Khi Tạ Siêu Phàm cùng Trần Thần ngồi lên chiếc máy bay đi Tây Tạng, khi đôi cánh may bay đang dang rộng trên bầu trời rộng lớn, lúc này Lâm Đan Phong đang đạp xe đưa cơm hộp giúp mẹ giữa cái năng gay gắt của mùa hè.

Trước khi đi, Tạ Siêu Phàm đã tới gặp Lâm Đan Phong, nói với cô về chuyện đi Tây Tang du lịch, Lâm Đan Phong ngưỡng mộ cậu lắm, hai mắt sáng lên. Tạ Siêu Phàm thấy trái tim mình nhói đau, cậu ôm Lâm Đan Phong vào lòng, nhẹ nhàng nói vô số lần xin lỗi, thực ra cậu thực sự muốn được cùng cô tới mảnh đất thiên đường trong mơ đó, nhưng mẹ cậu đặt vé may báy xong mang thẳng tới nhà Trần Thần. Tạ Siêu Phàm vốn định dùng số tiền mừng tuổi tiết kiệm của mình mấy năm nay để mua cho Lâm Đan Phong một tấm vé khác, hai người cùng lén đi với nhau, nhưng nói gì thì nói, Lâm Đan Phong cũng không chịu, cô nói cô phải tranh thủ kỳ nghỉ hè này giúp mẹ bán hàng, vì việc này mà cô còn tới phòng kiểm dịch xin một cái giấy chứng nhận sức khỏe, đặt tờ giấy chứng nhận của mình ngay dưới chứng nhận mở cửa hàng của mẹ. Tạ Siêu Phàm từng hỏi cô việc vì sao Sở Công thương lại cho cửa hàng mở lại, Lâm Đan Phong chỉ lấp liếm vài câu, nói là mẹ nhờ người này người kia, tốn mất một ít tiền. Tạ Siêu Phàm cũng không hỏi thêm nữa. Trong xã hội này, tiền có thể làm được rất nhiều việc nên cậu cũng không ngạc nhiên.

Nguyên nhân khiến Lâm Đan Phong không muốn lén lút đi Tây Tạng chơi cùng Tạ Siêu Phàm không chỉ vì giúp mẹ cô bán hàng, cũng không phải vì vấn đề tiền bạc, thành tích thi của cô rất tốt, mẹ cô cũng có ý định cho cô đi du lịch đâu đó để xả hơi, mà nguyên nhân chủ yếu là vì Lâm Đan Phong không muốn chọc tức mẹ Tạ Siêu Phàm. Chỉ một lần trước thôi đã đủ để cô được “lĩnh giáo” sự lợi hại của bà mẹ chồng tương lai, thản nhiên đạp đổ bát cơm mà hai mẹ con cô phải khó khăn lắm mới gây dựng được. Trên đời này chẳng có bức tường nào cản được gió, Lâm Đan Phong không muốn lại đắc tội với mẹ Tạ Siêu Phàm một lần nữa.



Ở sân bay Gongga, Tạ Siêu Phàm và Trần Thần đi xuống cầu thang, trên đầu là trời xanh mây trắng, đi trên mặt đất mà có cảm giác như đang được đi trên các khóm mây.

Cung Bố Đạt La, hồ Nạp Mộc Thác, Lâm Chi… nơi nào cũng in dấu chân của Tạ Siêu Phàm và Trần Thần. Hai khuôn mặt thanh niên tươi tắn với nụ cười trên môi và hai ngón tay tạo thành hình chữ V, tất cả mọi thứ đều thật thần kỳ và tươi mới, họ đã cùng bố mẹ đi tới rất nhiều nơi, nhưng đây là lần mà hai người cảm thấy vui nhất.

Mỗi khi tới một nơi nào đó, Tạ Siêu Phàm đều gọi điện thoại cho Lâm Đan Phong, cậu muốn cùng cô chia sẻ niềm vui của mình:

- A lô, Tiểu Phong, em đoán xem anh vừa nhìn thấy gì?

Lâm Đan Phong lúc nào cũng bận rộn mang thức ăn cho khách, vội vàng buông xuôi mọi việc, nhận điện thoại của cậu:

- Em đoán không ra. Mau nói cho em biết đi!

- Em có biết cung Bố Đạt La đẹp huy hoàng như thế nào không? Hình như mọi ngọc ngà châu báu đều tập trung hết ở đây vậy!

- Em có biết nước hồ Nạp Mộc Tháp xanh thế nào không? Xanh như một miếng thủy tinh!

- Em có biết Lâm Chi đẹp ra sao không? Đẹp tới mức anh không biết mình đang được đứng trên thiên đường hay là dưới hạ giới nữa!

- Tiểu Phong, em có tưởng tượng được không? Giờ anh đang được ngồi trên xe bò y-ắc(1), chính là loại bò lông dài quét đất như ở trên tivi vẫn chiếu ấy! Wa! Thích quá đi mất!

(1). Bò Y-ắc là giống bò ở Tây Tạng, Trung Quốc.

- Tiểu Phong, anh viết tên chúng mình lên một hòn đá Mani rồi đặt lên trên đống đá Mani cao vút, anh muốn nóc nhà thế giới làm chứng cho tình yêu của chúng mình! Để Tuyết Sơn chúc cho chúng ta thiên trường địa cửu! Anh muốn đá Mani là lời hứa cho tình yêu của anh, sau này chắc chắn anh sẽ đưa em tới đây!



