Bởi vì không nắm chắc, cho nên hắn lại hoành kiếm nơi ngực, bước một bước để thăm dò.
Chỉ một bước nhỏ.
Một bước này tiến tới, trước tiên còn dùng lời nói che giấu: - Ta biết ngươi đã bị thương nặng… ngươi đã chảy máu quá nhiều… ngươi đã là nỏ mạnh hết đà rồi.
Thiên Hạ Đệ Thất vẫn không phản ứng.
Đó là tiếng máu từ chỗ cao nhỏ xuống, “bộp bộp bộp bộp bộp”, nhỏ vào trên người Trần Nhật Nguyệt, nhưng tiếng tách tách tách tách… khe khẽ lại đến từ chỗ Thiên Hạ Đệ Thất.
Vậy khẳng định không phải là tiếng máu từ thân thể bị đứt của Cao Phi nhỏ xuống.
Tiếng “tách tách tách tách” nhỏ bé kia vẫn thấp thoáng vang lên, khiến Diệp Cáo lầm tưởng trời bắt đầu mưa.
“Lầm tưởng” là vì hắn biết rõ không phải.
Bởi vì hắn đang đứng dưới lỗ hổng lớn của nóc nhà, nếu như mưa rơi xuống, hắn nhất định sẽ cảm giác được trước tiên.
Sau khi hắn nói xong câu này sau, phản ứng đầu tiên là trời.
Một tiếng “đùng” vang lên, rắn bạc xé rách trời cao.
Bầu trời sáng lên, trong phòng cũng sáng lên.
Chỉ sáng lên, như vậy là đủ rồi.
Ánh mắt Diệp Cáo luôn rất sắc bén. Vô Tình dạy hắn ám khí, trước tiên là rèn luyện nhãn đao, thị lực của hắn cũng huấn luyện đến mức tốt nhất.
Trong khoảnh khắc này, hắn đã nhìn thấy Thiên Hạ Đệ Thất đứng trước giường, cả người đều là máu.
Mắt trái của Thiên Hạ Đệ Thất có một lỗ thủng, máu không ngừng chảy đến mũi hắn, nhưng sống mũi của hắn cũng đã biến thành một lỗ máu, thế là máu lại tích tụ ở đó, cho đến khi đầy ắp mới tràn ra, chảy xuống dưới môi.
Lúc này Thiên Hạ Đệ Thất có lẽ muốn nói chuyện, muốn lên tiếng, cho nên khóe miệng của hắn giật giật, nhưng lại nói không ra. Máu vẫn không ngừng chảy xuống, có giọt nhỏ vào trên vai, trên áo, y phục của hắn đã sớm bị huyết tương kết thành những vệt cứng. Có giọt rơi thẳng xuống đất, lại chảy thành một dòng nước nhỏ, vừa gia tăng vưa ngưng kết. Tiếng “tách tách tách tách tách tách” kia chính là tiếng máu chảy xuống.
Lúc này Thiên Hạ Đệ Thất không giống người, mà giống như một cuồng ma, chết rồi sống lại, cả người đầy máu.
Nếu như hắn giống người, cũng chỉ là một kẻ không hồn, một người máu.
Diệp Cáo mượn ánh chớp thoáng nhìn, lập tức kinh hãi.
Trước giờ hắn chưa từng nhìn thấy một kẻ đáng sợ thê lương như vậy, mà kẻ này lại chưa chết, vẫn còn sống, còn chiến đấu.
Có lẽ, cho dù không chết cũng chỉ còn lại một hơi.
Hắn bị hình tượng hung ác của đối phương dọa cho lùi lại hai bước.
Thật vất vả mới đến gần được hai bước nhỏ, nhưng lại bị lần này “triệt tiêu”.
Có điều hắn lại lập tức vui mừng.
Đối phương bị thương nặng như vậy, hơn nữa còn nhỏ máu thành tiếng, mình còn sợ không đánh nổi hắn sao?
Còn sợ cái gì?
Đúng thế, hùng tâm của hắn nổi dậy, đấu chí bừng lên.
- A Tam, tên này không xong rồi! Diệp Cáo kêu lên: - Heo một gan, heo tiểu đệ, trâu ba phổi, trâu lão huynh!
Lúc này hắn đột nhiên kêu lên những từ heo chó trâu ngựa, thoạt nghe giống như đang nói nhảm, giống như sốt ruột mất đi khống chế, hoàn toàn không có ý nghĩa, nhưng thực ra không phải.
Lời hắn nói đương nhiên là ám hiệu.
Ám hiệu này là “nói” với Trần Nhật Nguyệt.
“Heo một gan” nghĩa là hắn muốn phát động công kích.
“Heo tiểu đệ” nghĩa là ngươi nhất định phải phối hợp.
“Trâu ba phổi” nghĩa là ta chủ công, ngươi yểm hộ.
“Trâu lão huynh” nghĩa là ta vừa lui, ngươi hãy dùng ám khí đánh hắn.
Xem ra lúc này chiến chí của Diệp Cáo đang mạnh, muốn lập chiến công.
Nhưng Trần Nhật Nguyệt lại không lập tức trả lời hắn.
Điều này khiến cho Diệp Cáo lại nảy sinh nghi ngờ, đấu chí khựng lại.
A Tam đang giở trò quỷ gì?
Hắn muốn đi tới, nhưng bỗng ngừng lại, bởi vì hắn phát hiện cả người Thiên Hạ Đệ Thất đã lắc lư lay động, lảo đảo muốn ngã.
Hắn đã xem qua vết thương của Thiên Hạ Đệ Thất, nếu là người bình thường thì đã sớm chết tám lần rồi. Cho dù là cao thủ nội lực thâm hậu, e rằng không chết cũng chỉ còn lại nửa hơi.
Thiên Hạ Đệ Thất có thể cầm cự được đến bây giờ, còn có thể phản công, phản kích, trước tiên đả thương Ôn Tập Nhân, sau đó giết chết Văn Tùy Hán, chẳng những hiếm thấy mà còn khó bề tưởng tượng.
Nhưng người dù sao vẫn là người, là người thì sẽ chết.
Nghĩ đến đây, dũng khí của Diệp Cáo lại dâng lên.
Bất kể A Tam có hành động được hay không, hắn nhất định phải diễn một vở kịch thật hay, để cho công tử xem, để cho đồng môn xem thử, “Âm Sơn Thiết Kiếm” Diệp Cáo hắn là một đại nhân vật đội trời đạp đất, có thể gánh có thể vác.
Hắn cũng muốn đi xem Cao Phi vẫn đang treo trên xà nhà chờ cứu chữa, trong lòng rất nóng nảy.
Hắn muốn đối phó với cuồng ma đang ở chỗ tối trong phòng, đấu chí đang thiêu đốt hắn như sóng cả cuộn trào, dũng khí đang vồ vập hắn nhấp nhô bất định, rất khẩn trương.
Hắn muốn giết Thiên Hạ Đệ Thất, vì dân trừ hại.
Hắn nhớ lại lúc trước khi Truy Mệnh dạy hắn khinh công, dưới huấn luyện nghiêm khắc, hắn học được cơ sở vọt lên trong chớp mắt, Truy Mệnh đã bảo hắn từ một nhánh cây nhảy sang một thân cây khác.
Hai cây cách nhau một khoảng khá lớn.
Diệp Cáo sợ, không dám nhảy.
Truy Mệnh nói với hắn: - Nhảy!
Diệp Cáo lắc đầu.
Truy Mệnh thúc giục: - Đừng sợ, nhảy đi!
Diệp Cáo vẫn sợ.
Truy Mệnh khích lệ vỗ vai hắn: - Sợ cũng phải nhảy, chỉ cần tập trung nhảy thì sẽ không sợ.
Diệp Cáo nghe vậy lại càng sợ.
- Được, không nhảy, chúng ta chỉ ôn lại bộ pháp, luyện tập như trước. Truy Mệnh đành phải nói: - Ngươi nhắm mắt lại đi!
Lúc này Diệp Cáo mới nhẹ nhõm một chút, theo lời nhắm nghiền hai mắt lại.
Truy Mệnh lại nói: - Ngươi hãy hít thở sâu một hơi!
Diệp Cáo hít hơi, lại thả lỏng một chút.
Truy Mệnh ôn hòa phân phó: - Ngươi hãy nâng cao thân thể đến tình trạng chuẩn bị thi triển khinh công.
Diệp Cáo cảm thấy mình làm không tệ.
Truy Mệnh đột nhiên quát một tiếng: - Nhảy!
Sau đó một tay đẩy hắn ra ngoài.
Lúc đó hắn sợ đến mức ba hồn nhảy đi bảy phách, trong lục thần (tim, phổi, gan, thận, lách, mật) ít nhất có năm thần rưỡi không nơi nương tựa.
May mắn là vẫn nhảy qua, không sao, bình an.
Sau đó Truy Mệnh nói với hắn: - Thay vì sợ hãi, khẩn trương, không bằng buông lỏng, bình khí, tận tâm tận lực làm một phen, nhảy một lần.
Ngay tối nay, hắn lại gặp phải tình cảnh như vậy.
Kinh nghiệm thực chiến của ba kiếm một đao đồng quả thật không nhiều, đó là do “chủ nhân” Vô Tình của bọn họ thực lực quá mạnh, trước giờ Vô Tình luôn yêu thương bọn họ, chăm sóc bọn họ khi còn nhỏ, không đành để bọn họ mạo hiểm, cho nên rất ít khi bọn họ phải động võ giải quyết vấn đề.
Nhất là khi gặp phải cao thủ hàng đầu, đều do Vô Tình một tay gánh vác.
Còn gặp phải loại cao thủ cuồng ma như Thiên Hạ Đệ Thất, vẫn xem như cực ít, hiếm thấy.
Nhưng Diệp Cáo không có cách nào, hắn phải kiên trì đối diện.
Trận chiến hôm nay, có phải giống như lúc Truy Mệnh dạy hắn khinh công, nhắm mắt lại, lấy can đảm, ra sức nhảy (tấn công) là có thể thành công?
Hắn cần phải tự mình giết chết Thiên Hạ Đệ Thất, lập một đại công.
Hắn đang muốn phát động công kích, chợt thấy trước giường càng tối càng mờ, một vệt sáng thăm thẳm màu xanh lá đột nhiên lóe lên.
Đó là con mắt duy nhất của Thiên Hạ Đệ Thất.
Ánh sáng xanh lá này rất sắc bén, lại khiến cho Diệp Cáo sợ đến lạnh người.
Chẳng lẽ đối phương đã khôi phục sức chiến đấu?
Hắn rất muốn bắt giữ Thiên Hạ Đệ Thất, để không phụ sự ủy thác của công tử.
Tuy nhiên, chuyện này và nhắm mắt lại, hít thở sâu, nhảy một cái, mặc dù đều là một mất một còn, nhưng dường như vẫn có điểm khác biệt.
Sau đó hắn cũng từng hỏi Truy Mệnh: - Có phải bất cứ chuyện gì, chỉ cần có dũng khí là có thể làm được?
- Không phải. Câu trả lời của Truy Mệnh là: - Chỉ có dũng khí, không có trí tuệ, đó cái dũng của thất phu. Chỉ có dũng khí, không có thực lực, đó là cái dũng của tự cao. Chỉ có dũng khí, không có hiệp nghĩa, đó là cái dũng của hung tàn. Thà rằng không dũng, ít nhất không đến nỗi hại mình hại người.
Hắn muốn bắt giữ Thiên Hạ Đệ Thất, nhưng có phải không đủ trí tuệ?
Hắn muốn giết chết Thiên Hạ Đệ Thất, nhưng có phải không đủ thực lực?
Hắn muốn diệt trừ mối họa Thiên Hạ Đệ Thất này, chỉ không biết hiệp nghĩa có thể thắng được hung tàn, bổ khoái có trị được đại ác hay không?
Lỡ may không trị được, lại bị phản kích, vậy thì nguy rồi.
Đây không phải là nhắm mắt lại, hít một hơi, dùng sức nhảy một cái là có thể thành công.
Hắn muốn hỏi ý của Trần Nhật Nguyệt.
Thừa lúc Thiên Hạ Đệ Thất trọng thương hấp hối, chỉ cần mình không tới gần hắn, co chân bỏ chạy, có lẽ hắn sẽ không đuổi kịp.
Mình còn chưa thành niên, cho dù đánh không lại bỏ chạy, đối thủ lại là cuồng ma như Thiên Hạ Đệ Thất, cũng không xem là quá mất mặt.
Nhưng Trần Nhật Nguyệt lại không trả lời, vô thanh vô tức, cũng không nhúc nhích.
Không biết trong hồ lô của Trần Nhật Nguyệt bán thuốc gì?
Hắn càng nghĩ càng giận, cũng càng nghĩ càng sợ.
Dường như tiếng máu chảy càng lớn, càng dày đặc.
Không, đó là mưa.
Mưa…
Nước mưa từ lỗ hổng trên nóc nhà rơi xuống như trút nước.
Diệp Cáo ngẩng mặt lên, trong nháy mắt cả người đều ướt.
Nước mưa rất lạnh.
Lạnh khiến hắn càng tỉnh, cũng càng khẩn trương.
Trong một khách sạn rách nát, hắn đối diện với một sát nhân cuồng ma thân bị trọng thương…
Còn có một đồng liêu sinh tử chưa biết, không nói tiếng nào.
Cùng với một vị tiền bối vẫn đang chảy máu, treo trên xà nhà.
Dưới lầu hình như cũng có chém giết, chiến đấu say sưa, hơn nữa còn kịch liệt.
Hắn giơ ngang thiết kiếm, trong lòng cẩn thận.
Muốn giết địch, trước tiên phải đảm bảo bình an.
Hắn tuổi còn nhỏ, chí khí lại lớn.
Kẻ địch có thể khiến cho hắn nhất chiến danh thành, hoặc là nhất chiến bại vong, đang ở đối diện với hắn, trong bóng tối, giữa cơn mưa, trước tấm màn.