Phương hoàng hậu mở miệng hỏi đầu tiên: “Ngươi nói bổn cung loạn đôi uyên ương, vậy bổn cung cũng muốn hỏi một chút, ai mới là phu quân của Giang tiểu thư, ngươi biết không?”
“Đương nhiên.” Ôn Đình Dận cười nhìn Giang Hạ Ly: “Hạ Ly, ta biết nàng ngượng ngùng nói thẳng ở trước mặt nương nương, nhưng nếu không nói cho nương nương, nàng thật sự muốn bị chỉ hôn cho người khác ư.”
Giang Hạ Ly nháy mắt, thật không biết hắn đang ra chiêu gì, mình nên tiếp như thế nào, đành phải ngập ngừng nói: “Vậy… ngươi nói nên làm cái gì bây giờ?”
“Lời ngay nói thật a.” Hắn duỗi cánh tay kéo nàng qua, cười dịu dàng nhìn mọi người đang nghẹn họng nhìn trân trân, “Ta và Hạ Ly đã tư định chung thân rồi, chỉ là nàng ấy mới về kinh liền bị ta kéo đến sơn trang ở, còn chưa báo cho phụ thân của nàng. Mà ta bên này, nương nương cũng biết, từ sau khi cô qua đời, ta cũng không còn trưởng bối nào cần phải đi thông bẩm, chỉ là không nghĩ tới sẽ thêm người có tấm lòng tốt như nương nương đây.”
“Hai, hai người lúc nào thì thích nhau?” Ôn Thiên Tư lắp bắp mở miệng, “Tại sao muội không biết?”
“Tâm tư của muội chưa từng đặt trên người làm ca ca là huynh đây? Muội chỉ để ý đến Khổng đại ca của muội thôi.” Ôn Đình Dận dùng ánh mắt ý bảo muội muội ngậm miệng.
Hoàng đế ở bên cạnh tán thành, “Vậy cũng là một cọc chuyện vui rồi, hôn sự của Đình Dận, từ lúc cô ngươi còn sống vẫn luôn nhớ kỹ, đáng tiếc ánh mắt ngươi quá cao, đông chọn tây lựa, đều không trúng ý ai, hiếm thấy ngươi rốt cuộc suy nghĩ cẩn thận, được, trẫm sẽ tặng ngươi một phần đại lễ, nếu ngươi nhận lễ, thì càng không nên thoái thác chuyện nhỏ của trẫm chứ?”
“Hoàng thượng thật sự là biết tính toán, một phần lễ vật nho nhỏ liền muốn Đình Dận nhọc lòng làm nhiều chuyện như vậy, ai… Hạ Ly, nàng nói ta có nên đáp ứng hay không đây?”
Giang Hạ Ly đã sớm bị hắn làm cho choáng váng đầu óc, không kịp phản ứng nữa rồi, nàng tuyệt đối không ngờ được phương pháp Ôn Đình Dận giúp nàng giải vây lại là một chiêu này, lúc này hắn lại ném đến một chiêu, nàng đã không thể ứng đối, đành phải cười khổ trả lời, “Ý chỉ của hoàng thượng, ngươi dám chống lại à?”
“Một khi đã như vậy, vậy ta cũng đành phải tiếp chỉ rồi.” Ôn Đình Dận đột nhiên quỳ xuống, cất cao giọng nói: “Thảo dân Ôn Đình Dận tiếp chỉ.”
Hoàng đế ha ha cười lớn, kéo hắn lên, “Được rồi, thế nào lại giống con hát diễn hí khúc vậy, vẫn còn diễn như vậy với trẫm ư?” Ông lại nhìn về phía Giang Hạ Ly, “Xem ra Giang cô nương chính là hiền thê của ngươi, ngươi nên đối xử với người ta thật tốt.”
“Xin hoàng thượng yên tâm.” Ôn Đình Dận ôn nhu mà nhìn Giang Hạ Ly, “Ta sẽ chiếu cố tốt Hạ Ly, cả đời này, không cho người khác có cơ hội khi dễ nàng.”
Dưới chân Giang Hạ Ly giống như là giẫm lên đám mây đang bay nhẹ nhàng, cũng không biết là mình rời khỏi hoàng cung như thế nào.
Ôn Thiên Tư lôi kéo nàng chuẩn bị lên xe ngựa, Ôn Đình Dận lại từ bên kia kéo cánh tay của nàng, “Đi cùng ta.”
Liếc nhìn hai người một cái, Ôn Thiên Tư đột nhiên cười: “Muội thật sự không ngờ tới hai người sẽ vừa mắt nhau. Giang tỷ tỷ, ca muội từ trước đến nay mắt cao hơn đầu, tâm cao tận mây xanh, nhưng tỷ yên tâm, nếu huynh ấy đã lựa chọn tỷ, thì tuyệt đối sẽ không đổi ý, bằng không người làm muội muội đây cũng sẽ không tha cho huynh ấy! Có điều việc tốt thế này, trở về cho Liễu Thư Đồng kia biết tỷ muốn gả cho ca muội, nhất định buồn bực đến chết.”
Giang Hạ Ly ngẩng đầu nhìn hắn, nhẹ giọng nói, “Ở trước mặt hoàng đế và hoàng hậu, ngươi không nên nói dối lớn như vậy, ngày sau nên làm thế nào mới chu toàn đây?”
“Sao nàng biết ta đang nói dối? Loại chuyện lớn này, ta chưa bao giờ nói giỡn.” Ôn Đình Dận không chút bất ngờ nhìn thấy ánh mắt nàng kinh ngạc không thôi, “Muốn nghe ta giải thích cũng không khó, chỉ cần nàng đi cùng ta đến một nơi trước đã, trở về ta sẽ nói rõ với nàng.”
Ôn Thiên Tư đẩy nàng đến bên người ca ca, “Vậy hai người cứ nói lời nhỏ nhẹ đi, muội về trước đây.”
Nàng bất đắc dĩ thở dài một hơi, “Được rồi, vị hôn phu tài giỏi của ta, hiện giờ chúng ta muốn đi đâu?”
“Đi một nơi tốt.” Ôn Đình Dận cười kéo nàng lên xe ngựa của mình.
Nàng tin tưởng đi ở bên cạnh hắn, chuyện gì cũng có thể phát sinh, có lẽ phải nói là, người nam nhân này mang cho nàng “kinh hỉ”, dù sao một người tiếp một người, ai biết kế tiếp sẽ là cái gì!
Có điều mặc kệ thế nào, hắn ngay cả lời nói dối tận trời ở trước mặt hoàng đế tuyên bố hai người ước hẹn cũng dám nói, còn có chuyện gì là hắn không dám làm?
Bất quá nửa canh giờ sau—
Được rồi, hiện giờ nàng thật sự tin tưởng Ôn Đình Dận là người cái gì cũng dám làm rồi, hắn thế nhưng lại mang nàng trở về Giang phủ?!
Giang Hạ Ly xuống xe, liếc mắt liền thấy phủ bài chữ vàng nền đỏ kia. Hai chữ “Giang phủ” đã rất không xuất hiện ở trong trí nhớ của nàng, ngay cả gia đinh ở cửa trong lúc nhất thời cũng không kịp phản ứng, không nhận ra nàng.
“Vì sao muốn đến nơi này?” Nàng rốt cuộc biết cái gì gọi là “Cận hương tình khiếp(1)” rồi, nhìn thấy hai cánh cửa lớn màu đỏ thắm đã có chút phai màu này, nàng quả thực muốn quay đầu bước đi.
Ôn Đình Dận như là nhìn thấu tâm tư của nàng, giữ chặt lấy nàng, “Nàng sợ cái gì? Có ta cùng đi với nàng rồi, cũng không phải là nàng thiếu nợ nhân tình trong phủ này.”
“Hiện giờ ta làm sao gặp bọn họ được. Hình bộ bên kia…” Nàng vội vàng thấp giọng hô, bên tai đã nghe thấy gia đinh kinh ngạc hô to gọi nhỏ—
“Là tam tiểu thư đã trở về rồi! Nhanh đi báo cho lão gia!”
“Chuyện của Hình bộ nàng không cần quan tâm, kể từ hôm nay, nàng chỉ cần nhớ rõ một chuyện—hết thảy đã có ta.” Hắn nhìn nàng thật sâu, trong mắt không có ngả ngớn cùng trêu tức ngày trước, không có một chút ý tứ nói giỡn nào.
Hắn là nghiêm túc, hơn nữa kiên định như thế, làm cho Giang Hạ Ly nhất thời giật mình, thậm chí không phát hiện hắn đã nắm thật chặt lấy tay nàng.
“Hạ Ly? Thật sự là con?” Giang Nhiễm nhận được tin tức, vội vội vàng vàng đi ra, vừa nhìn thấy nữ nhi, lập tức thở dài ra một hơi, “Thư Đồng nói con đã về kinh rồi, cha còn cho rằng hắn đang gạt cha, tại sao về kinh không về trong phủ trước?”
Ông bước nhanh đến trước mặt nữ nhi, quan sát nữ nhi từ trên xuống dưới một phen, “Hai năm qua ở bên ngoài ăn không ít khổ rồi, dường như gầy đi không ít…”
Giang Hạ Ly đối với phụ thân kỳ thực có rất nhiều bất mãn, nàng vẫn luôn cảm thấy phụ thân là một người nhu nhược nhát gan sợ phiền phức, không chỉ ở trong quan trường không có công tích, trên việc nhà cũng không có khả năng xử lý, tùy ý mặc cho mấy vị di thái thái làm mưa làm gió ở trong phủ, ông thân là trưởng một gia, đã không xử lý công bằng được, cũng không tạo ra được bất luận uy tín gì.
Ngày đó nàng rời khỏi quê hương, một mặt là bởi vì nhân sự trong nhà khiến nàng không chịu nổi quấy nhiễu, một mặt khác chính là có quá nhiều thất vọng đối với phụ thân.
Nhưng hôm nay một tiếng gọi này của phụ thân, lại bỗng nhiên khuấy động đến nơi mềm mại nhất trong đáy lòng nàng, không biết sao, nước mắt thoáng chốc tràn ra khỏi hốc mắt, chợt quỳ xuống: “Cha, nữ nhi bất hiếu, khiến người vướng bận.”
Giang Nhiễm đỡ lấy nàng, mắt cũng ứa lệ, đau lòng nói: “Trở về là tốt rồi! Trở về là tốt rồi!”
“Đình Dận bái kiến bá phụ.”
Ôn Đình Dận bỗng nhiên khom người thật sâu bái lạy, Giang Nhiễm lúc này mới kinh ngạc, vội vàng nhìn vị nam tử tuấn tú khí độ thanh hoa bên cạnh, “Công tử là…”
“Ôn Đình Dận.” Hắn mỉm cười báo ra danh tự của mình, chứng kiến biểu tình kinh ngạc của Giang Nhiễm.
“Ôn…” Giang Nhiễm nhìn hắn, lại nhìn nữ nhi, cơ hồ không thể tin được lỗ tai của mình.
Giang Hạ Ly khẽ gật đầu, “Hắn là đại thiếu gia của… sơn trang Hãn Hải.”
“Hạ Ly giới thiệu quá xa lạ rồi.” Ôn Đình Dận cười nói, “Đại thiếu gia gì, bá phụ trực tiếp gọi ta là Đình Dận là được rồi, đến có chút vội vàng, quên mang một phần bái lễ cho bá phụ, xin bá phụ không lấy làm phiền.”
“Đâu có đâu có, Ôn Thuyền Vương đến thăm, thật sự là vẻ vang cho kẻ hèn này a!” Tuy Giang Nhiễm chức quan Thị lang, nhưng ở trong triều chỉ là tiểu nhân vật tầm thường, mà Ôn Đình Dận lại là đại nhân vật nổi tiếng toàn Đông Nhạc, nói khoa trương một chút, Ôn Đình Dận chỉ cần nhẹ nhàng ho một cái, sẽ chấn động đủ để cho nửa Đông Nhạc rung chuyển.
Nhân vật như vậy bỗng nhiên tới chơi, hơn nữa quan hệ với nữ nhi tựa hồ hết sức thân mật, quả thực là khiến Giang Nhiễm kinh hỉ đan xen, vội vàng tự mình mời Ôn Đình Dận vào trong phủ.
Bên trong các di thái thái cùng mấy kiều tiểu thư biết Giang Hạ Ly đã trở về rồi, đều vội vàng chạy đến tiền sảnh nhìn quanh, thấy Giang Nhiễm đang cẩn thận nhắm mắt theo đuôi bồi Ôn Đình Dận, càng tò mò gấp bội.
“Lúc trước cũng không biết là nha đầu này làm chuyện gì không dám ra gặp người, mới bị Liễu gia từ hôn, lại không dám gặp người nhà, cho nên mới không hiểu ra sao mà trốn đi, vừa đi đã hai năm, cũng không gửi tin tức trở về, hiện tại là đi chỗ nào mang theo một nam nhân trở về, không biết nguồn gốc, không biết ngọn ngành, thế nhưng lại dám dẫn vào trong nhà?”
Giang Hạ Ly mơ hồ nghe thấy mấy tiếng nghị luận, hiện tại nàng mới phát hiện mình cũng có lòng hư vinh, lúc mấy di nương tỷ muội đang nói lời nói mát, nàng thật sự rất muốn cười xấu xa một tiếng.
Một vị di nương kéo nàng qua, ra vẻ quan tâm hỏi: “Hạ Ly, vị công tử này là ai?”
Nàng cố tình vẻ mặt lạnh nhạt trả lời: “Là vị hôn phu của ta.”
Di nương lập tức kinh ngạc mà khiển trách: “Lúc nào thì định thân? Tại sao cũng không nghe cha ngươi nói qua?”
“Còn chưa kịp bẩm báo phụ thân đại nhân, hôm nay chính là đặc biệt trở về vấn an phụ thân, thuận tiện báo cho chuyện này.” Thái độ Giang Hạ Ly vẫn hờ hững như trước.
Mấy vị di nương khác cũng đi theo ngạc nhiên, “Trời ạ! Các ngươi thế nhưng tư định chung thân? Loại đại sự này dù sao cũng phải phụ mẫu chi mệnh, môi chước chi ngôn(2), Hạ Ly à, cho dù Liễu gia không cần ngươi, ngươi cũng không thể cam chịu như vậy, ở bên ngoài tùy tùy tiện tiện tìm một người liền đem mình gả cho a!”
Nàng lạnh lùng cười một tiếng, “Đa tạ các vị di nương quan tâm, đây là chuyện của ta, ta nghĩ tự ta có thể làm chủ được, hơn nữa cha cũng sẽ không phản đối.”
Lúc này, Triệu Tĩnh Tuyết cũng nhận được tin tức chạy tới, mềm mại sợ hãi gọi một tiếng, “Hạ Ly, tỷ đã trở lại rồi.”
Giang Hạ Ly quay đầu nhìn thấy tình địch chạy qua, lúc trước đối với nàng ta có lẽ từng có mấy phần oán hận, mấy phần thương cảm, nhưng hiện tại, những cảm xúc phức tạp đó cũng dần dần nhạt đi, nàng chẳng qua là khẽ gật đầu cười một tiếng: “Tĩnh Tuyết, đã lâu không gặp, nghe nói đại hôn của ngươi sắp đến rồi, nhưng ta còn chưa kịp chuẩn bị phần hậu lễ cho ngươi.”
“Tỷ trở về là tốt rồi, nếu không trong lòng muội sẽ luôn có áy náy…” Triệu Tĩnh Tuyết nắm chặt tay của nàng, “Muội… muội đã cùng Thư Đồng nói chuyện, nếu tỷ không chê, muội nguyện ý làm muội muội của tỷ, cùng tỷ chung một…”
“Ngươi vốn là muội muội của ta.” Giang Hạ Ly ngăn cản nàng ta nói tiếp, “Ngươi cũng đừng nghĩ nhiều, sống cuộc sống của ngươi thật tốt, hiện giờ ta quả thật rất tốt, ngươi không có nửa điểm có lỗi với ta.”
Triệu Tĩnh Tuyết khiếp sợ bất an mà đánh giá nàng, “Nhưng lúc trước tỷ bỗng nhiên trốn đi, vừa đi đã lâu như vậy…”
“Ta chỉ là muốn sống cuộc sống của mình, không muốn tiếp tục bị nhốt cả đời ở bên trong phủ này, không hơn.” Nàng trộm liếc tình hình bên Ôn Đình Dận, chỉ thấy phụ thân vẫn luôn nói chuyện với hắn, thái độ của phụ thân đối với hắn quả thực không phải là khách khí bình thường, căn bẳn gần như khiêm cung rồi.
Nàng ngược lại không quen phụ thân như vậy, trong lòng không khỏi lại có mấy phần chua xót. Cả đời này phụ thân đều hi vọng có thể hướng đến chỗ cao, thế nhưng không tiền không thế, trong triều không người nâng đỡ, thật vất vả mới nhờ cậy vào hôn sự giữa nàng và Liễu gia, trợ giúp mình đi lên, kết quả lại bị Triệu gia người ta nhanh chân đến trước.
Hiện giờ Ôn Đình Dận xuất hiện, giống như một thỏi nguyên bảo lớn vàng óng ánh nện xuống trước mặt ông, không nện ông vui đến ngất mới kỳ lạ đấy!
Nhưng mà, Ôn Đình Dận rốt cuộc vì sao phải làm như vậy? Nhìn hắn ứng đối tự nhiên, ung dung tiêu sái với phụ thân, nàng thậm chí nhịn không được có chút ảo tưởng nho nhỏ—nếu hắn thật sự là vị hôn phu của mình, đối với mình chẳng phải là một chuyện tốt đẹp ư?
Đã có thể hãnh diện ở trước mặt chúng thân hữu, cả đời này cũng không cần lo lắng sẽ phải cô độc suốt quãng đời còn lại, hoặc là bị qua loa gả cho một vị công tử ca không biết lai lịch.
Nhưng mà a nhưng mà… chuyện tốt như vậy há lại sẽ rơi xuống trên đầu nàng? Ôn Đình Dận ở trong mắt nàng, tuyệt không phải là anh hùng hiệp khách nguyện ý hi sinh bản thân mà cứu giúp những người không liên quan, hiện giờ hắn không tiếc hi sinh bản thân muốn kiếm về thay nàng, chẳng lẽ chỉ vì nàng đã vứt bỏ một tầng mặt mỏng kia sao? (~> câu này ta k hiểu =__=)
Chạng vạng, Giang Nhiễm kiên trì muốn giữ Ôn Đình Dận ở lại dùng bữa ở trong phủ, hắn mượn cớ còn có chuyện quan trọng muốn thu xếp, liền dẫn Giang Hạ Ly rời đi.
Nàng nhìn thấy trong mắt các di nương tràn ngập xem thường và khó hiểu, hiển nhiên là đang phỉ nhổ nàng còn chưa thành hôn, liền ra vào cùng người ta như thế, thậm chí ngang nhiên đến ở trong gia đình người ta, đại khái trên mặt mình đã bị đám nữ nhân kia in lên bốn chữ “không biết xấu hổ” rồi!
Lúc chuẩn bị lên xe ngựa thì Giang Hạ Ly thấp giọng hỏi: “Ta đã diễn cùng ngươi mấy vở kịch rồi, có thể mời ngươi nói cho ta biết, rốt cuộc ngươi đang đánh bàn tính gì ở trên người ta không?”
“Bàn tính như ý(3).” Ôn Đình Dận lôi kéo nàng vào xe, “Ban nãy khẳng định những di nương của nàng đã làm khó dễ nàng rồi? Nàng không nói cho các nàng ấy biết ta là ai ư?”
Giang Hạ Ly thở dài, “Muốn ta nói như thế nào đây? Ta cũng không biết ngoài việc ngươi là đại thiếu gia của sơn trang Hãn Hải ra, còn có thể là người nào của ta? Ôn Đình Dận, ta thừa nhận, nếu nói ra thân phận của ngươi, ta tất nhiên có thể diện rất lớn, cũng có thể phun ra oán khí nhiều năm nay, nhưng ta lại không phải người ngu ngốc, ngươi nhận thức ta mới mấy ngày, ta không phải là mỹ nữ khuynh quốc khuynh thành, cũng không phải là thiên kim nhà giàu khiến ngươi có thể nể trọng, điểm chết người nhất chính là, ta bây giờ còn có vụ kiện trong người, sao có thể làm vị hôn thê của ngươi được?”
Ôn Đình Dận khoan thai cười một tiếng: “Nàng nói đều đúng, nhưng chỉ có một việc rất quan trọng, nàng lại chưa từng nghĩ tới.”
“Việc gì?”
“Mặc kệ nàng có phải là mỹ nữ khuynh quốc khuynh thành, cũng không quản nàng có phải là thiên kim nhà giàu hay không, càng có thể là tội phạm quan trọng bị Hình bộ truy bắt, nhưng chỉ cần Ôn Đình Dận ta chọn nàng làm nàng dâu của Ôn gia ta, nàng chỉ cần làm Giang Hạ Ly là được rồi.”
Nàng hít vào một ngụm khí: “Ôn Đình Dận, ngươi thật sự muốn làm phu quân mệnh trung chú định(4) của ta, hôm nay ta nên lập tức đi bái Bồ Tát, lạy Thiên Địa, cảm kích bọn họ đã cho ta phần lương duyên tốt này, tuy từ trước đến nay ta không tin thần phật… nhưng mà a nhưng mà, ngươi còn chưa có cho ta một lý do đủ để ta tin phục, để cho ta có thể suy nghĩ cẩn thận, dựa vào cái gì mà chuyện tốt động trời này sẽ rơi xuống trên đầu ta a?”
Hắn bỡn cợt mà chớp mắt cười nói: “Phải nói là nàng giẫm trúng vận cứt chó rồi.”
Giang Hạ Ly vốn còn thật sự chờ hắn nói ra mấy lời dễ nghe cảm động lòng người, nhưng thế nào cũng không nghĩ tới vị đại thiếu gia như hắn, thế nhưng có thể nói ra lời thô tục của phố phường như vậy, làm cho nàng thiếu chút nữa nổi giận rồi.
____________________________________________
(1) Cận hương tình khiếp: Chỉ việc rời xa quê nhà đã lâu, đến khi trở về, càng gần quê nhà, tâm tình càng cảm thấy hồi hộp lo lắng.
(2) Phụ mẫu chi mệnh, môi chước chi ngôn: Phải có lời nói trước của mai mối cùng với sự đồng ý của cha mẹ mới có thể thành thân.
(3) Bàn tính như ý: chỉ tính toán mặt tốt theo ý mình muốn.
(4) Mệnh trung chú định: Ai biết chỉ bảo ta với >”
~> Ầy, chuyện càng lúc càng hay >.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT