Tạ Chí Viễn về tới nhà, mắng Doãn Kiếm Lan một trận, trong suốt hai mươi năm làm chồng Doãn Kiếm Lan, ông chưa bao giờ giận dữ như thế.

Mấy hôm trước ông cùng mấy doanh nghiệp chủ chốt khác của thành phố tới Ủy ban nhân dân thành phố báo cáo tình hình an toàn sản xuất của công ty nửa năm qua, báo cáo xong, lúc đang chuẩn bị ra về thì Phó thị trưởng Hà gọi ông lại, đùa với ông:

- Giám đốc Tạ, công ty của anh lớn thế mà hoạt động vẫn đâu ra đấy, vậy mà chuyện nhà anh lại không sắp xếp được là sao?

Tạ Chí Viễn không biết Phó thị trưởng Hà nói thế là có ý gì, bởi vì hai người thường xuyên nói chuyện với nhau nên Tạ Chí Viễn cũng nhận ra Phó thị trưởng Hà nói còn có ý gì nữa nên kiên quyết bắt bà phải nói rõ mọi việc.

Phó thị trưởng Hà đùa nói:

- Giám đốc Tạ thực sự không biết hay là giả vờ không biết? Bà nhà vì ngăn cản quý công tử yêu sớm nên đã sử dụng tới cả sức mạnh của Cục Công thương.

Tạ Chí Viễn lúc này mới biết vợ mình cùng Hạ Thu Đông lén ông gây ra một chuyện tày đình như thế.

Phó thị trưởng Hà nói:

- Anh Tạ, mặc dù tôi không tán thành việc con cái yêu sớm, nhưng mà tôi nói thật, tôi thấy con dâu tương lai của anh là một đứa bé rất khá, hơn nữa, tôi nghe con gái tôi nói, nó là thủ khoa Văn của Nhất Trung năm nay. Đúng rồi, anh Tạ, nghe nói con trai anh cũng thi tốt lắm, đã đăng ký vào trường nào rồi?

Tạ Chí Viễn nói:

- Hình như nguyện vọng 1 là vài Đại học Tài chính.

Phó thị trưởng Hà nói:

- Ồ, thế hả? Nguyện vọng 1 của con gái tôi cũng là Đại học Tài chính.

Doãn Kiếm Lan bị chồng mắng cho một trận tơi bời, cuối cùng không nhịn được nữa, bật khóc nức nở. Hôm qua bà phải đưa một vạn tệ cho Hạ Thu Đông lúc đó cũng đang hồn bay phách lạc để mang tới an ủi người bạn học của bà ta vì việc này mà bị cách chức và suýt chút nữa bị mất cả việc. Điều khiến bà thấy khó xử hơn là vợ của người bạn học đó sau khi biết việc, đã đứng ngay trước cửa nhà Hạ Thu Đông mắng chửi suốt nửa ngày, cuối cùng chồng Hạ Thu Đông phải gọi hai bảo vệ ở ngân hàng tới mới dọa được bà ta bỏ đi, đương nhiên Hạ Thu Đông cũng bị chồng chì chiết một hồi. Đám mây đen bên đó còn chưa tan thì bên này đã xảy ra khói lửa. Doãn Kiếm Lan cảm thấy lần này thì mình ngã quỵ thật rồi, bà không ngờ biết bao sóng to gió lớn trên thương trường không thể quật ngã được bà, vậy mà bà lại chịu thua trong tay một con nhãi tên là Lâm Đan Phong.

Nghe Hạ Thu Đông nói con nhóc này đã tìm mẹ của Tống Ca, bạn học của nó, vị Phó thị trưởng Hà nổi danh thành phố bởi là người “thiết diện vô tư”, bởi vậy mới gây ra chuyện lớn như thế. Vì việc này mà Doãn Kiếm Lan hận mình không thể nghiền nát con nhãi đó ra, âm thầm quan sát phản ứng của con trai mấy ngày hôm nay, cũng may, con trai bà ngoài việc ít khi ở nhà thì thái độ vẫn không có gì khác thường, xem ra cậu không biết rõ sự tình, điều này lại thấy Doãn Kiếm Lan sợ hãi, con nhãi này nham hiểm thật, bên này thì đối xử ngọt ngào với con trai bà, vậy mà sau lưng thì lặng lẽ chiến đấu với mẹ của người yêu. Bà làm sao có thể cho loại con gái đó bước vào cửa nhà mình được?

Doãn Kiếm Lan vừa khóc vừa kể lể những hành vi xấu xa của Lâm Đan Phong và bố mẹ cô, Tạ Chí Viễn càng nghe, lông mày càng cau lại, nếu thực sự gia đình của cô gái đó và bản thân cô ta phức tạp như những gì vợ mình nói thì ông nghĩ con trai mình cần suy nghĩ kỹ càng về việc này, nhưng những gì Phó thị trưởng Hà nói lại hoàn toàn ngược lại những gì mà Doãn Kiếm Lan nói. Xem ra việc này ông cần nói chuyện nghiêm túc với con trai, có vẻ như cuộc trò chuyện lần trước không có tác động mấy tới cậu, lần này hai cha con phải nói chuyện đàng hoàng hơn mới được.

Doãn Kiếm Lan nhìn người chồng giọng nói đang dần nhỏ đi, biết là những lời mình vừa nói đã có tác dụng, bèn tiếp tục “công kích”:

- Anh nói đi, việc gì mà chúng ta để cả sản nghiệp lớn như thế cho nó? Nó mới tí tuổi đầu, chút chuyện nhỏ thế này mà làm loạn tới tận phó thị trưởng, sau này bước vào nhà mình, không biết còn gây ra chuyện động trời gì nữa? Hai chúng ta bán mạng suốt nửa cuộc đời, rồi đến lúc quay lại chẳng còn cái nhà, con cái thì không hiếu thuận, thế thì mình bán mạng để làm gì? Vả lại, những đứa trẻ lớn lên trong gia đình đơn thân, có đứa nào tính cách tốt không? Một bà mẹ vợ là quả phụ liệu có đơn giản không? Năm xưa, em trai em mà nghe lời em, mẹ em có lẽ bây giờ vẫn còn khỏe mạnh, bà cả đời tảo tần vất vả mà chẳng được hưởng lấy một ngày hạnh phúc… – Doãn Kiếm Lan lại khóc.

Đây là tâm bệnh của Doãn Kiếm Lan, em trai bà Doãn Kiếm Phong năm xưa bất chấp lời phản đối của gia đình, cưới một cô gái sinh ra trong gia đình đơn thân, trước khi kết hôn, cô ta còn tỏ ra ngoan ngoãn, lúc nào cũng ra vẻ dâu hiền vợ thảo, vậy mà sau khi sinh con, cô ta như biến thành người hoàn toàn khác, chỉ cần có việc gì không vừa ý là cãi nhau với bố mẹ Doãn Kiếm Lan, thường xuyên còn kéo cả mẹ mình vào, lần nào mẹ Doãn Kiếm Lan cũng khóc lóc gọi điện cho bà, Doãn Kiếm Lan cho dù bận đến đâu cũng phải vội vàng về quê giúp bố mẹ giải quyết “trận chiến thế kỷ” này, có những lúc còn tự chuốc họa vào mình. Sau đó, Doãn Kiếm Lan và Tạ Chí Viễn giàu có hơn, bèn mua cho bố mẹ một căn nhà khác, nghĩ là không ở cùng nhau nữa thì sẽ không còn mâu thuẫn, mọi người đều bình yên vô sự. Không ngờ chưa tới một năm, em trai bà bị tai nạn, mẹ bà không chịu được nỗi đau kẻ tóc bạc tiễn người đầu xanh, không lâu sau cũng bệnh nặng không dậy được, hai năm sau thì qua đời. Những ngày tháng đó, ngày nào Doãn Kiếm Lan cũng sống trong nước mắt, nếu không phải có Tạ Chí Viễn luôn ở cạnh bên tận tâm chăm sóc, nói không chừng bây giờ bà cũng giống em dâu, bị bệnh thần kinh rồi. Em trai bà chết không lâu thì em dâu cũng bị chẩn đoán là mắc bệnh trầm cảm, bác sĩ nói vì em dâu bà sống trong môi trường bị áp lực quá nhiều, tâm lý bản thân lại không khỏe mạnh, thêm vào đó là không kịp thời phát hiện ra bệnh trạng, để lỡ thời gian điều trị nên bệnh tình càng lúc càng nghiêm trọng, dẫn tới mất khả năng tự khống chế. Doãn Kiếm Lan và em dâu mặc dù không có quan hệ huyết thống, nhưng cô cháu gái dù sao cũng là cốt nhục của em trai mình, vốn định đưa nó về nuôi, coi như là giúp đỡ em trai nơi chín suối, nhưng bà thông gia sống chết gì cũng không chịu đồng ý, sợ đứa con gái bị bệnh của bà ta già rồi không ai chăm sóc, nên kiên quyết bám vào cháu ngoại cả đời. Vì việc này, Doãn Kiếm Lan nổi giận lôi đình, cuối cùng Tạ Chí Viễn nghĩ ra một cách, đó là hai vợ chồng ông bà sẽ chịu mọi chi phí nuôi dưỡng cô cháu gái, cho tới khi cô bé tốt nghiệp đại học, tới lúc đó Doãn Kiếm Lan mới coi như bình tĩnh lại.

Thực ra, Doãn Kiếm Lan đã sớm biết nguyện vọng đăng ký của bọn trẻ. Mấy ngày trước, lúc tới an ủi Hạ Thu Đông, bà đã thăm dò Trần Thần. Trần Thần nói:

- Cô giáo nói điểm của Lâm Đan Phong đủ để vào Đại học Bắc Kinh, còn điểm của Siêu Phàm và Tống Ca thì vào Đại học Tài chính sẽ an toàn hơn.

Doãn Kiếm Lan lại hỏi thăm về Bạch Như Tuyết, Trần Thần nói:

- Điểm thi của Bạch Như Tuyết không tốt lắm, cô ấy đăng ký vào Khoa Nghệ thuật Học viện Sư phạm thành phố. Cháu cũng học cùng trường với cô ấy đấy, cháu ở Khoa Thể dục.

Doãn Kiếm Lan phát hiện ra mỗi khi nhắc tới Bạch Như Tuyết là Trần Thần lại hưng phấn khác thường:

- Trần Thần này, sao dì thấy mỗi lần nhắc tới Bạch Như Tuyết là cháu cứ như được uống mật ong vậy? Nói cho dì nghe nào, có phải cháu thích người ta không?

Trần Thần có vẻ e thẹn, lấp lửng nói:

- Dì, dì nói gì thế? Cho dù cháu có thích người ta thì cũng chưa chắc người ta đã thích mình.

Doãn Kiếm Lan nói:

- Nó thì có gì đâu? Bất quá chỉ được gương mặt xinh đẹp, gia cảnh nhà nó làm sao mà bì với nhà mình được. Nếu cháu đồng ý thì hôm nào dì làm mối cho.

Con trai còn chưa kịp trả lời, Hạ Thu Đông đã ngăn Doãn Kiếm Lan lại:

- Chị đừng có vẽ đường cho hươu chạy, chuyện của con trai chị còn chưa đủ để chị đau đầu à? Tôi không muốn con trai mình yêu sớm như thế đâu, tôi còn mong sống thêm vài năm nữa cơ. – Rồi bà quay sang nói với con trai. – Mẹ nói cho con biết, nếu con muốn có người yêu thì cũng phải chờ tới năm cuối đại học, yêu đứa nào rồi muốn cưới thì đưa về cho mẹ xem mặt, chứ nay một đứa mai một đứa, mẹ không có thời gian và công sức mà phục vụ chúng mày đâu.

Trần Thần cằn nhằn vài câu:

- Con cũng muốn yêu sớm, nhưng giờ đã muộn rồi, mẹ bảo con yêu muộn thì lợn cái cũng đã lấy chồng rồi!

Hạ Thu Đông giận quá tát mạnh con trai một cái.

Doãn Kiếm Lan biết chuyện này là do mình khơi ra trước, khiến con trai người ta mất mặt với người ngoài nên không dám nói gì Hạ Thu Đông.



Doãn Kiếm Lan cũng biết lần này mình làm việc hơi lỗ mãng, thấy chồng không còn nổi giận như trước nữa thì bà cũng nghe theo lời chồng:

- Nó không thích con trai mình càng tốt, cho dù nó có thi tốt đến đâu thì em cũng chẳng tiếc loại người này, anh nói xem, con trai mình yêu ai không được, sao lại say mê nó như thế? Trần Thần nói thời gian trước, Tống Ca còn theo đuổi con trai mình sát nút, rồi cả cô bé Bạch Như Tuyết bạn học cùng lớp Tiểu Phàm, dạo trước đi thi đại học ở ngay phòng sát bên nữa, con bé vừa xinh đẹp lại hiểu chuyện, con trai mình chọn ai trong hai đứa đó cũng còn hơn chọn con ranh này.

- Được rồi, được rồi. Em đừng nói nhiều nữa, anh thấy con trai mình ở điểm này còn biết nghĩ hơn em, Tống Ca là người mà nhà như mình có thể cưới về được sao? Anh ở ngoài phải nghe mẹ người ta lãnh đạo, con trai mình ở nhà thì để cho con gái lãnh đạo à? Chúng ta cưới con dâu chứ không phải là cưới thái thượng hoàng hiểu không hả? Rồi còn cô bé nào mà em nói, ồ, xinh đẹp nhưng mà đầu óc không thông minh cũng được à? Có phải em muốn con cháu mình sau này là kẻ đần độn phải không? Người ta nói không ai nghèo ba họ, không ai có ba đời, anh thấy em cứ để mặc con đi thì tốt hơn.

Hai vợ chồng nói chuyện mãi, đang nói thì thấy con trai Tạ Siêu Phàm về, Doãn Kiếm Lan vội vàng đứng lên vào nhà vệ sinh rửa mặt, bà không muốn con trai nhìn thấy dáng vẻ của mình lúc này.

Thấy bố về nhà sớm, Tạ Siêu Phàm rất ngạc nhiên:

- Bố, sao hôm nay bố về nhà sớm thế?

Tạ Chí Viễn nói:

- Hôm nay ở công ty ít việc? Con đã điền xong nguyện vọng rồi hả?

Siêu Phàm vắt hai tay lên ghế, như thể vừa đặt được một gánh nặng xuống đất:

- Bố, giờ chỉ còn chờ thông báo nhập học nữa thôi.

Tạ Chí Viễn nhìn cậu con trai cao lớn, trong lòng có một cảm giác mãn nguyện khó gọi thành tên. Cảm giác mãn nguyện này không giống với cảm giác hài lòng về sự nghiệp, tiền tài, về danh dự mà là cảm giác mãn nguyện ăn sâu vào từng tế bào thần kinh, là cảm giác hài lòng khi nhìn cậu con trai mình trưởng thành hơn, chững chặc hơn và tài giỏi hơn.

Cảm giác mãn nguyện này chỉ có thể có ở một người đàn ông trung niên, có cảm giác này, nửa sau cuộc đời của người đàn ông mới được sống trong hạnh phúc thực sự. Khi họ không tìm thấy sự mãn nguyện này từ con cái thì cho dù một người đàn ông ưu tú tới đâu cũng sẽ cảm thấy thất vọng, khi tuổi lớn dần lên, ham muốn của họ về tiền tài và tình cảm vô cùng mãnh liệt, cấp thiết, cho dù vật chật có đầy đủ đến đâu thì trái tim họ vẫn thấy vô cùng trống trải.

Tạ Chí Viễn đã từng chứng kiến rất nhiều ví dụ xung quanh mình, khi đồng cảm với những người đàn ông ưu tú nhưng không giữ vững được mình, ông cũng hiểu rõ sự trống trải trong lòng họ. Giây phút này, ông không muốn phá hoại tâm trạng tốt đẹp của con trai, càng không muốn phá hoại tâm trạng tốt đẹp của mình, ý nghĩ trò chuyện nghiêm túc với con bỗng dưng trở nên không cần thiết nữa, theo ông thấy, con trai ông đã hoàn thành xuất sắc kỳ thi lớn đầu tiên trong cuộc đời, chỉ là một mối tình trẻ con cũng không có gì đáng ngại, con trai mà không có những xao động trong giai đoạn dậy thì thì quả là không bình thường.

Thấy vợ bước ra, Tạ Chí Viễn nói:

- Em đừng nấu cơm nữa. Siêu Phàm, con gọi điện thoại cho em con xem nó đang chơi ở đâu, nhà mình qua đón nó, thích ăn gì bố mời, con trai bố học tập vất vả mười mấy năm nay đã có thành tựu, trái tim nặng trĩu trong lòng bố đã được đặt xuống, cả nhà mình phải ăn mừng mới được. Con nói đi, con thích đi du lịch ở đâu? Ba mẹ con cùng đi cho vui.

Nghe những câu trước bố nói, Tạ Siêu Phàm mừng tới mức suýt thì nhảy cẫng lên, nhưng câu nói của ông lại khiến cậu ngồi xuống:

- Bố, nếu bố muốn cổ vũ con thì cho con đi chơi một mình đi, những chỗ mà con thích đi thì mẹ với em gái đều không thích, tới lúc đó có đi chơi cũng mất vui!

- Thế cũng được, con đi cùng bạn cũng được, chi phí bố chịu hết, nhưng nhất định phải đặt tiêu chuẩn an toàn lên hàng đầu.

Doãn Kiếm Lan chen lời:

- Nếu không thì con đi cùng Trần Thần đi, chẳng biết ai với ai mà mình đã bỏ tiền cho người ta đi du lịch, người ta lại tưởng nhà mình khinh người. Chỗ dì Đông thì mẹ nó giúp con, nếu bà ấy tự bỏ tiền ra thì càng tốt, nhà mình đỡ phí.

Doãn Kiếm Lan ghét nhất cái kiểu chiều con vô nguyên tắc của chồng, còn tưởng rằng ông thấy con trai sẽ dạy bảo lại cậu, ai ngờ ngược lại… Bà cảm thấy nếu thực sự chồng bà phải bỏ tiền ra thì số tiền đó phải chi đúng chỗ, cho dù thế nào lần này Hạ Thu Đông cũng phải chịu khổ cùng mình, chi tiền cho con trai bà đi du lịch coi như là bồi thường. Bà chỉ sợ con trai mình lấy cớ là đi cùng các bạn khác rồi lén lút cùng Lâm Đan Phong đi ngao du sơn thủy thì e là sẽ xảy ra chuyện lớn.

Tạ Siêu Phàm nói:

- Bố, bố xem kìa, mẹ làm gì cũng tính toán, lợi ích phải cao nhất, chỉ có niềm vui của con trai là không được tính toán thôi!

Doãn Kiếm Lan và Tạ Chí Viễn nhìn nhau, vẫn là Tạ Chí Viễn lên tiếng xua tan sự căng thẳng:

- Được rồi, chuyện này để cho con tự quyết định, mình đi ăn cơm thôi!

Đang nói thì Tạ Tiểu Dục từ ngoài bước vào, chu môi giận dỗi, Tạ Chí Viễn đưa tay ra:

- Ai đắc tội với con gái bảo bối của bố rồi? Lại đây để bố xem nào.

Tạ Tiểu Dục nhào vào lòng bố, móc cái MP4 trong túi ra, lườm mẹ nói:

- Còn nói là mua cho người ta loại mới nhất, mua một cái vớ vẩn lừa con, cái của Phạm Y Lan mới là cái mới nhất kìa, từ xa nhìn cái tai nghe đã biết là của Apple! Đáng ghét!

Lúc sinh Tạ Tiểu Dục, Tạ Chí Viễn đã bước vào tuổi trung niên nên đối với con gái, ông nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa, ông cũng biết mình chiều con quá là không tốt, nhưng ông cảm thấy đối với con trai thì cần nghiêm khắc một chút, vì dù sao sau khi trưởng thành cũng phải kế thừa sản nghiệp, còn con gái chỉ cần tính tình tốt, không cần phải quá nghiêm khắc làm gì, nhưng yêu cầu về tính tình tốt thì cô con gái lại không thể đáp ứng nổi ông.

Tạ Chí Viễn cầm cái MP4 quay sang hỏi vợ:

- Sao em không mua cho con cái của Apple, có đáng bao nhiêu tiền đâu?

Lửa giận lại bừng lên trong lòng Doãn Kiếm Lan:

- Mặc kệ nó! Tháng trước mới mua cho nó một cái, chưa được bao lâu đã làm mất, ai bảo đây không phải là mẫu mới? Anh đi hỏi xem, cả thành phố này còn cái nào tốt hơn cái này không, em móc mắt ra cho anh ngay! Cái gì cũng mang so với người khác, chỉ có học hành là chẳng bằng ai! Cái hiệu Apple của người ta chắc gì đã là hàng xịn? Có khi lại là hàng giả do Bắc Kinh hay Quảng Châu sản xuất. Cô thấy bố mẹ nhà ai tốt thì đến mà làm con gái người ta.

Tạ Tiểu Dục giận dỗi ném mạnh cái MP4 xuống đất:

- Không mua thì thôi. – Rồi chạy thẳng vào phòng, đóng sầm cửa, khóc nức nở.

Tạ Chí Viễn thấy vợ càng nói càng giận thì trách:

- Em cũng thất là, việc gì phải đi việc nấy chứ.

Doãn Kiếm Lan không kìm được lửa giận nữa, bà ngồi xuống salon, bắt đầu sụt sùi:

- Tôi sợ bố con nhà anh rồi! Tôi có dám làm gì đâu? Tôi sống khổ sống sở mới được như ngày hôm nay, ai thương tôi chưa? Ai làm cho tôi bớt lo lắng chưa?

Tạ Siêu Phàm lặng lẽ đi vào nhà vệ sinh, lấy một cái khăn mặt ra đưa cho mẹ, nói với bố:

- Bố, mai bố bớt chút thời gian đưa mẹ tới bệnh viện khám đi, con thấy hình như mẹ đang ở giai đoạn tiền mãn kinh.

Doãn Kiếm Lan sợ nhất là nghe người ta nói mình đã tới giai đoạn tiền mãn kinh, mặc dù mấy tháng nay kinh nguyệt của bà không đều, người cứ thấy bực bội khó chịu, nhưng bà luôn từ chối thừa nhận mình đã bước vào độ tuổi này, bà nghĩ, phụ nữ mãn kinh cũng có nghĩa là mình đã già, mà bà còn chưa tới năm mươi, bà cảm thấy bao nhiêu năm nay, bà làm việc cho công ty rồi lại sống vì gia đình, chưa có lúc nào được gọi là thực sự hưởng thụ cuộc sống, sống cho mình lấy một ngày, bà không cam lòng già nhanh như thế, bà quy kết mọi khó chịu của mình thời gian gần đây đều là do con trai yêu sớm, vì cậu làm cho bà bực mình, mệt mỏi. Bà ném cái khăn vào con trai:

- Có bị tiền mãn kinh thì cũng là do hai đứa chúng mày! Mẹ sớm muộn gì cũng bị hai anh em mày làm cho tức chết thôi!

Tạ Siêu Phàm so vai, cậu không hiểu tại sao mẹ chĩa mũi dùi về phía cậu nhanh như thế?

Tạ Chí Viễn thấy vợ càng lúc nói càng hăng bèn đánh mắt ra hiệu cho con trai:

- Mau đi nịnh nàng tiên nhỏ đi, bố ở đây khuyên nàng tiên lớn, hai bố con mình mỗi người phụ trách một người.

Tạ Siêu Phàm nghe lời bố, vào phòng của em gái, gõ nhẹ cửa, Tạ Tiểu Dục ở nhà chẳng sợ trời, chẳng sợ đất, nhưng lại rất nể mặt anh trai, một lúc sau cô bé ra mở cửa, Tạ Siêu Phàm bước vào.

Nhìn vợ nước mắt nước mũi ròng ròng, dáng vẻ vô cùng đau lòng, Tạ Chí Viễn cảm thấy mình phải thực sự làm theo lời con trai, đưa vợ đi khám bác sĩ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play