Edit: hoacodat

Chần chờ thật lâu, Hà Vĩnh Kính vẫn lặng lẽ đẩy cửa ra, hai mắt len lén nhìn vào trong, kinh ngạc phát hiện chủ tử vẫn còn đang ngủ.

Đây đã là lần thứ ba!

Hơn nữa còn là ba ngày liên tiếp nhau, sáng sớm tinh mơ mới trở về trai sương phòng, ngủ thẳng đến trưa vẫn chưa chịu rời giường, chủ tử cũng không phải là nam nhân thích mê luyến nữ nhân, chẳng lẽ y nửa đêm chạy lên núi tản bộ?

Lại do dự thật lâu, hắn rốt cuộc cẩn thận vươn tay thăm dò, định gọi chủ tử dậy dùng ngọ thiện (cơm trưa). Nhưng quả thật giống như hắn dự liệu, tay của hắn căn bản không có cơ hội chạm đến người chủ tử, mới duỗi được một nửa thì đã bị bàn tay như được làm bằng vòng sắt nhanh như chớp bắt lấy cổ tay hắn, khiến cho hắn nhe răng trợn mắt hít mạnh một hơi.

Cho nên hắn mới không muốn làm chuyện như vậy, lại không thể không làm, mặc dù đã rất cẩn thận rồi, nhưng vẫn bị nắm chặt.

“Hà Vĩnh Kính?”

“Vâng, đại nhân, đến giờ dùng ngọ thiện rồi.”

Thấy chủ tử buông tay hắn ra từ từ xoay người dậy, hắn vừa phủi tay vừa vội chạy đi chuẩn bị dụng cụ rửa mặt.

Tận tâm phục vụ chủ tử rửa mặt, thay quần áo, dùng bữa xong, bọn hắn đợi, chờ đợi hôm nay chủ tử muốn đi ra ngoài một chuyến, mà không phải là…

“Sách.”

Hắn không khỏi thở dài, “Vâng” sau đó lui ra chuẩn bị trà chủ tử thích uống nhất – do chính thương nhân Đại Minh triều mang tới “Trà Hách sát nhân hương”, tên rất quái lạ, thế nhưng hương vị quả thật rất nồng đậm thuần khiết, làm người ta sảng khoái vô cùng, uống trăm lần cũng không chán.

Nhưng…

Trà đã lạnh, một hớp cũng không có uống…, sách lật tại một trang, ai biết rốt cuộc chủ tử có nhìn vào đó hay không, nhưng ít nhất hắn thấy chủ tử vẫn ngẩn người nhìn chằm chằm vào cây liễu ngoài hành lang, hắn không tin chủ tử có thể dùng lỗ tai để đọc sách.

Có cái gì đó không đúng, thật không đúng nha!

Bắt đầu từ đêm ngày thứ hai, chủ tử đã có cái gì đó không đúng, từ sương phòng trở về trai phòng thì bộ dáng chủ tử lại giống như rất đắt ý, đến ngày thứ tư thì càng khoa trương hơn, đêm hôm đó đến trước khi trời sáng chủ tử mới quay về trai phòng, còn có đêm thứ năm, hắn lại có thể nghe được tiếng chủ tử cười lớn, hơn nữa sau ba ngày liên tục qua đêm ở bên kia, chủ tử lại đột nhiên ngẩn người ra rồi.

Chẳng lẽ… Chủ tử ngã bệnh rồi sao?

“Hà Vĩnh Kính.”

“Cái gì?” Giật mình hoàn hồn, Hà Vĩnh Kính phát hiện chủ tử chẳng biết lúc nào đã đến bên cạnh hắn, đang mang giày vào. “Dạ! Đại nhân?”

“Đi theo ta.”

“Vâng, đại nhân.”

Nhắm mắt đi theo đuôi sau lưng chủ tử, Hà Vĩnh Kính bắt đầu lo lắng, bởi vì thực tế chủ tử đang đi về hướng sương phòng.

“Xin dừng bước, đại nhân, nơi này không…” Một nô tỳ giữ cửa chắn ở phía trước.

“Ta đổi ý.”

Sắc mặt Hà Vĩnh Kính và nô tỳ kia đều giống nhau, đều là vẻ mặt kinh ngạc.

“Hà Vĩnh Kính, đi thông báo Doãn phu nhân, nói ta đổi ý, ta muốn gặp nữ nhân kia một chút.”

Rất nhanh Doãn phu nhân đã đi đến, vẻ mặt cũng tràn đầy vẻ kinh ngạc.

“Đại nhân, người……”

“Ta muốn gặp nàng ấy một chút, ngay bây giờ.”

Nam nhân tạm thời đổi ý cũng không phải không có, nhưng không nhiều lắm, Doãn phu nhân hoài nghi chăm chú nhìn hắn trong chốc lát.

“Bây giờ nàng ấy không có trong phòng.”

“Nàng ở nơi nào?”

“Chắc là đến sau núi, hình như là đi……”

“Bắt côn trùng?”

Doãn phu nhân khá sửng sốt. “Sao đại nhân lại biết?”

Hà Vĩnh Kính thấy chủ tử không trả lời mà chỉ chắp tay đi ra sau núi, thi vội vàng đuổi theo, nhưng chủ tử đi chưa được hai bước lại dừng lại, quay đầu lại.

“Nàng ấy tên là gì?”

“Hàn Thiên Thảo.” Doãn phu nhân chần chờ nói. “ Đại nhân, bây giờ ngài muốn đi tìm nàng sao?”

“Không được sao?”

“Không phải không được, nhưng mà nàng bây giờ nhất định vô cùng…… Ách, nhếch nhác…… Vô cùng nhếch nhác……. Vô cùng nhếch nhác…….”

Oa, cái gì nhếch nhác?

Này chủ tử nhất định không…… A a a? Chủ tử vẫn còn muốn đi? Chuyện này…… Chuyện này…… Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra đây, chủ tử tại sao lại gấp gáp muốn gặp một chút nữ nhân “Vô cùng nhếch nhác” đó?

Rốt cuộc là chủ tử kỳ lạ ở chỗ nào hả?

Vào tháng bảy, kinh đô và vùng lân cận đều nóng bức ẩm thấp, nhưng bên trong ngọn núi Thủ Lục lại râm mát, từ xưa đến nay đều dễ chịu hơn vùng đồng bẳng một ít, trong núi còn có vài thác nước và các dòng suối phân bố ở một số nơi, chảy róc rách mang đến cảm giác mát lạnh xua đi cái nóng bức ngày hè, trên những cành thông ở trong rừng thỉnh thoảng còn có thể nghe tiếng chim hót, hoa dại đua nhau khoe sắc, những con bướm đầy màu sắc chập chờn bay lượn, mấy con thỏ nhỏ ngại ngùng khẽ nấp sau mõm đá, cùng núi rừng tự nhiên vẽ ra một bức tranh tuyệt mỹ sinh động, mát mẻ, thoải mái.

Nhưng kỳ lạ là, lại có người không biết thưởng thức vẻ đẹp tự nhiên này, vẫn cầm một cái vợt tự chế thô sơ đi bắt côn trùng, đang phủ phục sau một bụi cây, nín thở, kiên nhẫn, yên lặng…”

“Tiểu Hàn…”

Tức giận vung tay lên, cực kỳ không khách khí đưa tay ra hiệu “Ngậm miệng”, tay lại nắm chặt thành quả đấm, ý tứ rõ ràng: ai dám lên tiếng nữa, cẩn thận ta đánh người đó!

Từ đầu đến cuối, chủ nhân của cái tay đó cũng không liếc mắt hay nói một lời nào, lát sau, cái vợt chợt vung lên!

“À ha, rốt cuộc cũng bị ta bắt được rồi!”

Hàn Thiên Thảo nhanh chóng lộn túi lưới lại, túm chặt miệng, không để con mồi bên trong chạy thoát, sau đó cách lưới dùng đầu ngón tay cái và ngón trỏ bóp chặt bộ ngực con mồi, con mồi chợt chết trân, nàng cẩn thận từng ly từng tí lấy con mồi ra, để lên trên lòng bàn tay, trong mắt tràn đầy thán phục và thưởng thức.

“Thật giỏi quá đi, lại để cho ta chộp được bướm phượng Apollon (Tên khoa học: Parnassius Apollo), đây chính là bướm phượng Apollon khổng lồ trong tương lai sẽ gần như tuyệt chủng đó ư! Chậc chậc, thật là đẹp!”

Sau đó, cũng không quản người mới lên tiếng là người nào, nàng lập tức đi qua hiến vật quý.

“Nhìn nè, cái cánh này mà mở ra cũng ít nhất phải hơn 8, 9 centimet, quá lớn đúng không? Còn nữa, cánh trên mang mấy chấm đen khá lớn nhưng hơi mờ, cánh dưới các chấm màu đỏ mà tươi, cho nên con này nhất định là thư điệp (bướm cái).”

Nàng cứ thế nói xong, lại rụt tay trở về, thận trọng bỏ vào túi giấy tam giác tự chế.

“Không biết có thể bắt được một con hùng (đực) nữa không… Hả?” Đột nhiên ngẩng đầu, kinh ngạc chớp chớp mắt mấy cái. “Ngươi là ai?” Thì ra hiện tại nàng mới để cho khái niệm “Có người khác” tiến vào trong đầu, lời nói mới vừa rồi nàng nói cũng không biết là nói với người nào nữa.

Đối phương khẽ cười, “Nghe không ra giọng nói của ta sao?”

Ngẩn ngơ, Hàn Thiên Thảo đột nhiên chỉ chỉ đối phương. “Là ngươi?”

Bị ngón trỏ của nàng rất thất lễ bình tĩnh chỉ vào chính là một nam nhân nhìn hết sức tiêu sái, vóc người cao gầy, ít nhất cao hơn nàng một cái đầu, ngũ quan không tính là tuấn mỹ, cũng không thanh tú, nhưng mà vô cùng trong sáng, vô cùng có hình dáng, cái loại khí độ tuấn tú có hình đó, đặc biệt là ánh mắt của hắn, vô cùng thâm trầm, lộ ra một cỗ lực đầu độc không thể giải thích nổi, khiếm tầm mắt của nàng không tự chủ bị ánh mắt của hắn khóa chặt kéo không ra được, sau đó, nàng nuốt nước miếng, bắt đầu cảm thấy toàn thân nóng lên.

Không biết tại sao, ánh mắt hắn làm nàng liên tưởng đến hắn trong đêm tối, nhiệt tình, hấp dẫn.

Mặc dù y phục màu tuyết trắng làm hắn có vẻ cực kỳ ưu nhã, cao quý, nhưng hắn không hề giống như những người dân Chosun hay buộc búi tóc, mà là để mặc cho một nái tóc đen phủ xuống vai, chỉ cột sơ tóc ra sau đầu, mấy sợi tóc ngắn bay lất phất lên trên mặt, nhìn qua chẳng những ngông cuồng, còn có chút lười biếng, chán chường, mà ba loại phong cách này cùng nhiệt tình, hấp dẫn không hề liên quan, nhưng chính ánh mắt hắn lại làm nàng cảm nhận mà hình dung hai từ này.

Thấy nàng nhìn hắn ngây dại, khóe môi hắn lộ vẻ quyến rũ, sau đó nhấc ống tay áo to rộng nhẹ nhàng lau đi vết bẩn trên mặt nàng.

“Doãn phu nhân nói không sai, ngươi thật là nhếch nhác.”

“Gì chứ?” Hàn Thiên Thảo trừng mắt nhìn, “A!” Rốt cuộc cũng phục hồi tinh thần, vội vàng lui lại sau một bước, luống cuống tay chân cầm váy nắm cạp váy vuốt phẳng, lại cầm mấy cành cây lá khô dính trên đầu xuống, lại lấy ống tay áo mình chà thật mạnh lau sạch bùn dính trên mặt, cuối cùng cúi đầu xem một chút. “Như vậy có thể đi?”

Mặc dù mặt cô đã lau sạch rồi, xiêm áo lại bẩn không chịu được, tóc cũng rối loạn, lại chỉ chú ý tới y phục mặc chỉnh tề hay chưa?

Khóe miệng của hắn lại giương cao thêm mấy phần, còn cố ý tiến lên nâng mặt nàng, cúi xuống cẩn thận chu đáo nhìn trên mặt nàng.

“Ta nhìn một chút.”

Lông mày thon dài, mắt hạnh to tròn, sống mũi thanh tú, mặc dù miệng có hơi rộng, nhưng hình môi vô cùng mê người, hai bên gò má hồng đào, nhìn qua vô cùng động lòng người, mắt sáng vô cùng, đôi mắt sáng làm cho hắn không nhịn được cúi đầu hôn lên môi nàng một cái.

Nàng hít hơi, lại lui về sau một bước che miệng mình, mặt đầy vẻ giật mình, gương mặt đỏ bừng.

Hắn không nhịn được cười ha ha, cười đến mức Hà Vĩnh Kính đứng chờ cách chỗ đấy không xa nghe được cũng phải nghẹn họng nhìn trân trối, suýt chút ngã đầu vào dòng suối nhỏ làm mồi cho cá ăn luôn.

“Ta đã hôn nàng không biết bao nhiêu lần, nàng còn có gì xấu hổ?”

“Này… Này không giống nhau…” Hàn Thiên Thảo lắp bắp nói.

Hắn thú vị nhìn vẻ mặt lúng túng của nàng. “Ồ, không giống nhau thế nào?”

“Lúc ấy ta không nhìn thấy ngươi… Ngươi cũng không nhìn thấy ta!” Hàn Thiên Thảo thốt ra tiếng kháng nghị.

“Cho nên?”

“Cho nên?” Nàng sững sờ lặp lại, không hiểu hắn cho nên cái gì.

Nhìn bộ dạng mờ mịt của nàng, hắn không nhịn được cười. “Ta tên là Phác Hiếu Ninh, nàng có thể gọi ta là Quân Chi.”

“Quân Chi?” Tại sao lại đột nhiên chuyển sang nói chuyện này rồi?

“Tên tự (chữ) của ta.”

“Thì ra là tên tự của ngươi.” Trừ phi là bạn thân thâm giao, nếu không bình thường người Hàn Quốc sẽ không gọi thẳng tên người khác, dù là huynh đệ ruột, đệ đệ cũng không thể gọi thẳng tên huynh mình, cha nàng đã nói với àng từ trước, chỉ là ông không có tên tự, thật may là ông ấy còn có tên tiếng Anh để cho người ta gọi. “Ta tên là……”

“Hàn Thiên Thảo, Doãn phu nhân đã nói cho ta biết.”

“À…” Hàn Thiên Thảo có chút khó chịu, đều do hắn, vẫn nhìn chằm chằm vào nàng, nhìn thẳng nàng. “Ngươi… Sao nhìn ta như vậy?”

Phác Hiếu Ninh khẽ cười. “Nàng mới vừa rồi cũng không phải nhìn ta như thế sao?”

Mắt nàng mở thật to, mặt Hàn Thiên Thảo cũng đỏ bừng luôn rồi. “Ta… Ta không phải cố ý.” Kỳ quái, hôm nay sao cô cảm thấy nóng như vậy nhỉ, trúng gió rồi sao?

“Thật sao?” Phác Hiếu Ninh thấy vậy càng vui mừng.

Nghĩ là hắn không tin, Hàn Thiên Thảo vội vã biện giải cho mình. “Thật, trước kia ta không như thế.” Đây là lần đầu tiên nàng hoa si… Không đúng, là lần đầu tiên nàng nhìn một nam nhân mà không chớp mắt.

“Có lẽ, trong thôn các nàng không có bao nhiêu nam nhân để nàng nhìn.”

Vừa nghe hắn nhắc tới chuyện trong thôn, lòng cảnh giác của Hàn Thiên Thảo lập tức dâng cao, phản ứng đầu tiên chính là muốn nghĩ cách chuyển hướng đề tài này, tránh gậy ông đập lưng ông.

“Ngươi không phải là lưỡng ban sĩ đại phu sao? Tại sao không có mặc quan phục Hắc sa lạp (lụa đen)?”

Thật đáng tiếc, lòng cảnh giác quá lớn, phản ứng cũng quá nhanh chóng, hỏi cái vấn đề cũng rất có vấn đề.

Phác Hiếu Ninh ngây ngẩn, sau đó chăm chú nhìn sâu vào nàng một cái. “Hắc sa lạp cũng không phải là mũ quan, cũng không phải bất cứ lúc nào bất cứ nơi đâu đều mặc quan phục.” Nhưng lần này hắn cũng không truy hỏi tại sao nàng lại hỏi vấn đề kỳ quái này. “Còn nữa, bình thường nếu nói lưỡng ban cũng không chỉ nói đến quan viên, còn bao gồm cả quan viên gia tộc.”

“À? Là như vậy sao? Nhưng ngươi là quan chứ?”

“Ta là võ quan nhị phẩm.”

“Hả? Võ quan?” Con ngươi ngạc nhiên mở to. “Ngươi đánh giặc? Với ai?”

“Người Oa.”

“Thì ra là Nhật Bản!” Nhưng mà, lúc này Chosun và Nhật Bản đánh nhau sao?

“Nhật Bản?”

“Ặc…” Chết tiệt, sao nàng lúc nào cũng không chú ý hết vậy! “Ta là nói, ta cũng không thích nam nhân mặc hắc sa lạp.” Nhìn qua thật sự rất buồn cười.

“Tại sao?”

“Rất buồn cười.”

“… Tại sao?”

“… Bởi vì ta cảm thấy như vậy.”

Phác Hiếu Ninh chau chau mày, nhưng cũng không truy hỏi nữa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play