“Nhưng mà không ngờ rằng khi nam thần say rượu lại biến thành bộ dạng thế này.” Diệp Đàn kéo Ngọc Bạch Y, cũng may là hắn còn tự mình đi được, hơn nữa rất biết điều, hắn cứ đi theo Diệp Đàn như một cái đuôi, “Khi nào anh mới tỉnh? Em hết sức mong chờ biểu cảm của nam thần sau khi tỉnh rượu.”
Ngọc Bạch Y: “Tôi rất yêu em.”
“… Ừ.” Diệp Đàn nhìn Ngọc Bạch Y không chớp mắt, ánh mắt hắn có sự kiên định bướng bỉnh, cô cũng rất chân thành đáp lại, “Em cũng rất yêu anh.”
Thật hạnh phúc và tuyệt vời biết bao nhiêu.
Trở lại khách sạn, phiền phức… lớn… nhất… là…
“Nam thần anh mau tỉnh lại đi.” Dù đút cho hắn uống sữa, mật ong các loại, Ngọc Bạch Y cũng không có dấu hiệu tỉnh, Diệp Đàn có chút nhức đầu, “Nam thần, em không muốn tắm giúp anh đâu, anh mau tỉnh dậy đi!”
Nhưng mà Ngọc Bạch Y đã ngủ rồi.
Đây là lần đầu tiên Diệp Đàn trông thấy Ngọc Bạch Y ngủ, với tư cách là thần minh, Ngọc Bạch Y đáng lý không cần ngủ mới đúng, trong hầu hết các tình cảnh, hắn chỉ đơn giản là ngủ cùng cô mà thôi.
Hiếm khi được nhìn thấy hắn ngủ, Diệp Đàn thật sự không đành lòng gọi hắn dậy, những lúc hắn ngủ, lông mày hết sức đẹp đẽ, khí chất lạnh lùng như trước, giống như hệt lần đầu tiên Diệp Đàn nhìn thấy hắn nằm trong quan tài băng.
Diệp Đàn đi lấy một chậu nước, giúp hắn lau chùi bên ngoài, sau đó suy nghĩ một chút, muốn thay quần áo cho hắn luôn.
Có qua có lại! Dù sao thì buổi sáng hắn cũng thay quần áo giúp cô (no=O=)no.
Nước da Ngọc Bạch Y rất trắng, dáng người cũng vô cùng tốt, tiêu chuẩn tam giác ngược, cơ bắp rắn chắc không cuồng cuộng thô bạo, có nét đẹp của nhân ngư.
Trong lúc Diệp Đàn do dự không biết có nên thay quần áo giúp hắn hay không, không ngờ Ngọc Bạch Y bỗng nhiên tỉnh dậy.
Hoàn toàn tỉnh táo, không còn thấy mùi rượu.
Diệp Đàn nhìn vẻ mặt vân đạm phong khinh quen thuộc, còn Ngọc Bạch Y đưa mắt nhìn Diệp Đàn đang đặt tay lên quần mình, bình tĩnh lạnh nhạt hỏi, “Em đang làm gì đó?”
Diệp Đàn “Ha ha” gượng cười vài tiếng, “Em tính thay quần áo cho anh.”
“Xin lỗi.”
Ngọc Bạch Y nằm trên ghế sofa, giờ phút này mái tóc dài của hắn rối loạn, che nửa người trần, hắn nâng một tay kéo mái tóc dài che tầm mắt mình ra, mặc dù là hành động tùy ý nhưng lại toát ra vẻ quyến rũ mê người.
“Tôi không biết tửu lượng mình kém như vậy.” Giọng nói hắn hơi khàn khàn, nhàn nhạt, “Vất vả cho em rồi.”
“Không sao, thật sự không khổ chút nào.” Diệp Đàn hỏi thăm dò hắn, “Chuyện anh nói lúc say rượu, anh còn nhớ không?”
Ngọc Bạch Y dừng lại, “… Nhớ.”
“Khụ khụ, đáng yêu lắm đấy.”
“… Cám ơn.” Ngọc Bạch Y ngước mắt nhìn cô, đôi mắt đen như mực, vầng sáng từng chút từng chút lan rộng ra, trầm tĩnh sâu xa, hắn bước chân trần xuống đất, sau đó quỳ một gối trước mặt Diệp Đàn, ánh mắt đối diện cô, “Hôm nay tôi rất vui.”
Hắn giơ tay, trên ngón tay áp út vẫn đeo chiếc nhẫn cưới, hắn hỏi cô, “Em thích trang trí nhà như thế nào?”
“Nhà?” Diệp Đàn cười rộ lên, “Anh đừng nói lảng sang chuyện khác, chúng ta đang nói việc anh say rượu.”
“Không biết hồi sáng ai nói em còn nhỏ, buổi tối lại không biết xấu hổ?”
“…” Sắc mặt Ngọc Bạch Y hiện lên vài phần bất đắc dĩ, “Lần sau không uống nữa.”
“Vì sao không uống?” Diệp Đàn ôm chầm lấy cổ hắn, cười híp mắt nói, “Rất đáng yêu, nam thần cũng biết làm nũng nha.”
“Cho dù nam thần có biến thành ai em cũng thích, em cũng rất khá vất vả mới chấp nhận con người này của anh, nhưng anh luôn luôn tuyệt vời.”
“Mặc kệ anh trở nên thế nào, chỉ cần là anh, em đều yêu.”
Ngọc Bạch Y ôm chặt eo Diệp Đàn, một tay kéo tóc cô ra sau tai, hắn bình tĩnh mà lạnh nhạt ánh mắt hiền hòa cười, “Ừ.” Mỗi chữ mỗi câu hắn nói rất rõ, “Tôi cũng yêu em.”
Trước khi đi ngủ Diệp Đàn kịp thời nhớ ra, Ngọc Bạch Y mua nhẫn, rồi đi du lịch, chụp ảnh cưới, có lẽ tiêu rất nhiều tiền.
“Nam thần, anh có đủ tiền để trả chi phí không?”
Ngọc Bạch Y dựa người vào đầu giường đọc sách, nghe thấy Diệp Đàn hỏi như vậy, hắn lấy bóp da đen trong tủ nhỏ bên cạnh giường đưa cho Diệp Đàn xem.
Diệp Đàn nhận lấy, “Có gì sao?”
“Tài chính.”
Diệp Đàn mở ra, bên trong có bảy tám tờ giấy O_O.
“Lập trình một vài thứ.” Ngọc Bạch Y tiếp tục xem sách, vẻ mặt hết sức bình tĩnh, “Tiền ở trong.”
“Hả, bao nhiêu tiền?” Diệp Đàn lấy ra, xòe thành quạt, sau đó phẩy phẩy gió cho mình, “Anh đi kiếm tiền lúc nào mà em không biết?”
Ngọc Bạch Y lật vài trang sách, “Chưa kể cho em nghe.” Hắn dừng một chút, nói thêm, “Dùng để nuôi em.”
“Em dễ nuôi lắm.” Diệp Đàn nhét mấy tờ tiền trở lại, trả ví cho Ngọc Bạch Y, “Cho ăn cho ngủ, lâu lâu cho tiền để em sắm quần áo, cực kì dễ nuôi luôn!”
Ngọc Bạch Y không nhận lại ví tiền, nói, “Tiền em cứ cầm, tất cả tùy em dùng.”
Diệp Đàn: OwO.
“Được, em đi mua đồ ăn.”
Sau đó Diệp Đàn mới phát hiện, tiền bên trong… đủ để mua luôn cái chợ bán thức ăn…
Sáng sớm ngày hôm sau, Diệp Đàn nằm ngủ trên giường không chịu dậy, Ngọc Bạch Y gọi cô, cô chỉ lăn vài vòng trên giường, nhưng nhất quyết không chịu đứng lên.
“Hôm nay có muốn ra ngoài đi chơi không đây, Tiểu Diệp cô nương.”
“Hay là chúng ta đi chơi một ngày, rồi ngủ một ngày được không?”
“Sáng nay còn phải đi chụp ảnh cưới.”
“Không chịu, muốn ngủ.” Diệp Đàn giơ tay kéo Ngọc Bạch Y xuống bên cạnh, ôm cánh tay hắn, “Ngủ với em thêm một chút nữa đi.”
Ngọc Bạch Y hơi nhăn mày nhìn Diệp Đàn, sau đó hắn bế cô lên, đi vào phòng vệ sinh, đánh răng rửa mặt, Diệp Đàn cảm thấy mình chẳng khác gì em bé.
“Dừng dừng dừng, em sẽ tự mình thay quần áo.”
Vừa ra khỏi cửa, Diệp Đàn lập tức cảm thấy tinh thần sảng khoái.
Ngay tại cổng công viên, Diệp Đàn và Ngọc Bạch Y gặp một cô bé trong tay cầm bong bóng, cô bé đó thấy Ngọc Bạch Y, lập tức chạy tới, giơ tay đưa cho Ngọc Bạch Y bó hoa, bập bẹ nói, “Anh, cái này cho anh.”
Một cô bé mập mạp đáng yêu, tóc xõa mềm mượt, bộ dạng cỡ năm sáu tuổi, đôi mắt vừa lớn vừa sáng, khi cười trên má hiện lên núm đồng tiền rất rõ ràng, cô bé hết sức chân thành nhìn Ngọc Bạch Y, ánh mắt phát sáng.
Diệp Đàn nhìn bộ dáng lạnh lùng của Ngọc Bạch Y, tóc dài buộc cao, rất phù hợp với hình tượng đại hiệp áo trắng tàn khốc trong phim truyền hình.
Chẳng trách cô bé lại yêu thích hắn.
Diệp Đàn lên tiếng trêu hắn: “Này, anh không nhận à, cô bé đáng yêu lắm nha! Anh mà không lấy cẩn thận cô bé khóc nhè đó.”
“Em không có khóc nhè.” Cô bé chu mỏ, sau đó lại tha thiết nhìn Ngọc Bạch Y, bướng bỉnh giơ cao tay, ngọt ngào nói, “Anh, hoa nè!”
Cuối cùng Ngọc Bạch Y cũng nhận lấy nó.
Một đám hoa cỏ dại ven đường, có chút mềm nhũn, cực kì không có sức sống, sắc hoa cũng không đẹp lắm, nhưng mà cô bé cầm nó như bảo bối, cho đến khi đưa cho Ngọc Bạch Y.
Ngọc Bạch Y nhận hoa, cô bé kia mới vui mừng nói: “Anh, anh đồng ý lấy An An rồi sao?”
Hoàn toàn không thể giải thích được quan hệ giữa tặng hoa = đồng ý cưới gả, lúc đó Ngọc Bạch Y còn chưa kịp nói cái gì, Diệp Đàn đã cúi người, nghiêm túc nói: “Em gái, em nói như vậy không đúng rồi, anh ấy đã cưới chị, không thể cưới thêm em nữa.”
Kết quả cô bé kia ngạo nghễ vô tình nói, “Người rõ ràng là dì.”
Diệp Đàn: …..
Cô bé kiên nhẫn ngẩng đầu nhìn Ngọc Bạch Y, tiếp tục nói, “Anh, anh nhận hoa của An An, chính là đồng ý lấy An An rồi!”
“Mỗi ngày An An đều tặng cho anh thật nhiều hoa nha!”
“Không không không không.” Diệp Đàn ngồi xổm xuống, vẻ mặt hết sức nghiêm túc, cô nhìn cô bé kia, mỗi một chữ đều cố gắng nói dịu dàng nhất có thể, “Là chị, không phải dì, còn nữa anh ấy đã có vợ rồi!”
Cô bé tên An An cong miệng, có chút chán nản không vui, cô bé kéo tay áo Diệp Đàn, lắp bắp nói, “Dì, dì là vợ của anh ấy, nhưng anh ấy cũng có thể lấy em.”
Cô bé suy nghĩ một chút, còn nói, “Hay là dì ly dị anh đi, rồi em sẽ lấy anh.”
Diệp Đàn không thể lay chuyển ý nghĩ cô bé: … Thật là muốn khóc… Mị không hiểu… còn nữa mị còn rất trẻ -_-||.
Ngọc Bạch Y đang ở bên cạnh cũng ngồi xuống, đưa hoa cho Diệp Đàn, hắn nhìn cô bé rất chân thành, không hề có chút khinh thường vì cô bé còn nhỏ, “Anh đã có vợ.” Hắn dịu dàng nói, nắm tay Diệp Đàn, “Cả đời chỉ có một thôi.”
Trong mắt cô bé lập tức hiện lên tầng nước, cô bé uất ức nói: “Anh, em cũng rất xinh đẹp nha, còn biết hái rất nhiều hoa đẹp, còn có thể vẽ hổ vẽ nhà, có thể chơi caro, ca hát luôn! Anh không thích em sao?”
“Vợ của anh sẽ chăm sóc anh, quan tâm anh, ở bên cạnh anh, anh chỉ thích một mình cô ấy.” Ngọc Bạch Y bình tĩnh nói, “Vì vậy sẽ không thích em.”
Cô bé “Oa” một tiếng gào khóc chạy đi.
Vừa hay mẹ cô bé vội vã chạy tới, ôm con gái đang khóc vào lòng, bà ta hỏi cô bé: “Sao thế, ai ăn hiếp con?”
“Ô ô ô, mẹ, con tỏ tình thất bại rồi ô ô ô.”
Sắc mặt bà ta lập tức biến thành: (O~~O)
Bà ta ngượng ngùng nhìn Ngọc Bạch Y và Diệp Đàn nói xin lỗi, sau đó ôm con gái rời đi, một bên an ủi con: “An An à, mẹ nói con nghe, con tìm phải một đối tượng quá khó khăn rồi, về sau muốn tìm thì tìm một người phù hợp, không nên chỉ nhìn mặt thôi, nhưng mà xấu như chó(*) cũng không được nha An An.”
(*) nguyên tác là mặt con chó.
Diệp Đàn: …
Trên đường đi về, Diệp Đàn suy nghĩ một chút, sau này nếu cô có con gái thì thật đáng sợ, từng giây từng phút sẽ tranh đoạt tình cảm với cô (#O).
Cho nên cô kéo tay áo Ngọc Bạch Y, trong lòng còn chưa hết sợ hãi nói: “Nam thần, về sau nếu chẳng may có thai, tuyệt đối không nên là con gái.”
“Con gái sẽ giống em.” Ngọc Bạch Y nhàn nhạt nói, “Con gái rất tốt.”
Hắn có thể yêu thương hai Tiểu Diệp rồi, Tiểu Diệp lớn và Tiểu Diệp nhỏ.
Diệp Đàn lập tức lắc đầu cùng lúc nói: “Không được không được! Phải là con trai! Giống như anh! Nghĩ tới liền muốn sinh nha! Với lại đảm bảo nuôi con trai dễ, con gái mà giống em…, sẽ rất vất vả cho anh.” Cuối cùng Diệp Đàn cực kì chắc chắn mà khẳng định, “Vì vậy em muốn con trai, giống như anh.”
“Con gái.”
“Không được, con trai!”
Diệp Đàn rất thành thật bổ sung thêm câu cuối, “Con gái sẽ tranh sủng, chẳng hạn như cô bé hồi nãy, em không muốn, nam thần là của em.”
Lý luận thẳng thắn hùng hồn.
Diệp Đàn cho rằng lý do của mình có thể thuyết phục được Ngọc Bạch Y, nhưng đi được mấy bước, nghe thấy người bên cạnh nói, “Muốn con gái.” Vẻ mặt hắn rất bình thản, giọng nói cũng nhẹ nhàng mềm mỏng, “Con trai sẽ tranh giành em với tôi.”
Diệp Đàn: omg…
“Cho nên chúng ta không nên sinh con.” Diệp Đàn nắm tay, “Hai người chúng ta là đủ rồi, yêu thương cưng chiều lẫn nhau, một người một lòng!!”
Diệp Đàn cầm bó hoa, đột nhiên nhớ tới sợi dây chuyền Ngọc Bạch Y đeo cho mình.
“Đây là vật gì?” Diệp Đàn ngạc nhiên hỏi, “Lúc trước em nghĩ nó là đá ngọc, sau đó bạn em nói cho em biết là không phải, nhưng nhìn hình dáng bên ngoài rất không tầm thường, rốt cuộc là làm bằng cái gì vậy?”
Ánh mắt Ngọc Bạch Y dừng lại trên miếng ngọc lớn bằng đốt tay kia, một hồi lâu sau mới trả lời: “Long lân.”
Dùng để bảo vệ tâm lân.
Giọng Ngọc Bạch Y quá nhẹ, trong khoảnh khắc đó Diệp Đàn nghe không rõ, cô hỏi lại lần nữa: “Hả?”
Lúc này Ngọc Bạch Y mới chậm chạp phản ứng: “Là nhựa thôi.”
“À!” Diệp Đàn càng thêm vui mừng, “Nhựa mà cũng đẹp ghê nhỉ!”
Cho dù là nhựa, Diệp Đàn cũng coi nó là bảo bối.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT