Dưới lầu giết chóc khổ chiến, trên lầu cũng kỳ dị tàn khốc.

Thiên Hạ Đệ Thất vừa giết chết đệ đệ của mình là Văn Tùy Hán, một cước đá nửa người trên của đối phương xuống lầu, sau đó cúi đầu, giống như đang bi thương, cũng giống như đang trầm tư.

“Tách tách tách tách…”

Máu đang nhỏ xuống, càng lúc càng nhiều, tạo thành một vũng máu nửa lỏng nửa rắn.

Máu từ trên nóc nhà nhỏ xuống, có mấy giọt còn nhỏ lên người Trần Nhật Nguyệt.

Trần Nhật Nguyệt mặc y phục màu đỏ, máu nhỏ lên y phục của hắn, chỉ làm đỏ hơn một chút, cũng không quá nổi bật.

Nhưng cũng có mấy giọt máu nhỏ lên mặt, lên má, lên trán… nhìn thấy mà sợ hãi.

Bởi vì y phục trên người hắn màu đỏ, cộng thêm máu trên mặt, trên cổ, trên trán, khiến người không biết nội tình còn tưởng rằng hắn bị thương rất nặng, đến mức ngay cả y phục trên người cũng nhuộm đỏ.

Nhưng Trần Nhật Nguyệt không cử động, cũng không đi chỗ khác.

Trong lòng hắn chỉ nguyền rủa: “Trời ạ! Sao hôm nay lại mặc y phục màu đỏ!”

Công tử từng dùng thuật số tuyệt diệu tính cho hắn, màu đỏ bất lợi với hắn, chữ “cửu” cũng chẳng lành với hắn.

Vừa lúc đây là phòng số “mười chín”.

Vừa khéo hôm nay hắn mặc áo đỏ.

Hôm nay hắn mặc áo đỏ quần đỏ, thực ra đều vì Diệp Lão Tứ đáng chết kia.

Vô Tình giúp hắn tính ra bất lợi đỏ và bất hợp “cửu”, bình thường hắn để ý, cũng phát hiện đúng là như vậy. Chẳng hạn như có một lần hắn mặc áo đỏ, lại vô cớ bị một nữ nhân tát cho một cái. Một lần công phá đảng cướp, bên này mới kéo con diều màu đỏ của đối phương xuống, bên kia lại bị dây diều cắt đứt tay, sau đó cả tay sưng lên như móng heo, mới biết dây này làm bằng thủy tinh, hơn nữa còn bôi độc của Đường môn. May mắn công tử có phương pháp giải độc, nếu không cái tay kia xem như phế rồi.

Số lượng bất lợi “chín” cũng linh nghiệm như vậy.

Có lần hắn ở phòng chữ “cửu”, mới ngủ một trận, lại bị rận cắn đến mức cả người vừa ngứa vừa sưng. Sau đó phát hiện con rận còn đẻ trứng trên da lông hắn, khiến cho hắn ngứa đủ chín ngày, mới hoàn toàn tiêu trừ được. Một lần theo công tử phá án, gặp phải cường đạo “Cửu Đại Quỷ”, thiếu chút nữa đã mất mạng đương trường.

Ngay cả đánh bạc, gặp phải chín hoặc ba viên ba điểm, hắn cũng thất bại, toàn quân bị diệt.

Có thể thấy hôm nay hắn mặc áo đỏ là cố ý.

Cố ý đấu đá với Diệp Cáo.

Bởi vì hôm trước Diệp Lão Tứ cười hắn không dám mặc áo đỏ, hắn cũng trả đũa Diệp Cáo không dám mặc áo vàng, bởi vì công tử cũng tính mạng của Diệp Cáo là bất lợi ngũ, không hợp vàng.

Do đó hai người đánh cuộc, không tin tà ma, ngày mai (tức hôm nay) theo công tử “làm đại sự”, một người mặc áo vàng, một người mặc áo đỏ, xem ai không đủ gan, sau này thấy đối phương thì phải cúi người gọi ba tiếng “cha nuôi”.

Vụ đánh cuộc này khiến cho Trần Nhật Nguyệt hôm nay mặc áo đỏ, còn Diệp Cáo cũng mặc áo vàng.

Theo như tình huống trước mắt, quả thật là bất lợi, hơn nữa còn vô cùng bất lợi.

Lỡ may xử lý không tốt, còn có họa sát thân.

Bởi vì bọn họ đã gặp phải một ác ma.

Một cuồng ma ngay cả em ruột của mình cũng giết không chùn tay, không hề mềm lòng, khiến người ta không rét mà run.

Hiện giờ ác ma này giống như đang suy nghĩ, lại giống như đang lắng nghe.

Hắn đang suy nghĩ gì? Hắn đang nghe cái gì?

Nghe đến đây, hắn đột nhiên ngẩng đầu, gương mặt máu cười âm hiểm kỳ dị.

- Thật tốt.
Hắn nói:
- Dưới lầu cũng như vậy, đã biến thành một lò sát sinh máu thịt.

Sau đó con mắt duy nhất của hắn lóe lên ánh sáng lạnh, nói:
- Ngươi còn đến gần, ta sẽ giết hắn!

Hắn nói với Diệp Cáo.

Sau khi Thiết Kiếm Diệp Cáo vất vả tránh khỏi hai con “điểm điểm trùng” của Văn Tùy Hán, đã ngã một cái thật đau. Lúc hắn đứng dậy, Phú Quý Sát Nhân Vương đã biến thành hai khúc. 

Lúc này hắn thấy Trần Nhật Nguyệt vẫn bất động, biết không thích hợp, muốn lặng lẽ đến gần, cứu A Tam đi rồi tính sau.

Nhưng lại bị Thiên Hạ Đệ Thất phát hiện.

Diệp Cáo cười ha hả nói: 
- Ngươi muốn giết hắn? Chuyện nhỏ, chuyện nhỏ, ngươi cứ giết hắn đi. Ta và hắn trước giờ bất hòa, ta rất ghét hắn, ngươi sớm làm thịt hắn thì càng tốt.

Hắn vừa nói vừa cầm thiết kiếm, thử thăm dò đi về phía trước một bước nhỏ.

Thiên Hạ Đệ Thất giống như muốn nói chuyện, nhưng thứ Diệp Cáo nghe được lại là tiếng “tách tách tách tách tách”.

Đây là âm thanh gì?

Hoàng hôn bên ngoài như bàn tay đen, lật mây bao trùm xuống.

Mặc dù ngói nhà đã bị lật lên hơn nửa trong trận chiến, nhưng ánh sáng trong nhà vẫn rất ảm đạm.

Thiên Hạ Đệ Thất vẫn ở trước giường.

Trước giường là sâu trong bóng tối.

Diệp Cáo nhất thời không nhìn rõ, cũng không phân biệt được đó là âm thanh gì, nhưng khẳng định là vang lên từ chỗ Thiên Hạ Đệ Thất.

Hắn chỉ biết người đứng trước mặt mình, giống như là ma thần bất tử trong truyền thuyết.

Lúc này bên cạnh hắn không có công tử Vô Tình.

Khi hắn đối địch với người khác, phần lớn đểu có Vô Tình ở sau chống đỡ, hoặc chỉ điểm, gợi ý, dạy bảo.

Hiện nay, chiến hữu duy nhất của hắn, chẳng những là người không hợp với hắn nhất, mà còn là người không biết hiểu ngầm nhất trong bốn đồng môn, đồng thời cũng giống như đã mất đi phản ứng nhanh nhạy vốn có, không ổn chút nào.

Rốt cuộc tại sao lại như thế? Hiện giờ hắn vẫn không hiểu.

Lúc này hắn không có biện pháp, chỉ đành liều một phen.

Thật ra trong bốn kiếm đồng một đao đồng, tuổi tác của hắn là lớn nhất, nhưng cũng là người nhát gan nhất.

Hắn không giống Trần Nhật Nguyệt.

Trần Nhật Nguyệt sợ vất vả, còn hắn không sợ.

Hắn không giống Lâm Yêu Đức.

Lâm Yêu Đức không thích chính diện xung đột với người khác, còn hắn không sợ.

Hắn cũng không giống Hà Phạm.

Hà Phạm sợ những thứ tà môn, còn hắn không sợ chút nào.

Hắn càng không giống Bạch Khả Nhi.

Bạch Khả Nhi sợ bẩn sợ hôi, còn hắn không sợ những thứ đó.

Nhưng trong bốn kiếm một đao đồng, hắn lại được công nhận là kẻ nhát gan nhất.

Cho dù ngoại hình của hắn dữ tợn nhất, hung ác nhất, cũng hùng tráng nhất, nhưng vẫn không thể thay đổi cách nhìn của người khác.

Ngay cả Vô Tình cũng thấy như vậy.

Đó là vì hắn nói chuyện bàn chuyện, phần lớn đều không có ý kiến của mình, thích cóp đông nhặt tây.

Khi gặp phải vấn đề, khó khăn, hắn thường không chịu lập tức đối diện, mà tìm cách trốn tránh, đến lúc phải chịu trách nhiệm, hắn lại thường đùn đẩy, từ bỏ.

Cho nên, ngoại hình của hắn khá hung dữ, nhưng trên thực tế lại là một người khá mềm lòng lương thiện.

Xét về gan dạ dững cảm, hắn không rắn rỏi như Bạch Khả Nhi, không sắc bén như Trần Nhật Nguyệt, không phóng khoáng như Lâm Yêu Đức, cũng không kiên định như Hà Phạm.

Vì vậy trong số thân tín bên cạnh công tử, hắn thường bị xem là một kẻ khá nhát gan.

Hắn rất không phục chuyện này.

Hôm nay, đối diện với một bất tử nhân ma, sát nhân cuồng ma, khủng bố cuồng ma như vậy, hắn thật sự rất muốn thử một lần thực lực của mình…

Chỉ cần chiến thắng, chế ngự đối phương, giết chết cuồng ma này, hắn sẽ danh thành thiên hạ, nổi tiếng giang hồ.

Xem còn ai dám nói ta hèn nhát!

Nhưng kẻ này rốt cuộc bị thương nặng đến đâu? Võ công rốt cuộc cao đến đâu? Hắn còn có đòn sát thủ gì? Hiện giờ sức chiến đấu của A Tam thế nào rồi? Tất cả hắn đều không biết…

Trận chiến này liệu có cơ hội thắng không?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play