Ngô Lệ Hồng thương yêu nhìn con gái, nhìn dáng vẻ vui thích của cô khi nghe điện thoại, bà biết đóa hoa đó đã sắp nở ra rực rỡ, cũng là thời khắc đáng để con gái bà mong đợi cả đời, thời khắc đó bà cũng đã từng trải qua, mặc dù không mạnh mẽ, không tự nhiên như con gái ngày hôm nay, nhưng lần đầu tiên với người đàn ông đó, Ngô Lệ Hồng đã được trải qua khi bà hai mươi tuổi.

Hôm qua, người đàn ông đó đứng ở cửa tiệm, nhìn thấy bà từ xa đã chạy lại, sáng nào, bà, Liễu Thúy Hoa và con gái đều phân công nhau, Liễu Thúy Hoa phụ trách mua rau, con gái thì đi chọn thịt, còn bà tới tiệm từ sớm để chuẩn bị những thứ cần thiết. Người đàn ông đó không biết vì sao lại biết được việc này, tới vào lúc chỉ có một mình bà trong tiệm.

Mặc dù đã chia đôi đường với ông ta nhưng Ngô Lệ Hồng phát hiện ra, người chồng trước đây của mình già đi rất nhiều, tóc đã hói mất quá nửa, trong ánh mắt cũng không còn sự kiêu ngạo của những ngày tháng trước kia mà thay vào đó là sự rụt rè, ngượng ngập.

- Tôi nghe nói Tiểu Phong thi tốt lắm, mấy năm nay em cũng vất vả nhiều rồi, khoản tiền cho con gái đi học chắc là không nhỏ, đây là số tiền tôi chuẩn bị cho nó, giờ giao lại cho em.

Ngô Lệ Hồng nhìn quyển sổ tiết kiệm ông ta đưa cho bà, như đụng phải một cục than, chỉ sợ tới gần nó sẽ bị bỏng tay.

- Anh giữ lại đi. Hai mẹ con tôi thế nào cũng sống được, không cần anh phải bố thí.

- Không phải tôi cho em mà là cho con gái chúng ta, không phải bố thí mà là nghĩa vụ.

- Anh còn biết cái gì gọi là nghĩa vụ sao? Ban đầu chẳng phải anh không muốn có nghĩa vụ với mẹ con tôi sao? Chắc là vì anh thấy trái đã chín cây, nếu không tới chọn sớm thì sợ không được chia phần chứ gì?

- Em, sao em lại nói tôi như thế? Từ lúc nào em trở nên cay nghiệt như vậy? Em cũng phải cho tôi hoàn thành trách nhiệm của một người bố chứ?

- Họ Lâm kia, tôi trở nên cay nghiệt chẳng phải là nhờ công lao của anh hay sao? Hừ, tôi không cho anh hoàn thành trách nhiệm của một người bố? Anh không biết đường đưa thẳng cho Tiểu Phong hay sao? Việc gì phải nhờ tới tôi? Hay là anh sợ? Không dám gặp con gái anh? Chẳng phải anh là bố nó sao? Con gái ruột của mình mà cũng không dám gặp? Lại còn phải vòng vo như thế nữa? Đúng là đồ giả dối. Cút về mà ngồi vào cái ghế phó tổng biên tập của anh đi.

Từ đăng xa, Liễu Thúy Hoa đạp một cái xe ba bánh chất đầy rau củ đi tới.

Người đàn ông chửi một tiếng: “Đồ vô lý” rồi quay người bỏ đi.

Ngô Lệ Hồng bước lên giúp Liễu Thúy Hoa dỡ hàng trên xe xuống, lúc này mới phát hiện ra mình còn chưa mở cửa hàng.

Liễu Thúy Hoa hỏi:

- Chị Hồng, sao em thấy người kia giống bố Tiểu Phong thế?

Ngô Lệ Hồng bực bội nói:

- Không phải lão ấy thì là ai? Sáng sớm đã gặp phải ôn thần.

- Ông ta tới làm gì?

- Thì là vì biết Tiểu Phong thi đạt thành tích tốt, đến để động viên con, đưa một quyển sổ tiết kiệm bảo là cho Tiểu Phong.

- Sổ tiết kiệm? Bao nhiêu tiền? Chị có nhận không?

- Không, tôi không biết bao nhiêu tiền, cũng chẳng thèm xem! Tiền nhiều bao nhiêu cũng chỉ là để che giấu cái cảm giác tội lỗi của lão ta thôi, hồi đó đuổi mẹ con tôi đi mà không hề chớp mắt, bây giờ thấy mẹ con tôi sống tốt thì lại muốn lấy lòng. Nhiều hay ít tôi cũng chẳng thèm.

- Chị ngốc quá! Tiền của loại người đó lấy hay không cũng thế, chi bằng cứ lấy! Vốn dĩ là của mẹ con chị mà, nếu là em thì chắc chắn em sẽ nhận! Chị đừng có sống khái tính quá, chỉ thiệt mình thôi, chị không nghĩ xem? Mấy hôm nữa con chị thi vào đại học, phải tốn bao nhiêu tiền? Ngộ nhỡ tốt nghiệp xong ở lại Bắc Kinh thì nhà cửa ở đó đắt đỏ biết bao? Vật giá cũng thế. Kiếm cho con thêm một khoản thì sau này con chị nhẹ gánh đi một chút, ông ta muốn hoàn thành trách nhiệm của một người bố thì cứ để cho ông ta hoàn thành.

Ngô Lệ Hồng nghĩ lại thấy lời Liễu Thúy Hoa nói cũng đúng, xã hội ngày nay, thứ không đáng tiền nhất chính là bộ mặt của những người không có tiền, mình không nên quyết định mọi việc thay con gái.

- Lát nữa Tiểu Phong về tôi nói với nó, nó quyết định thế nào tùy nó, tôi mặc kệ.

- Thế là đúng rồi. Chị Hồng, nói gì thì nói, chuyện này cũng không thể giấu con được.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play