Thân thể Tiêu Thanh Ngạn ngày càng sa sút.
Thẩm Triệt không nghĩ tới, trên đường trở về, tốc độ Tiêu Thanh Ngạn suy yếu ngoài sức tưởng tượng của hắn.
Ban đầu chỉ là đầu choáng váng cơ thể vô lực, dần dần trở nên buồn ngủ.
Ngày thứ ba, bọn họ trở về.
Độc phát khiến cho Tiêu Thanh Ngạn ngày càng tiều tụy, nhưng mỗi ngày vẫn muốn Thẩm Triệt dìu đến mũi thuyền ngồi một chút, ngắm nhìn dãy núi xa xăm hai bên bờ sông, hắn vui vẻ hơn một ít.
Ngày ấy, khi Tiêu Thanh Ngạn tỉnh lại, đã quá giữa trưa, ánh mặt trời có chút chói mắt, Tiêu Thanh Ngạn nhíu nhíu mày.
Thẩm Triệt đỡ hắn ngồi dậy, thần sắc Tiêu Thanh Ngạn bỗng nhiên thay đổi.
Thẩm Triệt chỉ cho là đụng tới vết thương, ôn nhu hỏi: “Có chỗ nào không thoải mái không?”
Tiêu Thanh Ngạn lắc đầu một cái, “Ngươi dìu ta xuống giường đi.”
Thẩm Triệt cảm giác nặng nề trong lòng.
Chứng kiến Tiêu Thanh Ngạn cố hết sức chống đỡ thân thể dịch đến bên giường, hai chân thả xuống đất, mắt cá chân bởi vì vô lực mà vặn vẹo.
Tiêu Thanh Ngạn cười khổ, ngẩng đầu lên, vỗ vỗ hai chân: “Chúng nó thật… Không nghe lời…”
Ngày 10 tháng 7, hai chân mất cảm giác.
Thẩm Triệt miễn cưỡng mỉm cười, ngồi xổm người xuống mang tất mang giày vào cho hắn, nhẹ giọng nói: “Không sao, có ta ở đây, ngươi muốn đi nơi nào, ta liền ôm ngươi đi.” Nói xong liền ôm ngang Tiêu Thanh Ngạn, ôm chặt vào trong lồng ngực, cụng cụng trán của hắn, “Đừng sợ.”
Nói đừng sợ, nhưng Thẩm Triệt cũng không có cách nào thuyết phục bản thân không sợ hãi.
Tiêu Thanh Ngạn cũng không quá để ý, trái lại mỗi ngày vui vẻ được Thẩm Triệt ôm từ mũi thuyền vào khoang thuyền, cũng thỉnh thoảng kêu Thẩm Triệt ôm lên bờ tìm quả dại, hoặc là nằm úp sấp trên người hắn nhìn hắn dùng phi tiêu bắn thỏ rừng, hoặc là nằm trên lưng hắn yên lặng ngủ.
Mỗi đêm, khi Tiêu Thanh Ngạn ngủ say Thẩm Triệt xoa bóp tứ chi cho hắn, Thẩm Triệt không chịu tin đây là hậu quả do độc phát tác, tình nguyện giấu trong lòng một tia hi vọng hư vô.
Nhưng mà thời gian vẫn trôi qua.
Khi Thẩm Triệt đang ôm Tiêu Thanh Ngạn ngồi trên mũi thuyền, bàn tay vô tình chạm vào cái quần ẩm ướt của Tiêu Thanh Ngạn, nhưng Tiêu Thanh Ngạn không hề cảm giác được gì, trái tim Thẩm Triệt lạnh lẽo.
Tiêu Thanh Ngạn sửng sốt một hồi lâu mới hiểu được, viền mắt liền đỏ lên.
Mặc dù chết, hắn cũng không muốn dùng phương thức như thế.
Thẩm Triệt nhu nhu đầu Tiêu Thanh Ngạn, cúi người xuống nhẹ hôn vào đôi môi lành lạnh của hắn: “Không sao, chúng ta mặc quần lót, không cần sợ.”
Nhưng Thẩm Triệt cảm thấy rõ ràng Tiêu Thanh Ngạn đang run rẩy.
Hắn không sợ chết, nhưng hắn sợ đánh mất tôn nghiêm như vậy trước mặt người yêu.
Đêm hôm ấy, Thẩm Triệt ôm Tiêu Thanh Ngạn ngủ, cảm thấy hắn bất an uốn éo người, muốn thân cận mình, lại sợ làm bẩn mình mà trốn tránh.
Thẩm Triệt ôm hắn vào trong lòng, để cho hắn gối lên trên cánh tay của mình, gác hai chân lạnh lẽo của hắn lên chân mình, không cho hắn trốn tránh.
Ngày 13 tháng 7, mất khống chế.
Thẩm Triệt không ngừng thân cận, rốt cục Tiêu Thanh Ngạn cũng dỡ xuống phòng bị, không chống cự nữa, để cho Thẩm Triệt thay quần áo và quản lý thân thể giúp hắn, rốt cục cũng không mặt đỏ tới mang tai mà bất hòa với Thẩm Triệt nữa, chỉ nhìn đôi chân đã bại liệt của mình mà ngẩn người.
Bọn họ rõ ràng biết một ngày kia sẽ tới rất mau.
Nhưng Tiêu Thanh Ngạn càng kề cận Thẩm Triệt, Thẩm Triệt cũng thời khắc ở bên cạnh hắn.
Sau khi hai người lên bờ ở Lăng Giang Độ, liền thuê một xa phu, xuyên qua núi Dược Vương, đi tới một bên khác của Dược Vương cốc.
Mà lúc đó, hai tay Tiêu Thanh Ngạn đã tê dại vô lực.
Hắn nằm trên lưng Thẩm Triệt, vẫn cố gắng nhấc lên cánh tay, dùng bàn tay xụi lơ lau mồ hôi trên trán Thẩm Triệt.
Thẩm Triệt thì quay đầu lại nhẹ nhàng hôn một cái lên mặt hắn, “Cảm ơn.”
Tiêu Thanh Ngạn ngoẻo cổ, cười híp mắt nhìn Thẩm Triệt, vô cùng thỏa mãn.
Ngày 16 tháng 7, hai tay vô lực.
Cây cổ thụ ngàn năm kia quả nhiên vô cùng sum xuê, khi Tiêu Thanh Ngạn nhìn thấy liền kêu lên một tiếng nho nhỏ, không còn chút sức lực, âm thanh mềm mại.
Thẩm Triệt đặt hắn ngồi dưới bóng cây, dựa lưng vào cây cổ thụ, trước mắt chính là thác nước chảy xiết.
“Lão đầu nhi không gạt ta, quả nhiên rất đẹp.”
Thân thể Tiêu Thanh Ngạn xụi lơ mà dựa vào trong lồng ngực Thẩm Triệt, sức mạnh toàn thân đều chỉ dựa vào Thẩm Triệt đẩy lên mới có thể ngồi vững vàng, đầu dựa vào hõm vai Thẩm Triệt, nhẹ giọng nói: “Đại ca, ta rất vui.”
Đau nhói trong lòng Thẩm Triệt tựa như kim đâm, châm chích châm chích, sâu tận xương tủy.
“Ước nguyện trước kia của ta là cùng người đi ngắm cảnh, bây giờ đã thực hiện được.” Tiêu Thanh Ngạn nhẹ nhàng than thở, ánh mắt mềm mại, “Đại ca, năm đó ở Hoa Điêu lâu, ta rất muốn gặp ngươi. Đáng tiếc sinh sinh tử tử đánh đánh giết giết, phiêu bạt khắp nơi, cũng không thể trở về gặp ngươi, là ta không tốt.”
Thẩm Triệt cố nén nghẹn ngào không hé răng, duỗi tay nắm chặt hai tay Tiêu Thanh Ngạn, vuốt ve đầu ngón tay của hắn.
“Ngươi không nên trách Lục Lẫm, hắn có khổ tâm của hắn, ta cũng không trách hắn. Ta và Quân Hoài ước định tới giết ngươi, ngươi có giận không? Ta không muốn giết ngươi, làm sao ta cam lòng? Chỉ là hắn bắt ta uống Vô Tình đan, mới chịu cho ta tự do, ta mới có thể đi tìm ngươi.” Tiêu Thanh Ngạn gối đầu lên ngực Thẩm Triệt, nghe tiếng tim đập mạnh mẽ của hắn, cười rộ lên, “Ta không có chút hối hận nào. Đại ca, ta mơ một giấc mơ, trong mơ ta qua cầu nại hà, uống canh Mạnh bà, đi vào luân hồi, nhưng ta vẫn không quên ngươi.” Hắn ngẩng đầu lên nhìn Thẩm Triệt một chút, ánh mắt lấp lánh, “Ta chỉ muốn a, cho dù ta quên bản thân là ai, cũng sẽ không quên ngươi.”
Thẩm Triệt nhìn hắn thật sâu, cúi đầu xuống hôn lên cái trán nhợt nhạt của hắn: “Ta cũng sẽ không quên ngươi, vĩnh viễn không quên.”
“Từ nhỏ ta đã yêu thích ngươi. Tiêu gia sa sút, chỉ có ngươi ở bên cạnh ta. Thật ra nha hoàn và sai vặt trong Thẩm phủ đều xem thường ta, nói ta trèo cao nhà ngươi, nói ta là tang môn tinh, bọn họ lén lút nói sau lưng ta, lại cho rằng ta không biết. Nhưng ta đã nghe được hết. Chỉ có ngươi đối xử tốt với ta, chịu ở bên cạnh ta. Sau đó ngươi thích Lục Lẫm, ta rất giận, nên mới lén lút rời đi Thẩm phủ.”
“Ta biết, thật ra cũng không có gì đáng giận, ngươi cũng không có sai. Chỉ là khi đó không ngờ, ta lại gặp Quân Hoài, đi đến Hoa Điêu lâu. Đại ca, thật ra ta không thích tập võ, tí xíu cũng không thích, quá khổ a. Trước đó ở Thẩm phủ, ngươi thích luyện kiếm, cũng thích xem Lục Lẫm luyện Lục gia thương, ta liền la hét đòi học, sau đó tại Hoa Điêu lâu, vốn là nghề nghiệp bán mạng, lại không dám lười biếng, nhưng ta cũng không vui vẻ.”
“Ngươi hiểu lầm ta, ta rất khó vượt qua, nhưng cũng không hận ngươi. Thật ra ta giết Quân Hoài, ta có một chút áy náy, dù gì thì hắn cũng là sư phụ của ta, có thể ta chết rồi sẽ xuống địa ngục đi. Bất quá ta cũng không hối hận, ta chỉ muốn ngươi bình an, chuyện khác đều không để ý. Đại ca, ngươi yêu ta, trong lòng ta rất vui mừng, nhưng mà, ta không thể ở cùng ngươi lâu hơn… Sau khi ta đi, ngươi không nên khổ sở, ta cũng không muốn nhìn thấy ngươi khổ sở. Ngươi không vui, ta chết cũng sẽ không vui. Ta cũng không muốn ngươi chết theo ta, lại càng không muốn ngươi thay máu cho ta, ta cần ngươi nhớ đến ta, hàng năm vào trong cốc nhìn ta một chút, trò chuyện với ta…”
Tiêu Thanh Ngạn chậm rãi nói thật nhiều, âm thanh cũng dần dần nhỏ, rốt cục hôn mê ngủ thiếp đi.
Thẩm Triệt nhịn thật lâu, nước mắt ầm ầm vỡ đê.