Khải Thủy trấn là một trấn nhỏ phồn hoa.
Hà bá chậm rãi cặp thuyền vào bờ, thấp giọng hỏi Thẩm Triệt: “Muốn đi chơi một chút không?”
“Hôm nay là thất tịch a.” Chưa lên bờ, thì đã nhìn thấy phố xá đông đúc, cầu Chức Nữ được thêu thùa khéo léo. Thẩm Triệt nhìn Tiêu Thanh Ngạn còn đang mê man trong lồng ngực, suy nghĩ một chút, “Hà bá, đêm nay chúng ta ở lại Khải Thủy trấn, ngày mai rồi về được không?”
Hà bá gật gật đầu: “Cũng được, A Ngạn tỉnh lại, ngươi có thể dẫn hắn đi chơi một chút, ta đến Phúc Lâm khách điếm trước nha.”
Khi còn bé Tiêu Thanh Ngạn thích nhất loại ngày lễ náo nhiệt này, thường lôi kéo Thẩm Triệt chạy vào trong dòng người, dừng chân quan sát mỗi gian hàng rong trước mặt, ăn tất cả các món ăn vặt trên phố, no đến mức bụng nhỏ phình lên mới chịu về nhà.
Tiêu Thanh Ngạn bị dòng người đánh thức, dụi dụi con mắt hiếu kỳ nói: “Đây là nơi nào?”
“Khải Thủy trấn, ngươi có nhớ hay không, ta đã nói với ngươi rồi đó, nơi này thật náo nhiệt. Hôm nay là thất tịch, ngươi xem, có thật nhiều người a.”
Quả nhiên ánh mắt Tiêu Thanh Ngạn bị hấp dẫn, chồm người nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mắt cũng trở nên hưng phấn, “Chúng ta… Chúng ta có thể xuống sao?”
“Đương nhiên, đêm nay chúng ta ở nơi này có được hay không? Ta dẫn ngươi đi dạo hội chùa, thả hoa đăng.”
Tiêu Thanh Ngạn nghe nói mà động tâm, khuôn mặt vẫn luôn tái nhợt giờ đây hưng phấn đỏ ửng, ngồi trong lòng Thẩm Triệt nhưng đã không chịu nổi mà thò người ra bên ngoài.
Thẩm Triệt thấy hắn háo hức, cười bất đắc dĩ đỡ hắn ngồi xuống, “Có thể đi không?”
“Đi một chút.” Tiêu Thanh Ngạn chơi xấu, “Không phải ngươi muốn cõng ta đi dạo hội chùa sao?”
“Cầu còn không được.” Thẩm Triệt xoa xoa mắt cá chân cho hắn, dặn dò, “Mệt mỏi thì nói cho ta biết.”
Cầu Chức Nữ được khéo tay thêu thùa, dòng người chen chúc đi lễ chùa, Thẩm Triệt vẫn luôn lo lắng Tiêu Thanh Ngạn bị người va vào, một tay luôn vịn bên hông hắn, một tay vòng qua bên cạnh hắn tách ra dòng người, hai người dọc theo bờ sông chậm rãi đi dạo.
Cho đến lúc này, Thẩm Triệt mới phát hiện, thật ra thằng nhóc Tiêu Thanh Ngạn tràn đầy hiếu kỳ, thích nghịch ngợm gây sự, vẫn không có thay đổi.
Hắn vẫn thích đồ chơi làm bằng đường sinh động như thật, vẫn thích vật trang trí đủ mọi màu sắc, vẫn thích quần chúng náo nhiệt vây xem diễn xiếc.
Đi không bao xa, trong tay Thẩm Triệt đã ôm vài hộp bánh ngọt, thấy con mắt Tiêu Thanh Ngạn óng ánh sáng lên, liền mua Trư Bát Giới làm bằng đường, nhìn hắn nhẹ nhàng nắm trong tay, rất thỏa mãn.
“Mệt không? Ta cõng ngươi đi?” Thẩm Triệt lau mồ hôi trên trán cho hắn, cảm thấy hắn đi ngày càng chậm, nên không nhịn được hỏi một câu, “Còn có một đoạn đường nữa.”
Tiêu Thanh Ngạn do dự một chút, gật gật đầu, ngoan ngoãn nằm trên lưng Thẩm Triệt, đầu gác lên vai Thẩm Triệt, cười xấu xa, cố ý thổi khí vào cổ Thẩm Triệt, khiến cho Thẩm Triệt rất ngứa.
Thẩm Triệt cười cười, chọt chọt đầu gối của hắn, nhưng trong lòng lại không nhịn được đau xót.
Trước kia, ba người lén lút chạy ra ngoài chơi, đến tối muộn mới về nhà, Tiêu Thanh Ngạn nhỏ tuổi nhất làm nũng không chịu đi, la hét nói mệt mỏi muốn Thẩm Triệt cõng hắn đi mới không làm khó nữa. Thẩm Triệt đáp ứng cõng hắn về nhà, hắn còn ở trên lưng Thẩm Triệt chơi xấu, thổi khí vào cổ Thẩm Triệt, náo loạn đến nỗi Thẩm Triệt không thể không đem hắn buông ra, sau đó Thẩm Triệt chọt lét hắn mới bằng lòng ngừng tay.
Rõ ràng giống như không có gì thay đổi, Tiêu Thanh Ngạn vẫn nằm nhoài trên lưng của hắn, vẫn chơi xấu thổi khí vào cổ hắn.
Nhưng có vài thứ không thể quay trở lại.
Thân thể Tiêu Thanh Ngạn mềm nhũn nằm nhoài trên lưng Thẩm Triệt, giơ tay xoa xoa thái dương cho Thẩm Triệt: “So với khi còn bé, ta nặng hơn rất nhiều.”
“Ta còn cảm thấy ngươi rất gầy đây, buổi tối chúng ta ăn ngon một chút, khiếu hoa kê của Túy Tiên lầu có được hay không? Còn có , Tôn dược sư cho ngươi một vò Bích Lạc nhỏ.”
Tiêu Thanh Ngạn quả nhiên có chút tinh thần, cười hì hì nói: “Lão đầu nhi này không tệ, còn biết mang cho ta một vò rượu.”
Hắn kề sát trán lên bên mặt Thẩm Triệt, cảm nhận được nhiệt độ của Thẩm Triệt, hài lòng cọ cọ.
Trước đó hắn chống đỡ đi một đoạn, lại nằm úp sấp trên lưng Thẩm Triệt một hồi, rốt cục mơ màng ngủ thiếp đi.
Giấc ngủ này cũng không lâu, Tiêu Thanh Ngạn tâm tâm niệm niệm muốn đi thả hoa đăng.
Truyền thuyết kể rằng, mọi người lo lắng đêm thất tịch Ngưu Lang Chức Nữ không thấy rõ cầu hỉ thước, nên thả hoa đăng ở dưới nhân gian, rọi sáng đường cho hai người gặp nhau.
Tiêu Thanh Ngạn cầm hoa đăng ngồi trên cây cầu nhỏ, có chút ngẩn người.
Bờ sông đầy ắp người ta, từng chiếc từng chiếc hoa đăng giống như ánh sao thuận theo dòng nước, giữa đêm khuya Lăng Giang Độ như một dãi ngân hà.
Thiếu niên thiếu nữ đỏ mặt, ánh mắt nhìn nhau, yêu thương tràn đầy.
Thẩm Triệt ngồi xổm trước người Tiêu Thanh Ngạn, “Làm sao vậy?”
Tiêu Thanh Ngạn phục hồi tinh thần lại, ngẩng đầu lên cười nói: “Đại ca, ngươi quay lưng lại.”
Thẩm Triệt kỳ quái nói: “Làm cái gì vậy?”
Tiêu Thanh Ngạn quơ quơ hoa đăng trong tay: “Ta muốn viết chữ lên hoa đăng, không cho ngươi nhìn lén.”
