Trần Thuật đứng trong phòng, nôn nóng bất an đi qua đi lại quanh phòng khách, thanh âm dép lê rất vang chọc cho Tề Thiệu Diễn cũng dần dần nóng ruột. Đèn treo đơn điệu hình tròn trên đỉnh đầu phát ra ánh sang màu trắng chói mắt, trên bàn sạch sẽ, máy tính ngoài ban công thỉnh thoảng vang lên tiếng phần mềm chat lanh lảnh, Tề Thiệu Diễn nhìn màn hình dày đặc cả chữ kia, có chút hoa mắt.

Trần Thuật thỉnh thoảng mở cửa quay qua phía sát vách thăm dò, thậm chí còn lén lút chạy đến sát vách cửa đem tai dán lên, trực tiếp làm ra loại hành động không phẩm giá mang tên “Nghe trộm”, tuy rằng Tề Thiệu Diễn cũng chỉ là không đủ lòng kiên nhẫn tìm cách nào nghe lén mà thôi.

Ba người trên khu lầu trọ có chút ngơ ngác ôm nghi hoặc chậm rãi bước lên lầu, thời điểm mà Trần Thuật đã chuẩn bị tốt cây lau nhà chuẩn bị xông vào thì bị Lục Thiền ngăn lại.

“Đại khái đoán được là ai.” Lục Thiền nhíu nhíu mày, “Không cần làm vậy.”

Khóe miệng Trần Thuật giật giật. Hắn vẫn có chút không yên lòng: “Lỡ như là người xấu thì sao?”

Lục Thiền nở nụ cười, mặt mày cong cong, trong đáy mắt đều là ý cười tươi sáng: “Nếu có nguy hiểm, thì gọi cậu a.”

Đối với hình ảnh thần tượng ôn nhu như vậy Trần Thuật tỏ vẻ bản thân không có sức chống cự, liền ngoan ngoãn nghe lời, trở về phòng chờ.

Cùng lúc đợi còn có Cải Trắng.

“Hả? Cải Trắng để ở chỗ tôi?” Trần Thuật hỏi.

“Đúng vậy.” Lục Thiền nghiêng đầu, “Tuy rằng không phải người xấu, nhưng cũng là một tên đáng ghét, tôi sợ ngộ nhỡ làm Cải Trắng bị thương, cho nên gửi ở chỗ cậu trước.” Nói xong, cô liền cúi người ôm lấy Cải Trắng, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn xuống mắt Cải Trắng, thanh âm mềm nhẹ: “Lát nữa sẽ tới đón em.”

Trần Thuật: “....” Lại bị thần tượng miểu sát rồi!

Tề Thiệu Diễn nhìn ngón tay thon dài trắng nõn của Lục Thiền từng chút từng chút rời khỏi đỉnh đầu hắn, xoay người biến mất trong hành lang. Trái tim ngay tức khắc đông cứng, đáy mắt lóe lên vài vệt tâm tình khó có thể diễn tả thành lời.

Đáy lòng đột nhiên nở hoa, từng chồi non mọc ra xuyên suốt cùng bước vào sách. Mảnh vụn vui sướng bé nhỏ nương theo nhịp tim dâng trào huyên náo di động tới một góc yên tĩnh mềm mại trong tim.

Đã sắp đến một giờ, Lục Thiền vẫn chưa đón hắn về nhà.

Tề Thiệu Diễn nằm nhoài trên sô pha, mắt vừa liếc tới tấm ván ở góc ghế, liền thấy Trần Thuật ủ rũ trở về. Cái vẻ mặt này, hiển nhiên là cái gì cũng không nghe được.

Tề Thiệu Diễn đồng dạng nóng ruột không chút biến sắc lườm hắn một cái, im lặng không lên tiếng chuẩn bị đem tấm ván mò về, liền bị Trần Thuật bổ nhào vào làm cho sợ đến lông dựng hết cả lên.

“ A a a a, Cải Trắng mày nói xem thần tượng có thể hay không gặp nguy hiểm?” Trần Thuật một tay giơ lên Cải Trắng, quơ trái quơ phải.

Tề Thiệu Diễn nhất thời mất thăng bằng, còn bị lắc lư nghiêng ngả, hắn nhìn dáng vẻ Trần Thuật buồn thiu, không chút do dự quay về phía hắn tung trảo.

Muốn lo lắng cũng là tôi lo lắng, cậu bận tâm làm cái gì?

Trần Thuật bị dọa vội vàng thả Cải Trắng xuống sô pha. Hắn sờ sờ mũi, lòng vẫn còn sợ hãi nhìn Cải Trắng: “Cũng may tao trốn nhanh, bằng không lại bị mày cào hỏng mặt.” Trần Thuật dừng một chút, thở dài, chán nản ngồi lên sô pha: “Cải Trắng a, mày nói đi, dù sao hiện tại chúng ta cũng ở chung dưới một mái hiên, chẳng lẽ không thể chung sống hòa bình sao?”

Ha ha. Không thể!

Nói đồng ý thì lại phải chờ trong cái phòng rách này của cậu. Tề Thiệu Diễn ghét bỏ liếc nhìn bốn phía, hừ lạnh một tiếng nhảy xuống sô pha, đi tới cửa.

“Ê? Cải Trắng mày đi đâu vậy?” Trần Thuật vội vàng đứng dậy chạy theo.

“Meo!” Ông đây phải về nhà!

Trong phòng khách đã hoàn toàn thành tình trạng rối loạn, tất cả đồ liên quan tới Cải Trắng đều biến mất không còn tăm hơi. Cái thứ đáng ra đang nằm trong phòng ngủ làm chướng ngại vật là rương hành lý bị nhét đầy đồ. Sách vở tán loạn trên bàn cũng bị gói qua loa vứt trên mặt đất, giày cao gót la liệt đầy cửa đều rất có quy củ nằm trong tủ đựng giày, mà kẻ gây ra hết thảy thế nhưng bình yên ngồi trên ghế sô pha, thanh thản vung vẩy hai chân ngồi lật sách.

Sau khi Lục Thiền nhìn thấy gương mặt đó, cảm thấy quả nhiên là đoán đúng, nhíu mày. Cô âm thầm nắm chặt tay, hô hấp cũng không tự chủ dồn dập.

Người đàn ông kia ngẩng đầu, con ngươi xám đậm lúc nhìn thấy Lục Thiền thì sáng lên mấy phần. Hốc mắt của hắn rất sâu, sống mũi cao cao, sắc mặt so với Lục Thiền còn trắng hơn mấy phần, nhưng không có vẻ bệnh tật, mái tóc vàng rực rỡ trên đầu được chải cẩn thận về phía sau. Nụ cười bên khóe miệng có chút chói mắt, nếu đổi thành mấy cô gái không rành thế sự, đã sớm đắm chìm vào trong đó.

Loại khí tức cô tịch lành lạnh một giây trước kia kể từ lúc nhìn thấy Lục Thiền liền biến mất không còn tăm hơi. Hắn hơi nhíu mày, thả xuống quyển sách dày cộp, đầy hứng thú nhìn Lục Thiền dần thay đổi sắc mặt, ngón tay đan vào nhau đặt ở trên đùi. Trong tròng mắt sâu sắc của người đàn ông đó lóe qua một tia tinh quang không dễ phát hiện, hầu kết hắn giật giật, thanh âm thấm nhuần cảm giác thanh thấu mát mẻ.

“Đã lâu không gặp, Lục.”

Lục Thiền lạnh lùng nhìn hắn, cắn chặt răng, thậm chí có chút không tự chủ mà run lên. Bắt đầu từ giờ khắc tiếp xúc với ánh mắt của hắn, Lục Thiền tựa như rơi vào hầm băng, móng tay ngắn của cô mạnh mẽ đâm vào lòng bàn tay.

“Cút ra ngoài.”

Âm điệu của Lục Thiền cất cao hơn, có chút lạc giọng.

Người đàn ông đột nhiên đứng dậy, ánh mắt của hắn chưa bao giờ rời Lục Thiền nửa phần, con ngươi âm u, dần dần lộ ra ánh sáng tinh xảo: “ff.”

Vẻ mặt Lục Thiền khẽ biến: “Tôi nghe không hiểu lời của anh. Cho anh thời gian một phút, lập tức cút ra khỏi nhà tôi.”

Hắn nở nụ cười, sải bước đến trước mặt Lục Thiền, không để ý thần sắc kinh ngạc của cô, ngón tay dùng sức cầm chặt cằm cô, tựa tiếu phi tiếu nhìn cô: “Anh vẫn yêu thích em cười với anh hơn, Lục.”

Lục Thiền rốt cục không thể nhịn được nữa, chân nhỏ dồn sức, mạnh mẽ đá vào □□ của hắn.

“Elkan, anh đang phát điên à?”

Mặt Elkan đỏ hồng, hắn liên tục lui vài bước, cong người ngã chổng vó trên sô pha. Hắn ngẩng đầu lên, gương mặt vô tội nhìn Lục Thiền: “Lục, tính tình của em vẫn không thay đổi.”

“Anh vào bằng cách nào? Mẹ tôi đưa cho anh chìa khóa?” Lục Thiền đẩy hắn, trực tiếp đi vào trong.

Elkan cười híp mắt lắc lắc, ngón trỏ đặt ở giữa môi, tạo thành tư thế không được nói: "Đương nhiên không phải. Chỉ là trò vặt, thủ đoạn không lọt được mắt em."

Lục Thiền không kiềm chế được, thuận tay cầm một quyển sách từ khay trà hung ác ném về phía hắn: “Có phải anh cậy cửa nhà tôi ra?”

Elkan linh hoạt né tránh, đưa tay bắt lấy quyển sách: “Đó là chuyện rất bình thường, Lục. Dì không đưa cho anh chìa khóa, anh chỉ có thể làm vậy.”

Lục Thiền buồn bực đi vòng quanh phòng, ánh mắt bỗng nhiên rơi vào va li màu đen đang đứng thẳng, cô đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Elkan, trong thanh âm mang theo một tia run rẩy không dễ phát hiện: “Anh …..rốt cuộc là qua đây để làm gì?”

Khóe miệng Elkan cong lên, tìm vị trí thoải mái trên ghế sô pha lười biếng dựa vào, thanh âm trầm thấp: “Mang em quay về.”

Lục Thiền hơi ngưng lại.

Trong phòng rơi vào trầm mặc.

“Tôi không muốn trở về.” Lục Thiền mở miệng nói.

“Chuyện như vậy, từ trước đến nay không thể thuận theo ý em.” Hắn cười cợt, “Huống hồ, đây cũng là ý muốn của dì.”

“Anh trai em cũng rất muốn em quay về đấy.”

Elkan nhìn Lục Thiền, xả ra một nụ cười quái dị, từng chữ từng câu sắp xếp đơn giản phun ra lại làm cho Lục Thiền thay đổi sắc mặt.

Sắc mặt Lục Thiền trở nên trắng bệch, ánh mắt cô dần dần ảm đạm, thân thể lơ đãng bắt đầu run rẩy, lảo đà lảo đảo. Nhưng mà Elkan trên ghế sô pha lại thủy chung một bộ dáng thản nhiên tự đắc.

. . .

Tề Thiệu Diễn đứng ở cửa loanh quanh nửa ngày, ý lạnh dần dần ngưng tụ lại tại hành lang không khỏi khiến hắn co lại.

Cửa từ đầu đến cuối không hề mở ra, trong phòng lờ mờ nghe thấy tiếng người nói chuyện, đứt quãng, hắn nghe không rõ ràng.

Trần Thuật dựa vào tường, âm u nhả ra một làn khói, cúi đầu liếc hắn một cái nói: “Quên đi, trở về thôi. Mày hiện tại cũng không vào được a, vẫn là theo tao về nhà, chờ cô ấy tới đón mày.”

Cải Trắng không để ý tới hắn, yên lặng nằm úp sấp ở cửa.

Trần Thuật thở dài, ném tàn thuốc xuống đất, nhẹ nhàng dập tắt đốm lửa nhỏ ảm đạm kia.

Mũi chân hơi lệch, đang muốn trở về nhà, cửa liền mở ra.

Tề Thiệu Diễn đột nhiên đứng dậy, ngẩng đầu lên. Trần Thuật cũng dừng chân, quay đầu lại nhìn người từ trong bước ra ngoài, sửng sốt.

Elkan tựa tiếu phi tiếu nhìn một người một mèo đứng ngoài cửa, cong cong môi như đang trào phúng: “Tôi nói cho em biết, Lục, tốt nhất em mau ngoan ngoãn trở về, những con chó giữ cửa này của em căn bản không có tác dụng gì.”

Không đến một phút, trong phòng liền truyền ra tiếng gào ngột ngạt của Lục Thiền: “Cút nhanh lên.”

Hắn lắc lắc đầu sải bước lớn chậm rãi đi ra ngoài, ánh mắt đảo qua Trần Thuật, lập tức ngạo mạn thu hồi tầm mắt, từng bước biến mất trong bóng tối nơi hành lang.

Tề Thiệu Diễn căn bản không rảnh bận tâm đến cái tên không biết từ đâu chui ra kia, hắn đột nhiên xông vào. Trần Thuật đầu tiên là ngẩn ngơ, sau đó cũng lập tức theo vào phòng.

Mức độ ngổn ngang trong phòng làm Tề Thiệu Diễn nhất thời không có chỗ để đặt chân.

Trần thuật ở ngoài cửa trầm mặc một lát, cuối cùng nhón chân lên bước vào phòng.

Khắp nơi đều là sách cùng quần áo, còn có ván cào cho mèo, gậy trêu mèo. . . Đồ vật đủ loại kiểu dáng đẹp đẽ đập vào mắt. Tề Thiệu Diễn cau mày nhìn về phía Lục Thiền đang cuộn lại thành một đống trên sô pha.

Trần thuật thấy Lục Thiền, kinh ngạc che miệng lại: "Thần tượng, Cô tại sao? Cô tại sao. . ." Tại sao khóc?

Chữ cuối cùng, Trần Thuật không có dũng khí nói ra khỏi miệng.

Tề Thiệu Diễn nhanh nhẹn nhảy lên sô pha, chậm rãi đi tới bên người Lục Thiền, hai tay của cô đan vào nhau gắt gao ôm lấy cánh tay, ánh mắt trống rỗng, khóe mắt ửng hồng.

Trên mặt còn có vệt nước mắt chưa khô.

Lục thiền thấy Trần Thuật, vội vàng qua loa lau nước mắt, cười cười xin lỗi: "Trần Thuật, cậu về trước đi. Tôi không có chuyện gì. Muộn rồi tôi ngủ đây."

Trần Thuật cắn chặt răng, sắc mặt tái xanh: "Có phải là tên khốn kia vừa bắt nạt cô? Hắn là ai? Nói cho tôi biết đi thần tượng! Tôi nhất định đánh cho hắn răng rơi đầy đất!"

Lục Thiền nhịn không được bật cười, lông mi của cô còn mang theo vài giọt nước mắt, lúc ngẩng đầu liền khẽ run lên, nhỏ trên mu bàn tay: "Thật không có chuyện gì. Là tôi tức giận chính mình mà thôi. Cậu mau trở về đi, thần tượng mệnh lệnh cậu mau mau đi ngủ!"

Trần Thuật tựa hồ còn muốn nói điều gì, miệng giật giật, nhưng cũng cố gắng nín trở lại dưới nụ cười của Lục Thiền. Hắn bất đắc dĩ gật đầu: "Vậy cũng được, tôi về trước, có chuyện gì thì gọi tôi! Tôi nhất định sẽ xông đến đầu tiên!"

Lục thiền gật đầu, nhìn Trần Thuật rời đi.

Tề Thiệu Diễn từ đầu đến cuối không hề nói lời nào, chỉ là yên lặng nhìn Lục Thiền.

Trong nháy mắt sau khi Trần Thuật ra khỏi cửa, viền mắt Lục Thiền tựa hồ lại đỏ thêm mấy phần. Cô nhẹ nhàng thở dài, ngã ngồi trên ghế sô pha, ngơ ngác nhìn gương mặt Cải Trắng phóng to vô số lần.

Tề Thiệu Diễn trốn không kịp, cảnh giác nhìn Lục Thiền, nhiệt độ trên mặt dần dần tăng cao lên.

Lục Thiền cười cười xoa xoa đầu hắn, kéo vào trong lồng ngực cọ xát, âm thanh của cô tựa như lông chim, nhẹ nhàng rơi vào đỉnh đầu Tề Thiệu Diễn: "Cải trắng, sau này chị sẽ sống cùng em, có được hay không?"

"Meo."

"Ồ?" Lục Thiền giơ lên Cải Trắng, nhẹ nhàng thổi thổi vào cái mũi phấn hồng, cười nói, "Em đang trả lời chị?"

"Meo."

Tề Thiệu Diễn trong nháy mắt tim đập loạn nhịp, nhìn cặp con ngươi trong trẻo thông suốt của Lục Thiền, đáy mắt tựa hồ có những đốm lửa nhỏ nhảy nhót từng chút từng chút đem bản thân nuốt chửng.

Được. Miệng của hắn hơi hơi nhúc nhích, câu trả lời không nói ra miệng kia, nghiêm túc ghi vào trong lòng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play