xinh đẹp, khiến Lý lão nhìn mà ánh mắt sôi sục, Triệu Tuệ Lam rất đẹp nàng là thừa hưởng mỹ mão từ mẫu thân, bình thường nàng chỉ u uất như hồn ma nên cho dù xinh đẹp đến đâu cũng chỉ khiến người chán ngán, nhưng hôm nay Triệu Tuệ Lam cố tình bày ra phong thái mê người nhất.
Nàng mặc một chiếc đầm ngủ ren đỏ rực, chiếc váy nửa kín nửa hở phơi bày trọn vẹn thân hình nóng bỏng lồi lỏm khiến người muốn phun máu mũi. Lý lão có hơn mười bà vợ, mỗi bà điều có nơi ở riêng, nên căn biệt thự này ngoại trừ Triệu Tuệ Lam ra thì chỉ còn vệ sĩ và người hầu. Triệu Tuệ Lam không hề e dè mà phô bày ra cơ thể của mình trước Lý lão cùng đám vệ sĩ.
"Lý ca....bao năm nay là em không đúng đã gây cho anh nhiều phiền phức, hôm nay em muốn bù lại" Giọng nói ngọt ngào khiến kẻ khác phải si mê, Triệu Tuệ Lam như một đóa hoa anh túc, muốn phô bày hết vẻ đẹp của mình trước khi tàn lụi.
Triệu Tuệ Lam hai tay cầm một chai rượu đỏ tưới lên khắp người nàng, khiến cho bộ váy vốn mát mẻ nay lại càng trở nên trong suốt. Lũ đàn ông hao háo nhìn vào thân mình yểu điệu kia, Triệu Tuệ Lam mĩm cười liếc nhìn vào thân dưới của bọn người đó, nàng khoan thai bước nhẹ về phía chiếc bàn ăn rồi nằm ngửa lên như một món ăn mỹ vị chờ người nhắm nuốt.
Lý lão cho bọn vệ sĩ một ánh mắt, cả nhóm háo hức vội vã cở sạch quần áo của bản thân rồi lao về phía người phụ nữ đang bày ra tư thế dụ hoặc trước mặt.
Triệu Tuệ Lam bị bọn vệ sĩ giằng co qua lại ánh mắt thoáng nhìn về phía chai rượu bị nàng quăng ngã trên đất, liếc nhìn về phía lũ cầm thú giày xéo thân thể nàng, nhìn từng người từng người một thay phiên nhau nhấp nhô trên cơ thể nàng, khóe môi nở nụ cười lạnh, ánh mắt càng ngày càng tối tăm, nhưng miệng vẫn tuôn ra những lời rên rỉ ngọt ngào.
Lúc tên cuối cùng phóng thích trong cơ thể Triệu Tuệ Lam, đột nhiên hai mắt hắn trợn trừng ngã vật xuống người nàng, bất ngờ xảy ra khiến không ai kịp đề phòng, tên vệ sĩ đó từ trên người Triệu Tuệ Lam lăn ngã xuống đất, ánh mắt tan rã, miệng sùi bọt mép, cả thân mình co giật như động kinh.
Lý lão đột nhiên nhận thấy sự tình không ổn, các vệ sĩ của lão từng người từng người ngã xuống, hiện trạng điều giống nhau, lão hốt hoảng đứng dậy định bỏ chạy, thì một tiếng nói mềm nhẹ vang lên: "Lý ca, chạy cái gì, nào đến đây chúng ta cùng chơi nào".
Lý lão nhìn Triệu Tuệ Lam trần trụi đứng lên đi về phía lão, như hiểu được điều gì, lão ta như một con thú nhào lên người Triệu Tuệ Lam, đánh vật nàng xuống đất, nhưng chính lão không ngờ Triệu Tuệ Lam như không muốn sống mà điên cuồng phản kháng, như dùng hết cả sinh mạng của mình để phản kháng, cho dù Triệu Tuệ Lam chỉ là phụ nữ chân yếu tay mềm nhưng Lý lão cũng không phải mạnh mẽ như đàn ông bình thường, ông ta đã già rồi, làm sao chống nỗi thời kì thanh xuân như Triệu Tuệ Lam.
Triệu Tuệ Lam như điên rồi dùng cả tay chân, răng liên tục đánh về phía Lý lão, chỉ không quá 30 phút, ông ta bị nàng áp chế xuống dưới, cả thân mình bị Triệu Tuệ Lam đánh ra mấy đạo vết thương. Nàng nhìn lão già kinh tởm bị nàng áp chế trên đất, trong lòng dâng lên nỗi vui sướng chưa từng có.
Nàng cặp cổ lão ta, kéo xềnh xệch về phía bàn trà, Lý lão bị cánh tay như gọng kìm kia nắm chắt, sức lực không chịu nỗi, mặt mũi bị nghẹn đỏ bừng. Triệu Tuệ Lam nắm lấy gạt tàn thuốc trên bàn trà, một quyền một quyền đập thẳng lên đầu lão ta, máu tươi từ trên đầu lão ta nhuộm đỏ cả cánh tay nàng, Triệu Tuệ Lam vừa đánh vừa cười, nụ cười vặn vẹo khiến gương mặt xinh đẹp kia trở nên dị dạng.
Ngay khi người trong lòng không còn giãy dụa nữa, Triệu Tuệ Lam mới buông tay, thân thể Lý lão trượt mạnh xuống sàn nhà loang lổ máu, đầu lão ta đã bị đánh móp méo, mơ hồ còn nhìn thấy những sợi óc trắng đổ ra ngoài qua lỗ hỏng của vết thương.
Triệu Tuệ Lam chậm chạp đứng dậy nhìn quanh, sau đó nhẹ nhàng đi vào phòng bếp, lúc đi ra trên tay đã thêm một bình xăng nồng độ cao, nàng cứng ngắt vô hồn lập đi lập lại động tác tưới xăng, làm hết mọi việc, nàng đi vào phòng thay đi chiếc áo lấm lem rách nát kia bằng một chiếc vày trắng thuần. Triệu Tuệ Lam nhìn vào gương, trong đó phản chiếu bóng hình một giai nhân tuyệt sắc có điều phấn son lòe loẹt khiến cho gương mặt trở nên đẹp theo cách dung tục.
Triệu Tuệ Lam hơi ngẩn ngơ một chút, sau đó nàng nhẹ tẩy đi những phấn son kia để lộ một gương mặt thanh thoát, dịu dàng, tiếp tục chạy xuôi mái tóc đen nhánh khiến nó vào nếp. Nàng nở nụ cười nhẹ, bước ra khỏi phòng đi về phía vườn hoa của ngôi biệt thự, để chuẩn bị ngày hôm nay, nàng đã cho người hầu về sớm, hiện giờ cả ngôi biệt thự chỉ còn một người là nàng.
Ngôi biệt thự to lớn, trong ánh chiều tà lộ ra một cỗ nồng đậm âm u, Triệu Tuệ Lam đưa tay hái một ích hoa trong vườn, tết thành một vòng hoa xinh xắn, nàng đem vòng hoa mang lên đầu, ánh mắt không khỏi tỏa ra niềm vui sướng.
Triệu Tuệ Lam đi vào biệt thự, lặng lẽ cầm một cái hộp quẹt màu bạc, khóe môi thủy chung vẫn giữ nụ cười tươi, cái bật lửa màu bạc bị vứt lên không trung, sau đó chạm vào bức màn đã bị thấm xăng, một ngọn lửa bừng lên lan ra một cách nhanh chóng, chỉ chưa đầy 5 phút đồng hồ, cả ngôi biệt thự đã chìm trong ánh lửa đỏ, Triệu Tuệ Lam ngồi tại xích đu trong phòng, không ngừng đong đưa, miệng nỉ non hát một bài đồng dao mà ngày xưa nàng hay nghe mẫu thân hát, ánh mắt mơ màng như xuyên thấu qua màn lửa nhìn đến thứ gì đó khiến nàng vô cùng vui vẻ, nụ cười chưa bao giờ tắt trên môi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT