Giang Hạ Ly đứng ở dưới gốc cây liễu mảnh dẻ đó, một tay kéo cành liễu mềm mại, vừa không chút để ý lắng nghe người đứng đối diện nói chuyện—
“Hạ Ly, huynh biết chuyện này rất có lỗi với muội, huynh cũng không biết phải biểu đạt xin lỗi của mình thế nào.”
Người nói chuyện là một thanh niên tuấn tú, áo dài sắc xanh nhạt tôn lên khuôn mặt trẻ tuổi có chút phong lưu, chỉ là trên vầng trán hắn tràn đầy vẻ sầu lo.
“Từ nhỏ chúng ta đã lớn lên bên nhau, muội xưa nay hiểu rõ tâm tư của huynh, sợ nhất là xin lỗi người khác, nhưng huynh không ngờ tới người huynh phải xin lỗi lại là muội. Hạ Ly, huynh là thật tâm nhận lỗi với muội, muội ở trong lòng huynh là hồng nhan tri kỷ tốt nhất, huynh và muội có thể không giấu nhau chuyện gì, cho nên cha mẹ lập cửa hôn sự này cho chúng ta, huynh rất vui… chỉ là, huynh không nghĩ tới sự tình sẽ biến thành như vậy.”
“Đồng ca, xem huynh gấp đến độ toát cả mồ hôi rồi kìa.” Giang Hạ Ly cười mị mị nâng tay áo lên, lau đi mồ hôi mỏng trên trán cho hắn, dư quang nơi khóe mắt liếc đến một thân hình màu tím nhạt cách đó không xa, cảm thấy hiểu rõ lại cười nói: “Huynh đã nói muội là hồng nhan tri kỷ của huynh rồi, tâm tư của huynh muội há có thể không hiểu ư? Phụ mẫu đính hôn cho chúng ta xác thực chưa hỏi qua ý của muội, huynh cùng Tĩnh Tuyết lưỡng tình tương duyệt, muội sao có thể làm người xấu dùng gậy đánh uyên ương? Huynh yên tâm, huynh cứ việc đi từ hôn, cha nơi đó muội sẽ đi nói chuyện với ông.”
Liễu Thư Đồng thở dài một hơi, khom người nói: “Hạ Ly, muội không hổ là tri kỷ của huynh. Nữ nhân trên đời hiểu biết đạo lý như muội thật sự không nhiều lắm, ngày sau nếu muội có điều khó khăn, cứ việc tới tìm huynh, huynh cho dù là vào nơi nước sôi lửa bỏng, cũng sẽ không ngại.”
Nàng cười nhìn vào thân hình càng chạy càng xa kia, mãi cho đến khi không nhìn thấy được nữa, mới cúi thấp đầu nhìn vào bàn tay vẫn luôn kéo cành liễu của mình, trong lòng bàn tay đều là lá cây nát vụn, nhiễm lên nhiều chất lỏng màu xanh biếc, lúc này màu xanh biếc ấy nhìn qua lại chói mắt như vậy.
“Lúc ngoảnh mặt ngắm màu dương liễu; Thà khuyên chàng đừng chịu tước phong(1). Giang Hạ Ly, ngươi thật đúng là một người tự mình chuốc lấy cực khổ!” Lúc còn dư lại một người, nàng vẫn mỉm cười như cũ, nhưng trong lúc nàng hướng về bên cạnh bước từng bước, định rời khỏi thì lại thiếu chút nữa té ngã, mới rồi nàng đứng đến cứng ngắc, thậm chí hai chân cũng đã tê rần.
Đột nhiên, một chiếc xe ngựa rất nhanh đi qua trước người nàng, bánh xe lăn nhanh thiếu chút đụng ngã nàng, tiếp đó xe ngựa khẩn cấp ngừng lại.
Một nữ hài tử thanh tú vén rèm xe lên nhô đầu ra hô: “Này! Ngươi sao rồi? Không có bị thương chứ?”
Giang Hạ Ly hướng về phía nữ hài tử kia cười đáp: “Đương nhiên bị thương rồi.”
Nữ hài tử lại càng hoảng sợ: “Hả? Bị thương ở đâu?”
Nàng thấy nữ tử kia dường như muốn nhảy xuống xe kiểm tra, liền hào phóng khoát tay: “Ngươi đi đi, vết thương của ta, ngươi không nhìn thấy đâu.”
Tổn thương nơi đáy lòng, không dấu vết rỉ máu, trừ bản thân ra, còn có ai biết được?
______________________________________
(1) Bài thơ Khuê oán 閨 怨, là bài thơ thuộc dòng thơ biên tái, là tác phẩm nổi tiếng của Vương Xương Linh 王 昌 齡 (694 – 756), người được khen là Thi Thiên tử thời Thịnh Đường. Ông dùng chữ cân nhắc, chắc lọc và rất tài hoa trong dòng tuyệt cú. Bài thơ này đối với học sinh Việt Nam nghe rất quen thuộc vì nhắc họ nhớ đến câu thơ dịch tài hoa của bà Đoàn thị Điểm trong Chinh phụ ngâm ngày xưa .
Lúc ngoảnh mặt ngắm màu dương liễu
Thà khuyên chàng đừng chịu tước phong
Chẳng hay muôn dặm ruổi rong
Lòng chàng có cũng như lòng thiếp chăng?
Nguyên tác chữ Hán
閨怨
閨中少婦不知愁
春日凝妝上翠樓
忽見陌頭楊柳色
悔教夫婿覓封侯
Phiên Âm
Khuê trung thiếu phụ bất tri sầu
Xuân nhật ngưng trang thướng thúy lâu
Hốt kiến mạch đầu dương liễu sắc
Hối giao phu tế mịch phong hầu.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT