Editor: ChiMy

"Cứu... Cứu mạng!"

Sùng sục sùng sục...

"Tôi... tôi không biết bơi!"

Sùng sục sùng sục...

Trời ạ! Chẳng lẽ cô sẽ chết ở đây?

Sùng sục sùng sục...

"Cứu... Cứu mạng!"

Sùng sục sùng sục...

Đừng... đừng mà...

Sùng sục sùng sục...

Cô không muốn chết... chết ở đây đâu!

Sùng sục sùng sục...

Huhuhu, sớm biết đã không tới!

Sùng sục sùng sục...

"Cứu mạng!"

Sùng sục sùng sục...

Mở mắt.

Xà nhà bằng gỗ?

Cô đã chạy về trong ngôi nhà nghỉ mát này lúc nào vậy?

Nhìn kỹ lại.

Không đúng, ngôi nhà nghỉ mát của cô không có kì lạ như vậy, sàn nhà vô cùng sạch sẽ, cho dù dùng đầu lưỡi liếm cũng sẽ cảm thấy mê say, nhịn không được liếm thêm lần nữa, cái tủ gỗ cổ xưa như thế này cả đèn rương và đồ vật trong nhà đều chỉ có thể nhìn thấy ở trong viện bảo tàng, cho dù hiện đang thịnh hành phong cách cổ xưa nhưng nhà cô cũng không yêu thích loại này, nhà cô chỉ lưu hành hiện trường sau khi vợ chồng đánh nhau, bảo đảm hiện trường còn dữ dội hơn so với động đất ở Tokyo.

Vậy, đây rốt cuộc là đâu?

Động đậy ngồi dậy.

Hả? Cô sao lại ngủ trên tấm nệm trải dưới sàn nhà?

Đứng dậy.

Kỳ lạ, chẳng lẽ cô chạy tới Nhật Bản?

Cúi đầu.

Trời ạ, cô đang mặc một cái áo Jeogori cùng với một chiếc váy Chima (*) còn có...

(*) Chimy: váy và áo trong bộ Hanbok của Hàn Quốc

Nhìn về phía trước.

Bình phong, bàn gỗ vuông, gối vuông đỡ tay, gối dài, một cái kỷ thấp dài, chiếu vông (**)...

(**)Chimy: chiếu vuông là dùng để người ta ngồi ở cái kỷ và bàn thấp

Á á, cô chạy đến Hàn Quốc rồi!

Nhưng mà, sao vậy được... à, đúng rồi, thí nghiệm cỗ máy thời gian, cô đến rồi! Thật sự đến rối ... Nguy rồi, trang bị dẫn đường!

Khi Hàn Thiên Thảo giống như con gián bò qua bò lại khắp nơi trong phòng, lục tung mọi thứ tìm cái rương bảo bối của cô, thì một người phụ nữ lặng yên không một tiếng động xuất hiện ở cửa, một người phụ nữ trung niên, hơn 40 tuổi, áo màu vàng nhạt, trên váy dài màu xanh lá cây đậm điểm xuyết những hoa văn mỹ lệ, đoan trang lại cao nhã.

"Xin hỏi ngươi đang tìm cái gì?"

Thình lình bị hỏi, Hàn Thiên Thảo không bị dọa, mà người phụ nữ trung niên kia lại bị kinh sợ.

"Ở đâu?" Đảo mắt nhìn lên thấy bà ta, Hàn Thiên Thảo lập tức bắt lấy bà ta như hổ đói bổ nhào về phía dê béo."Cái rương của tôi ở đâu? Ở đâu?"

Người phụ nữ trung niên che ngực mặt hoảng sợ. "Rương... Rương? Không có... Không có! Lúc ngư dân đưa ngươi tới đây, chỉ có một mình ngươi, không còn cái gì khác!"

"Không có?" Hàn Thiên Thảo thét chói tai. “Vậy thì... Vậy... Mau dẫn tôi đến chỗ người đó cứu tôi, tôi..."

Nhìn thấy dáng vẻ hốt hoảng của Hàn Thiên Thảo, người phụ nữ trung niên trấn định lại.

"Cho dù cô mất cái gì đi chăng nữa thì bây giờ cũng không tìm về được."

"Tại sao?"

"Bởi vì ngư dân cứu được ngươi ở trên biển, đồ rớt trong biển rộng mênh mông, làm sao có thể tìm lại được đây?"

Trong biển rộng?

Đúng, vừa đến đây cô đã rơi xuống biển, sao lại như vậy? Nếu như thao tác chính xác, sẽ không xảy ra chuyện như vậy!

Không đúng, bây giờ không phải là lúc suy tính chuyện đó, bây giờ nên... Nên...

Xong đời, thật sự không tìm lại được sao?

Đợi chút, cô... Cái rương có đóng chặt không?

... Không!

Lúc ấy cô đang định kiểm tra hướng dẫn trang bị, vừa mới mở rương ra... Thảm rồi, bởi như vậy, hướng dẫn trang bị ngâm ở trong nước biển, không cần ba tháng, ba phút thì đã xong rồi!

Xong rồi, xong rồi, cô thật sự không thể trở về được rồi!

Làm thế nào đây? Làm thế nào đây? Ở trong thời đại mà đàn ông là lớn nhất, phụ nữ phụ thuộc vào đàn ông, lạ nước lạ cái, trong thế giới lạc hậu chó không thải phân, chim không đẻ trứng, ba tháng thì còn may, nhưng cả đời... Cô sống thế nào đây?

Bên này có sở nghiên cứu để cô làm việc sao?

Huhuhu, sớm biết đã không tới!

Hàn Thiên Thảo mệt mỏi ngã xuống mặt đất, sa sút tinh thần giống như trong nhà vừa mới có người chết, người phụ nữ trung niên đồng tình vỗ vai của cô.

"Cho dù như thế nào, ngươi còn sống, đây mới là quan trọng nhất, những vật khác đều là vật ngoài thân, mất thì cũng thôi." Bà ôn hòa an ủi Hàn Thiên Thảo. "Vậy ta mang cho cô chút đồ ăn, ăn no mới có tinh thần, ngươi cũng sẽ không tuyệt vọng như thế nữa."

Còn sống?

Cô còn muốn chết đi cho xong đây!

Nhưng mà khi người phụ nữ trung niên đưa món ăn tới thì Hàn Thiên Thảo vẫn bưng chén cơm lên ăn từng miếng từng miếng, giống như tên ăn mày bị đói bụng ba tháng, một chén thịt bò to, củ cải, đậu nành nghiền, lá cát cánh, rau dương xỉ, cơm trộn nước tương, trong nháy mắt tất cả đều vơi đi một nửa.

Người phụ nữ trung niên nhìn thấy mà lắc đầu. "Ăn chậm một chút, ăn chậm một chút, không có ai giành với ngươi." Thật là thô lỗ!

Đối với ý tốt của bà, Hàn Thiên Thảo ngoảnh mặt làm ngơ, tiếp tục liều mạng ăn. Cô sắp chết đói, sao ăn từ từ được? Kỳ lạ, rốt cuộc cô đã mê man bao lâu?

"Ta tên là Thôi Doãn Từ, tất cả mọi người đều gọi ta là Doãn phu nhân, còn ngươi?"

"Thiên Thảo... Hàn Thiên Thảo." Hàn Thiên Thảo nói không rõ ràng, sau đó dừng một chút, vốn định hỏi bây giờ là thời đại nào? Dựa theo trang sức và y phục để phán đoán, là thời đại Chosun, nhưng thời đại Chosun kéo dài hơn 500 năm (1392 – 1910), rốt cuộc đây là thế kỷ thứ mấy?

Nhưng vừa đảo mắt suy nghĩ, biết chuyện này thì có tác dụng gì?

Mặc kệ là thời đại nào, cuối cùng cũng là hai chữ —— cổ đại, cũng chính là thời đại rất khó lăn lộn, cho dù biết rõ ràng bây giờ là năm nào, tháng nào, ngày nào, giờ nào, phút nào, khó lăn lộn vẫn là khó lăn lộn.

Vì vậy, cô nhún nhún vai, nuốt vấn đề nhàm chán đó trở về, tiếp tục chuyên tâm ăn cơm trộn của cô.

Cơm này, thật sự ăn rất ngon !

"Thiên Thảo?" Doãn phu nhân khẽ chau mày, "Tên thật kì lạ." Bà lầu bầu, hỏi tiếp: "Ngươi từ đâu tới? Hai ngày nữa chờ ngươi khoẻ hơn một chút, ta nhờ nam nhân trong thôn đưa ngươi về nhà."

"Ta không có nhà." Ít nhất ở chỗ này không có.

"Như vậy à..." Doãn phu nhân suy nghĩ một chút. "Không có ai có thể dựa vào sao?"

Hàn Thiên Thảo lắc đầu. "Hoàn toàn không có."

Chẳng biết tại sao, hai mắt Doãn phu nhân bắt đầu tỏa sáng. "Nói cách khác, ngươi không có người thân, không có công việc, hơn nữa trên người không có đồng nào, không nhà để về?"

Hàn Thiên Thảo gật đầu. "Đúng." Đừng nói người thân, ngay cả con mèo con chó cũng không có.

"Như vậy ta sẽ cho ngươi một công việc, ngươi có thể suy nghĩ thử xem."

"Công việc?" Hàn Thiên Thảo vừa nghe, hai mắt cũng tỏa sáng theo. "Không cần suy nghĩ, ta đồng ý!" Cho dù ở thời đại nào, có công việc mới có thể kiếm tiền, kiếm tiền mới có cơm ăn, có cơm ăn cô mới có thể lăn lộn tiếp ở cái thế giới này.

"Thật tốt quá, vậy..." Lời đến khóe miệng, không biết vì sao, Doãn phu nhân lại nuốt xuống, do dự một chút. "Ta nghĩ, vẫn là hai ngày nữa rồi hãy nói!"

Vì vậy, Hàn Thiên Thảo bẻn ở tạm chỗ của Doãn phu nhân, không lâu sau, cô liền phát hiện ra tình huống rất mâu thuẫn.

Nghe tỳ nữ nói, bây giờ vua là Minh Tông, cho nên lúc này nhất định là thế kỷ XVI (16); nhưng cô cũng thấy một phần bản đồ của các nước phương Tây, được truyền vào Triều Tiên ở thế kỷ mười bảy; còn có một quyển của Park Seong Won “Phát âm thời Chosun”, đây là sách của thế kỷ mười tám ...

Quái lạ, cuối cùng thì đây là thế kỷ nào?

"Thế kỷ mười chín ..." Cô mờ mịt nhìn chăm chú vào một quyển sách của Jeong Yak Jeon “Các loài thủy hải sản” ngây người thật lâu, lắc đầu một cái, đặt sách trở về tại chỗ. "Thôi, thế kỷ nào không quan trọng, dù sao cũng đã bị nhét ở đây, không đi được chỗ nào!" Haizz, bị vứt ở đây cũng đâu vi phạm pháp luật.

Mang chiếc giầy thêu tinh xảo vào, Hàn Thiên Thảo lười biếng đi ra ngoài, một lúc sau liền phát hiện các cô gái trong thôn kết bè kết đội chuẩn bị đến bờ sông tắm rửa, gội đầu, đây là...

"Gội đầu trừ tà sao? Như vậy hôm nay là mười lăm tháng sáu âm lịch, chuyện này chắc không sai nữa chứ?" Cô tự giễu lẩm bẩm nói."Tốt nhất đừng có người đến nói với tôi là các cô ấy muốn cùng đi cởi quần áo đóng phim sex!"

Vậy mà thoáng cái, cô lại gặp được một chuyện kì lạ hơn.

Thôn của Doãn phu nhân là ở trong núi sâu, yên tĩnh mà an bình, hơn nữa mỗi người đều tương đối giàu có, ở nhà ngói, mặc tơ lụa, còn có tỳ nữ phục vụ, nhưng trong thôn này chỉ có phụ nữ, tất cả phụ nữ lớn nhỏ, đàn ông lác đác vài người, thậm chí còn có thể đếm được, tổng số người lớn trẻ nhỏ đều không vượt quá năm đầu ngón tay.

Kì lạ nhất là, phụ nữ đều không có chồng, nhưng có con gái.

Sinh sản vô tính sao?

"Đây là cái thôn gì vậy?"

"Hàn tiểu thư, Doãn phu nhân mời cô đi qua, có chuyện muốn nói với cô."

"Cái gì? À, được."

Mặc kệ như thế nào thì người bên trong thôn này cho dù là lời nói hau cử chỉ, hoàn toàn là tư thái của quý tộc, nhìn thế nào cũng không giống như người bình thường, ngay cả tỳ nữ nói chuyện cũng rất có giáo dưỡng, nhưng mà...

Quý tộc không chạy vào trong thành diễu võ dương oai, núp ở trong núi này tự kỷ làm cái gì? "Hàn tiểu thư."

"Doãn phu nhân." Hàn Thiên Thảo vừa học kiểu ngồi xếp bằng ở trên sàn nhà của bọn họ, vừa tò mò quan sát hai người kia.

Doãn phu nhân chú ý tới tầm mắt của cô."Ta giới thiệu với ngươi, bọn họ một là con gái của ta, một là... Ưmh, con rể của ta."

Giọng nói không quá tình nguyện, Hàn Thiên Thảo cảm thấy hơi lạ, nhưng lười hỏi. "Xin chào."

Hai người kia gật đầu một cái, sợ hãi nghiêng mắt nhìn Doãn phu nhân một cái.

"Ưm, là như vậy, ngày ấy..." Doãn phu nhân che miệng làm thanh cổ họng. "Ta có đề cập, có một công việc có lẽ ngươi..."

"Ta đồng ý rồi!" Nếu muốn được sinh tồn, cần phải có công việc, mặc kệ ở đây hoặc chỗ khác, đây đều là đạo lý hiển nhiên.

"Nhưng mà..." Doãn phu nhân chần chừ một lúc."Chúng ta là thế thân từ đời này sang đời khác, việc này ngươi đồng ý không?"

Hàn Thiên Thảo hơi sững sờ."Thế thân?" thế thân ngôi sao hành động Hollywood? Hay là người chết thế cho những người có tiền có quyền?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play