Trước cửa hàng đồ điện tầng hai, Lục Thiền nhìn một loạt kiểu dáng TV khác nhau, nhất thời đầu có chút choáng váng. Cô bán hàng nhiệt tình dẫn Lục Thiền chỉ này chỉ nọ, chỉ hận không thể nói hết tất cả mọi TV trong tiệm.
Cô bán hàng không chút nào che dấu hướng về phía Trần Thuật đang theo sau Lục Thiền với điệu bộ nhàn nhã không mấy quan tâm cười một nụ cười đúng chuẩn hoà ái dễ gần, sau đó. . . đi về phía Trần Thuật. Lục Thiền híp mắt nhìn nhìn, cô bị cô bán hàng trực tiếp bỏ rơi? Lục Thiền trong lòng lặng lẽ hậm hực một lát, nhìn đống TV trước mặt hồi lâu cũng không nhìn ra cái nào tốt cái nào xấu, lập tức đem trách nhiệm vĩ đại này quẳng cho Trần Thuật, nhân tiện còn giúp người nào đó thành đạt: “Tôi không rành mấy thứ này, Trần Thuật cậu giúp tôi nhìn xem đi.”
Nói xong, liền lôi Trần Thuật đẩy về phía trước.
Ánh mắt cô bán hàng càng sáng lên vài phần, nhìn Trần Thuật cười đến mị hoặc chúng sinh. Đáng tiếc Trần Thuật không có cơ hội chiêm ngưỡng, dưới chân đột nhiên lảo đảo mất thăng bằng, thiếu chút nữa giẫm lên đuôi Cải Trắng.
Cải Trắng vội vàng nhảy dựng lên, giọng điệu không tốt trừng mắt nhìn Trần Thuật kêu một tiếng “Meo!” Đồ chết tiệt cậu muốn làm gì? Cẩn thận ông cào cái mặt hoa nhà cậu!
Lục Thiền nhìn Cải Trắng đang bùng nổ , vội vã ôm lấy hắn, theo thói quen vuốt vuốt lông, bất đắc dĩ chọt chọt đầu hắn: “Em nha, đối xử với chú Trần dịu dàng một chút không tốt sao?”
“Phốc ----“ Trần Thuật một mặt đang ứng phó với cô bán hàng nhiệt tình tấn công, một mặt vểnh tai nghe Lục Thiền nói, vừa nghe xong câu này, Trần Thuật thiếu chút nữa ngừng lại động tác giương nanh múa vuốt bổ nhào về phía này quỳ gối trước mặt Lục Thiền, hắn trông giống chú sao?
Tề Thiệu Diễn thân mình cứng đờ, kháng cự “Meo!” một tiếng. Hắn lúc nào lại lòi thêm một ông chú? Hơn nữa còn là một gã so với chính mình nhỏ hơn vài tuổi? Hừ, từ thân đến tâm đều bức rức, không thèm bỏ trong tai lời nói của Lục Thiền.
Lục Thiền vô tội nhún vai: “Cải Trắng còn nhỏ a. Chỉ vừa được bốn tháng tuổi, chúng ta đều 24, nó vẫn còn là một đứa nhỏ. Kêu như vậy quá hợp lý rồi.”
Trần Thuật biểu tình cổ quái nhìn Lục Thiền, mà Tề Thiệu Diễn lại vẻ mặt táo bón nhìn Lục Thiền.
“A? Chiếc TV này không tệ a.” Lục Thiền reo lên nhanh chóng thoát khỏi tầm mắt Trần Thuật.
Lục Thiền đặt Cải Trắng xuống, cau mày nhìn từng kiểu TV đủ loại bày trí la liệt, rũ mắt thoát khỏi dòng suy nghĩ.
Tóc mai xoã xuống phân nửa, che khuất vầng trán thanh thanh và ánh mắt đượm chút gì đó sâu xa. Tề Thiệu Diễn nhìn biểu tình Lục Thiền nhíu mi suy tư, trái tim hơi hơi co rút.
Lông mi tinh tế khẽ run, tóc chắn gần hết khuôn mặt, đôi mắt trong sáng đen láy, trên chiếc mũi khéo léo là giọng kính to màu đen nổi bật, khuôn mặt khiến người ta kinh diễm như bị che đi bởi lọn tóc và gọng kính, thay vào đó ánh lên nét dịu dàng, đôi môi anh đào rồi đến chiếc cằm nhỏ xinh, tất cả mọi thứ đều xinh xắn, hình ảnh ấy ăn mòn tầm mắt Tề Thiệu Diễn.
Cũng không phải lần đầu tiên gặp cô. Nhưng không hiểu sao tim lại đập nhanh.
Hết thảy trước mắt nhiệt độ đột nhiên hạ xuống, cảm giác phiền muộn đều dần tản đi. Giờ phút này, Lục Thiền trong mắt Tề Thiệu Diễn, tốt đẹp đến lạ.
Lục Thiền bĩu môi đánh giá qua lại nửa ngày, có chút phát sầu.
Trần Thuật vất vả lắm mới thoát được ma trảo của cô bán hàng, câu cửa miệng mới đầu “Muốn mua cái gì” giờ đây lại biến thành “Nhà cậu ở nơi nào, có thể cho tôi xin số điện thoại không?”, thật là đề tài quỷ dị khiến người ta muốn cấp tốc bỏ chạy lấy người. Trần Thuật gào thét vọt tới bên người Lục Thiền, kéo kéo người cô chỉ đại về chiếc TV trước mắt: “Lục Thiền mua cái này đi rồi chạy nhanh, không phải còn muốn mua máy chạy bộ sao? A đúng rồi còn phải mua cái gì giá sách, ai nha hôm nay thật sự bận rộn chúng ta chạy nhanh a.”
Khoé miệng Lục Thiền trừu rút, theo hướng tay Trần Thuật nhìn về chiếc TV trước mặt.
“À.” Lục Thiền gật gật đầu như nghĩ tới điều gì, đột nhiên nhìn về phía Cải Trắng: “Cảm thấy sao, Cải Trắng?”
Cải Trắng yên lặng lắc đầu.
Trần Thuật vốn đã chứng kiến qua sự nhạy bén của Cải Trắng, nhưng mà lần nữa nhìn thấy một con mèo còn có thể bày ra vẻ mặt nghiêm túc lắc lắc đầu thì vẫn như cũ khiếp sợ, chớ nói chi cô bán hàng đang đứng bên cạnh.
Lục Thiền nghĩ nghĩ, bắt chướt bộ dáng Trần Thuật vỗ tay phát ra tiếng, nhìn cô bán hàng nói: “Cái này đi.” Nói xong, liền chỉ về hướng chiếc TV 55 tấc bên cạnh.
Tuy rằng không có xem qua biểu tình lúc này trên mặt Trần Thuật, bất quá chắc chắn thực phấn khích. Phỏng chừng linh hồn bé nhỏ của gã đang chu du vào chốn bất tận nào đó rồi. Tề Thiệu Diễn rất không phúc hậu vụng trộm nở nụ cười ma mãnh.
Qủa nhiên, ba giây sau, bên trong cửa hàng nào đó chốn nội thành truyền ra một tiếng rên đến trời long đất lở: “Nữ thần!! Cô đối với tôi thật tàn nhẫn xiết bao.”
Lục Thiền không thường ra ngoài, nên lúc này đây hết sức háo hức đi dạo phố, sau khi mua xong TV còn chạy tung tăng đến cửa hàng bán máy chạy bộ, nhân tiện còn đi bách hoá mua vài bộ quần áo. Sức chiến đấu cực kì trâu bò, làm một con mèo mập mạp rất linh hoạt có chút thể lực còn chống đỡ không nỗi, chớ nói chi là cu cậu trạch nam Trần Thuật ngày đêm chui rúc nơi xó nhà khá nhiều năm.
Dọc đường đi, Lục Thiền ôm Cải trắng tiêu sái bước về phía trước, Trần Thuật thì ôm đủ loại gói to gói nhỏ rực rỡ sắc màu yên lặng đi theo sau: “Nữ thần, qua ngày hôm nay tôi có chút tò mò, trong nhà cô vì sao không có TV?” Trừ bỏ một số nguyên liệu thực phẩm cực kì đa dạng trong phòng bếp, chỉ toàn là sách sách vở vở, phương thức giải trí hoàn toàn không có, thật kỳ lạ.
Lục Thiền sửng sốt, cúi đầu nhìn bóng dáng của mình kéo dài trên mặt đường, nhếch môi một cái, như lâm vào dòng hồi ức: “Ừ, tôi vừa về nước hơn một tháng, một số vật dụng trong nhà chưa có thời gian đi mua, hôm nay vừa vặn rảnh rỗi mới đi. Thời điểm tôi xuất ngoại, TV bị bán rồi, bao gồm một vài món tương tự.”
Trần Thuật hiếu kỳ nói: “Xuất ngoại? Nữ thần, cô khi nào đi nước ngoài a?”
Lục Thiền nghĩ nghĩ: “Đại khái là lúc tôi học cấp ba, rất lâu, ở Las Vegas bảy tám năm đấy chứ, trong thời gian đó tôi không về thăm nước, lần này trở về thật là có loại cảm giác ‘cảnh còn người mất’.”
Bà lão bán đồ ăn vặt ở khúc sông đầu cầu năm xưa nghe nói đã qua đời, cửa hàng bánh ngọt chữ thập đã biến thành shop áo quần thời trang, sân trượt patin mà hồi nhỏ cô thường đến vui đùa cũng trở thành một đống phế tích, cho đến ngày nay cứ như bị vứt bỏ, góc đường đó đã lặng lẽ trở thành dĩ vãng của chốn thành thị đông đúc.
Cũng như cô, bị cái thành phố này quên đi.
Tề Thiệu Diễn giương mắt nhìn Lục Thiền, đáy mắt loé qua một tia cảm xúc phức tạp.
Trần Thuật trầm mặc, hình như cũng cảm khái thở dài: “Đúng vậy a, thành thị nhanh phát triển, sự trao đổi chất cũng rất nhanh đó thôi. Nhớ lại thời điểm khi đọc quyển ‘Thanh lưu chi bối’ hình như là cấp ba thì phải, lúc đó nhìn thấy quyển sách này thật sự giật nảy mình, haha, cái từ này coi vẻ không đúng nha. Nhưng dù sao ý tứ đều muốn nói cô rất lợi hại, bạn học của tôi đều cho rằng người có trí tưởng tượng phong phú như vậy hẳn là một lão già, không nghĩ tới, ha ha.”
Lục Thiền bị hình dung như vậy một phen, cũng không tức giận, mặt mày hớn hở nhìn về phía Trần Thuật nói: “ là tác phẩm đầu tiên tôi viết, trước sau phải sửa rất nhiều lỗi, viết gần ba năm mới xong, khi đó bản thảo bị mẹ phát hiện, bà đã hung hăng mắng tôi nhiều lần. Cũng may có anh trai bao che, cổ vũ tôi, mới kiên trì hoàn thành xong tác phẩm, lại nói tiếp, vẫn rất thô ráp, thời điểm sáng tác nó còn tưởng rằng không có hi vọng.”
Trần Thuật chép chép miệng, vẻ mặt kinh ngạc: “Này này, nữ thần, cô thật trâu bò! Khi ấy tôi cũng chỉ suốt ngày lên mạng chơi game thôi, a a a, so sánh cô với tôi quả thực tôi rất vô dụng.”
Lục Thiền phì một tiếng bật cười: “Không nên nói vậy, tôi cũng không phải thiên tài, nhưng tôi biết nỗ lực, hơn nữa, mỗi người đều có một lĩnh vực hơn người, tôi tin cậu cũng có. Ngoại trừ cái miệng bép xép kia.”
Trần Thuật xuýt nữa vấp chân, trên mặt hiện lên dòng chữ ‘không dễ gần’.
Trần Thuật chu chu miệng, tròng mắt chuyển động vòng vo: “Nữ thần, cô có anh trai? Không trở về cùng cô sao?”
Tề Thiệu Diễn cũng ngẩng đầu nhìn cô.
Quen biết Lục Thiền hơn một tháng, cũng không có nghe qua cái gì mà có thêm một anh trai.
Tâm tình thoải mái vui sướng trên mặt Lục Thiền đột nhiên biến mất, cô nhíu nhíu mày, trầm mặc thật lâu sau mới mở miệng: “Anh ấy là người ngoại quốc, với tôi không có nửa phần tiền quan hệ. Gia đình lúc ấy, bỗng nhiên xuất hiện một người anh trai không có huyết thống, sau dần cũng thành thói quen.”
Lục Thiền cùng Trần Thuật trò chuyện câu được câu không, đèn đường rọi xuống hai bóng dáng đã đi xa, bóng trải dài in đậm xuống lòng đường sau đó biến mất, cứ như vậy lặp đi lặp lại.
Đến dưới lầu tiểu khu, Trần Thuật có chút chua xót huơ huơ cánh tay cười nói: “Ai nha thật hạnh phúc, được gần gũi trò chuyện với thần tượng. Còn được biết rất nhiều chuyện của thần tượng mà mọi người không biết, sống trên đời thật không uổng phí.”
Lục Thiền nhận lấy đống đồ mới mua từ trong tay hắn, chế nhạo nói: “Được rồi được rồi, chỉ cầu cậu đừng đem chuyện tình tung lên mạng là quý hoá lắm phỏng. Đây là điều duy nhất mà thần tượng mong đợi ở cậu!”
Trần Thuật ngay lập tức đứng thẳng, vẻ mặt nghiêm túc hướng Lục Thiền cúi chào: “Cam đoan hoàn thành nhiệm vụ mà thần tượng trông cậy.”
Lục Thiền bám vào một bên cột đèn, cười đến khom lưng.
“Ơ? Thần tượng, trong nhà cô như thế nào lại sáng?” Trần Thuật nghi hoặc chỉ tay về hướng tầng ba, “Lúc đi không có tắt đèn sao?”
Lục Thiền bị kìm hãm, chậm rãi xoay người, nhìn theo hướng chỉ Trần Thuật.