Thẩm Triệt bất đắc dĩ cười cười, không thể làm gì khác hơn là quay lưng lại, nghe Tiêu Thanh Ngạn ở phía sau viết chữ lên hoa đăng, một hồi lâu mới nghe Tiêu Thanh Ngạn nhẹ giọng nói: “Được rồi.”
Thả hoa đăng xuống sông, đầu ngón tay Tiêu Thanh Ngạn chạm nước sông mát mẻ, thân thể run lên.
“Ngươi viết cái gì vậy?”
Thẩm Triệt ôm hắn ngồi xuống dưới tàng cây trên bãi đất trống, để cho hắn dựa vào trong lồng ngực của mình ngắm nhìn ngân hà trên bầu trời, trầm thấp ghé vào lỗ tai hắn hỏi.
“Ta không thể nói.” Tiêu Thanh Ngạn nghiêm trang ngẩng đầu nhìn Thẩm Triệt, “Nói ra ước nguyện sẽ không linh.”
Thẩm Triệt cúi đầu, đối diện đôi mắt trong veo của Tiêu Thanh Ngạn, hơi động tâm.
Còn đang hoảng hốt, Tiêu Thanh Ngạn nhẹ nhàng nâng người dậy, hôn hắn một cái.
Đôi môi lạnh lẽo giống như chuồn chuồn lướt nước, nhẹ nhàng đụng chạm, rồi hốt hoảng trốn tránh.
Thẩm Triệt ngẩn người.
Hắn nhẹ nhàng ôm Tiêu Thanh Ngạn, nhìn Tiêu Thanh Ngạn đỏ mặt.
“Ta yêu ngươi.” Thẩm Triệt nói như vậy, liền hạ xuống một nụ hôn thật sâu.
Giữa răng môi nhẹ nhàng ma sát, Tiêu Thanh Ngạn có chút choáng váng, lại cố chấp ôm lấy Thẩm Triệt.
Gần thêm một chút, gần hơn một chút nữa.
Đây là lần đầu tiên cả hai người đều tỉnh táo hôn nhau.
Ánh mắt Tiêu Thanh Ngạn mơ hồ mà nhìn Thẩm Triệt, giống như nhìn Thẩm Triệt để khắc sâu vào trí nhớ.
Hắn chờ thời khắc này quá lâu, rốt cục cũng đợi được, nhưng hắn còn lại không có bao nhiêu thời gian.
Khi Thẩm Triệt ôm hắn trở về phòng, Tiêu Thanh Ngạn nhẹ nhàng kéo áo của Thẩm Triệt.
Mặt mày ẩn tình, trong ánh mắt không che giấu được nồng đậm yêu thương, Tiêu Thanh Ngạn đã không còn không chế được ý thức của mình. Dù Thẩm Triệt luôn luôn bình tĩnh, giờ khắc này cũng không nhịn được trong lòng hơi động.
Tiêu Thanh Ngạn ngã ở trên giường, trong mắt phủ đầy hơi nước, trong con mắt đen kịt sáng bóng phản chiếu khuôn mặt Thẩm Triệt, không chịu dời ánh mắt. Hai tay hắn còn ôm lấy cổ Thẩm Triệt, đầu ngón tay nhẹ nhàng xẹt qua cổ Thẩm Triệt, làm cho Thẩm Triệt cảm thấy ngứa ngáy trong lòng.
Thẩm Triệt nhẹ nhàng ôm lấy hắn, cẩn thận hôn từ trán, sống mũi, giữa môi đến ngực. Ngón tay nhẹ nhàng lướt qua những vết thương trên người Tiêu Thanh Ngạn, đây đều là những vết thương mà Tiêu Thanh Ngạn đã chịu thay cho hắn, bàn tay nhẹ nhàng ôm cái eo thon gọn của Tiêu Thanh Ngạn, chỉ cảm thấy bụng dưới phun lên một dòng nước nóng.
“Có thể không…”
“Chỉ cần là ngươi, thế nào cũng có thể.”