Khi Diệp Đàn cầm thuốc trở về nhà, đã thấy Ngọc Bạch Y dựa người vào ghế sofa ngủ.
Diệp Đàn cố gắng nhẹ nhàng di chuyển tới bên cạnh hắn, lông mày Ngọc Bạch Y hơi nhíu lại, mở mắt ra, nghiêng đầu nhìn cô.
“Về rồi sao?”
Hắn mở miệng, giọng nói rất khàn, sắc mặt tái nhợt, nhưng khóe mắt có chút ửng hồng do bệnh.
“Ừm.” Diệp Đàn nói nhỏ, dùng lưng bàn tay mình dịu dàng đặt lên trán nóng của hắn xem thử, “Thật là nóng, nam thần, hay là chúng ta đi đến bệnh viện được không?”
“Không đi.”
Hắn nhàn nhạt trả lời, yếu ớt nắm bàn tay Diệp Đàn để vào lòng bàn tay mình, hắn nhắm mắt trong chốc lát, rồi nói, “Tôi không sao đâu, chẳng qua là bệnh bình thường thôi.”
“Nhưng mà thật sự quá nóng.”
Diệp Đàn muốn dùng trán của mình áp lên trán của hắn, nhưng bị hắn tránh được.
Ngọc Bạch Y hơi nắm chặt bàn tay của Diệp Đàn, giọng nói hết sức khàn nhưng hắn vẫn cố gắng nhấn mạnh, “Tôi sẽ không có chuyện gì.”
Diệp Đàn ngước mắt lên nhìn hắn.
“Anh không thể chấp nhận bản thân mình đã trở thành người bình thường có phải không?”
Giọng Diệp Đàn yếu ớt, nho nhỏ, thế nhưng rất rõ ràng, “Không thể chấp nhận cảm giác đói khát, cảm giác rét lạnh, đói sẽ muốn ăn cơm, mệt sẽ buồn ngủ, bản thân sẽ bị bệnh, đúng không?”
“Mấy ngày nay anh luôn im lặng, nguyên nhân bởi vì em bị thương nên khiến anh nhận ra.” Tiếng nói Diệp Đàn bắt đầu run rẩy, “Đứng nhìn em bị thương, anh thấy bất lực rồi hả?”
Cô rút tay ra, nhìn từ khuôn mặt trắng bệch của Ngọc Bạch Y, sang miệng mũi ánh mắt hắn, giọng điệu cô vừa xót xa lại vừa lưu luyến:
“Trời xanh có thể gãy, nhưng sự kiêu ngạo của bản thân anh không thể gãy, vì vậy, Ngọc Bạch Y, anh cậy mạnh sao?”
Ngọc Bạch Y im lặng nhìn Diệp Đàn, môi của hắn rất khô, màu môi vốn nhạt nhẽo, bởi vì bị bệnh mà càng thêm trắng bệch, cả người hắn nhìn rất lạnh nhạt, không thể đến gần.
“Không phải cậy mạnh.” Hắn bình tĩnh trả lời, “Là sợ hãi.”
Rất sợ hãi.
Hắn chưa bao giờ nghĩ thần với người có gì khác biệt, làm thần cũng được, làm người cũng được, hắn vẫn chính là hắn, không có bất cứ điểm nào thay đổi.
Vì vậy cơ thể của hắn sớm muộn cũng có biến đổi, hắn vẫn luôn chờ đợi tuyên phán cuối cùng, khi thời điểm kia xảy ra, nhìn thấy cô gái trong ngực mình bị thương, mà hắn không thể xuất ra nửa phần thần lực, khoảnh khắc đó hắn mới hiểu rằng, nếu không là thần thì chẳng làm được gì cả.
Quan trọng nhất là, thời gian của hắn ở đây sắp không còn nữa.
Nhanh chóng như thế khiến hắn chưa kịp chuẩn bị.
“Tiểu Diệp, tôi phát hiện mình cũng biết sợ, sợ tất cả mọi thứ khiến em không vui.” Ánh mắt Ngọc Bạch Y bình tĩnh dừng trên người cô gái duy nhất mà ngàn vạn năm qua hắn mới động tâm, giơ tay xoa đầu cô, hắn nói cho cô biết, “Tôi phải đi, cô nương của tôi.”
Trong thời gian ngắn ngủi đó, Diệp Đàn không nói được một lời.
Chính thức nghe được đáp án từ miệng Ngọc Bạch Y, trong lòng Diệp Đàn bàng hoàng đến sững sờ, cô chỉ cảm thấy kì lạ chứ không có bất kì đau thương nào, cũng chưa từng nghĩ bản thân sẽ đau khổ, cũng không cách nào chấp nhận nổi.
Khoảnh khắc kia, trong lòng cô tràn đầy bình yên.
Cô biết đáp án, cô muốn quý trọng nó, cô sẽ vĩnh viễn chờ hắn, vì vậy bản thân cô không được làm việc vô nghĩa, càng không được yếu lòng.
Diệp Đàn không nhịn được cọ xát lòng bàn tay Ngọc Bạch Y, cô ôm chầm cổ hắn, dựa vào lồng ngực hắn, cô không ngẩng đầu nhìn hắn, khó chịu trong lòng liền hỏi, “Anh còn bao nhiêu ngày?”
“… Năm ngày.”
“Anh đi rồi sẽ trở về đúng không?” Cô thấp giọng, nhẹ nhàng hỏi, “Anh vẫn là thần Phạm Huy đúng không?”
Giọng nói của cô không chút nghẹn ngào, chỉ là lẳng lặng, nhẹ nhàng, nhưng Ngọc Bạch Y biết rõ cô đang khóc.
Ngọc Bạch Y ôm chặt cô vào lòng, “Đừng khóc.” Hắn hôn lên mái tóc đen của cô, nhẹ giọng an ủi vợ, “Tiểu cô nương, đừng khóc.”
“Em hy vọng anh được mạnh khỏe.”
“Em không khóc, em sẽ rất ổn.” Diệp Đàn cọ cọ cổ hắn, đầy lưu luyến tình cảm nói, “Em sẽ tốt mà, anh không cần lo lắng cho em đâu.”
Nhưng mà, quãng thời gian chờ đợi sẽ không có điểm kết thúc.
“Em có thể hôn anh không?”
“Không thể.”
“Em rất ngoan ngoãn, nghe lời, anh không thưởng cho em sao?”
Ngọc Bạch Y nhìn biểu lộ đòi quà của Diệp Đàn, hắn thấp giọng cười, dịu dàng nói, “Tôi bị bệnh, vì vậy không được.”
Diệp Đàn mạnh mẽ ôm cổ hắn, không thèm để ý tới lời hắn mà hôn môi hắn.
Ngọc Bạch Y trầm mặc một hồi, sau đó giơ tay chế ngự cái gáy của cô, dịu dàng mà mạnh mẽ đặt cô xuống ghế sofa, cẩn thận nghiêm túc hôn cô, đầu lưỡi hai người mềm mại nóng ướt quấn lấy nhau, hết sức triền miên.
Sau đó Diệp Đàn giơ một ngón tay đặt lên môi hắn, khuôn mặt cười quyến rũ, “Miệng của anh không khô nữa rồi.”
Cô kéo cổ Ngọc Bạch Y xuống thấp hơn, hôn khóe miệng hắn, thì thầm nói, “Nam thần, chúng ta sinh em bé được không?”
“Anh để lại cho em một đứa bé, được không?”
Căn bản là cô không cho Ngọc Bạch Y cơ hội trả lời, nhiệt tình như lửa hôn trêu đùa hắn.
Kết quả sau khi sự tình xong xuôi….
Diệp Đàn: (no=O=)no phải ném hết mấy thứ ngăn cản mị sinh con mới được.
Mấy ngày tiếp theo đại loại là ----
“Có phải anh khinh thường em là người phàm, cho nên không muốn em sinh con cho anh?”
“Uống thuốc.”
“Rõ ràng người bị bệnh là anh tại sao em phải uống thuốc?”
“Sợ em bị lây bệnh.”
“Không đúng, chúng ta đang nói chuyện sinh con, không được nói lảng sang chuyện khác! Anh nói xem! Anh có người khác rồi cho nên mới không muốn em sinh con cho anh đúng không!”
Ngọc Bạch Y bị Diệp Đàn càn quấy: “…”
Lại qua hai ngày.
“Gần đây anh đối xử với em không tốt như ngày xưa, có phải bởi vì em lớn tuổi mới lấy chồng cho nên anh không thương em nữa, trái tim em tan nát rồi.”
Ngọc Bạch Y: “…”
Hắn ôm cô vào ngực, thật ra Diệp Đàn chỉ muốn lầm bầm như vậy thôi, cô sợ nếu mình cứ giữ im lặng, sẽ khóc trước mặt Ngọc Bạch Y.
Thời gian Ngọc Bạch Y ngủ say càng ngày càng nhiều, rất ít khi thấy hắn hoàn toàn tỉnh táo.
Hắn lặng lẽ ôm cô, nói khẽ bên tai cô:
“Tiểu cô nương, tôi chưa nói với em.” Hắn nắm tay Diệp Đàn, giọng nói suy yếu nhưng vẫn rất cẩn thận, trên người hắn tràn đầy mùi vị tẻ nhạt, câu nói giống như thề nguyện, “Tôi rất yêu em.”
“Có lẽ tôi chưa từng nói cho em biết, trước đây tôi chỉ nghĩ, mình thích em, nhưng sau đó, tôi biết mình yêu em.”
“Không…” Diệp Đàn nhẹ hít thở, “Em không cần anh nói, em cũng biết, em chỉ hy vọng anh có thể ở bên cạnh em.”
“… Tiểu Diệp, em nhất định sẽ ổn mà, cùng với lời chúc phúc của tôi, hy vọng em bình yên.”
Ngọc Bạch Y giơ tay chạm vào chiếc nhẫn cưới của Diệp Đàn, hắn nói nhỏ, “Tôi nói cho em biết một bí mật.”
Hắn dịu dàng hôn vào những giọt nước mắt của cô, bình tĩnh dỗ dành cô, “Tiểu Diệp, đừng khóc, đừng khóc.”
“Anh sắp đi rồi phải không?”
Diệp Đàn nắm chặt áo trước ngực hắn, khóc đến mức không thở nổi, “Anh đừng đi được không? Nam thần, đừng đi mà? Em thật sự rất muốn kiên cường nói với anh, anh đi cũng được, một mình em sẽ tốt mà, thế nhưng em không làm được, em thực sự không làm được, anh đã đồng ý sẽ ở bên cạnh em mà? Chẳng phải còn ba mươi năm nữa sao?”
Diệp Đàn nói từng chữ một, “Anh đừng đi.”
Diệp Đàn xoa đầu cô, rất bình thản.
“Tôi không đi.” Hắn nói, “Chỉ muốn nói cho em biết một bí mật, em tự mình đi xem đi.”
“Ở trong nhà cũ của chúng ta, tôi đã để sẵn một cái ly trong phòng ngủ, em bỏ nhẫn vào ly là được.” Sắc mặt Ngọc Bạch Y dịu dàng trong trẻo, “Tôi có một câu dành cho em.”
Ánh mắt của hắn bình yên, nhưng tràn đầy ý khuyến khích.
“Mau đi xem đi, tôi ở đây chờ em.”
Diệp Đàn ôm hắn, liều mạng lắc đầu, “Em không đi, em phải ở cùng một chỗ với anh, nếu phải đi chúng ta cùng đi.”
“Tiểu Diệp, tôi không đi được rồi.” Giọng nói của hắn yếu hẳn, “Tôi đã chuẩn bị thật lâu, hy vọng khi em nhìn thấy sẽ tốt hơn, đi đi, tôi mới nói cho em biết.”
Cuối cùng Diệp Đàn bước ra cửa, nhưng phạm huy nhỏ cắn mép váy không cho cô đi, sau đó phạm huy nhỏ nhìn thấy ánh mắt của Ngọc Bạch Y, mới bất đắc dĩ buông miệng ra.
Diệp Đàn đi rất vội vàng, bình thường phải mất bốn mươi phút, nhưng cỡ nửa tiếng cô đã tới nơi, lúc mở cửa ra, cô thấy trước mặt có ánh sáng.
Cô tìm được một ly thủy tinh trong phòng ngủ, bên trong có nước lạnh buốt, trong nước nổi lên vài bông tuyết, dưới ánh sáng mờ ảo, ánh sáng chiết xạ nhàn nhạt trong trẻo, vô cùng đẹp.
Diệp Đàn bỏ nhẫn vào trong, chiếc nhẫn tản ra một màng bạc mỏng.
Diệp Đàn lấy nhẫn ra, cô thấy chiếc nhẫn xuất hiện hai chữ mà từ trước tới nơi cô chưa từng thấy.
Trọn đời.
Là chữ của hắn, mãnh mẽ khắc lên hai chữ, trọn đời.
Hắn chưa bao giờ đồng ý với cô, chính là trọn đời.
Nước mắt Diệp Đàn lách tách rơi xuống đất, cô cầm chặt nhẫn quay người chạy ra ngoài, khi vừa bước tới phòng khách, toàn bộ sàn gỗ trong phòng hiện lên ánh sáng màu đỏ mờ nhạt, tơ hồng nho nhỏ dưới chân cô lập tức vẽ ra một phù trận hình rồng.
Diệp Đàn lập tức dừng bước, miệng ngọc cô đeo cũng đồng thời sáng lên.
Sắc mặt của cô liền trắng bệch.
Lúc Diệp Đàn quay trở về nhà, trên ghế sofa mà Ngọc Bạch Y ngồi đã không còn hình dáng của hắn nữa.
“Người đã đi rồi.” Bạch Uyển Thư dựa lưng vào tường, ngước mắt nhìn, “Hắn đi rồi.”
Hắn đi rồi.
Giống như bị ma quỷ nguyền rủa, Diệp Đàn nắm chặt chiếc nhẫn ngã xuống đất, chiếc nhẫn vẫn khắc sâu chữ ‘trọn đời’.
HD: ta nói cũng đâu ngược lắm đâu:3
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT