Ngọc Bạch Y cầm quyển sách để sang bên cạnh, mười ngón tay đan xen, yên lặng nhìn Bạch Uyển Thư.
Bạch Uyển Thư hai tay ôm ngực, đồng thời quay sang nhìn hắn, “Anh dùng chương trình ‘Chủ nhật vui vẻ’ để giới thiệu Diệp Đàn, như vậy thật không chuyên nghiệp chút nào, có bản lĩnh thì dùng cách chuyên nghiệp hơn đi, trực tiếp dẫn Diệp Đàn đi cùng rồi phát thức ăn cho chó, về sau nếu anh muốn chia tay cô ấy, người dân cả nước sẽ phun nước miếng cho anh chết.”
“Cho nên.” Bạch Uyển Thư hất cằm, khiêu khích hỏi, “Thượng thần đại nhân, anh dám hay không?”
Ngọc Bạch Y rút vé máy bay kẹp trong quyển sách ra, vô cùng bình tĩnh nói vặn lại.
“Ngày mai bảy giờ bay.” Nét mặt hắn rất lạnh lùng, “Đi Luzern, một tháng.”
Bạch Uyển Thư: … M* k***!!! Rảnh rỗi quá chạy tới Luzern!!! Mục đích của hắn cũng quá rõ ràng rồi! Đi hưởng tuần trăng mật chứ gì, nhưng mà ---
“Đi chỗ đó đâu cần phải mất đến một tháng!” Bạch Uyển Thư phỉ nhổ, “Chỗ đó ngoại trừ hơi đẹp một chút, cũng có chút biểu tượng ý nghĩa, làm gì mất tới một tháng? Một tuần, tranh thủ rồi về.”
Ngọc Bạch Y nhàn nhạt bổ sung: “Một tuần ở Luzern, sau đó đi Florence, New York, Phoenix Islands, Melaka.”
Bạch Uyển Thư: … thật là… ha ha ít.
“Chẳng trách vừa nãy anh tra tìm các khách sạn ở Châu Âu, chậc, một chút tiền công của anh, có thể ở lại mấy đêm trong khách sạn Châu Âu? Đừng để được mấy bữa rồi lại phải ra đường ngủ.”
Ngọc Bạch Y lạnh lùng nhìn Bạch Uyển Thư, giọng nói không có gì khác biệt, rất bình tĩnh trò chuyện với bạn của vợ: “Tôi có thể mua được mười cái Châu Âu, cô không cần lo lắng.”
Bạch Uyển Thư: … Mới chớp mắt một cái hắn đã biến thành tổng giám đốc bá đạo… Ắt hẳn là ảo giác… Chắc chắn là chạy đi đâu mượn tiền rồi -_-.
“Bỏ qua chuyện anh đi du lịch, nói về chương trình kia.” Bạch Uyển Thư hít một hơi thật sâu, sau đó nói rõ ràng, “Biết lý do tại sao tôi muốn làm người quản lý cho anh ba tháng không? Tôi làm nghề này sáu năm, biết bao bông hồng đã qua tay tôi, bởi vì tôi chú trọng thực lực, cộng thêm thị trường bây giờ cũng chú trọng nhan sắc, anh vừa có thực lực vừa có nhan sắc tôi có thể dễ dàng bỏ qua cho anh sao? Thôi thì anh cứ đi qua làm nghệ sĩ dưới trướng của tôi đi, được không?”
Ngọc Bạch Y thờ ơ.
Ngay sau đó, Bạch Uyển Thư lấy tình lấy lý thuyết phục: “Anh thử nghĩ đi, nếu không phải nhờ tôi, anh sẽ không đến được nơi này, đúng không? Diệp Đàn lại là bạn tốt nhất của tôi, tôi còn làm mai cho hai người nữa, cho nên hãy nể mặt cho bà mai đi?”
“Với lại.” Bạch Uyển Thư nghiêm túc, nhìn Ngọc Bạch Y, “Anh có thể lừa được Diệp Đàn, chứ không thể lừa gạt tôi, thời gian anh ở lại nơi này không còn nhiều nữa? Mặc kệ có xảy ra chuyện gì kinh thiên động địa, hãy để lại cho Tiểu Diệp những kí ức tốt đẹp, để mỗi lần cô ấy nhớ đến anh, có thể tìm thấy những hình ảnh trong quá khứ.”
“Sẽ không bao giờ xảy ra chuyện này.”
Ngọc Bạch Y ngước mắt lên, đôi mắt đen bình tĩnh nhìn chăm chú Bạch Uyển Thư.
“Một người nhớ là đủ rồi.” Hắn nói từng chữ rõ ràng, “Nên là tôi.”
Bạch Uyển Thư lập tức ngây người, cô nhìn thấy ẩn sâu trong đôi mắt bình tĩnh của Ngọc Bạch Y là sóng cuồn cuộn, nhưng dường như bị khắt chế.
Bạch Uyển Thư chợt cười khổ.
“Tôi đã sai rồi, đáng lẽ ra không nên mang anh tới thế giới này.” Nét mặt của cô luôn luôn thể hiện sự tinh tế do đặc tính nghề nghiệp, nhưng giờ phút này cô rất chán nản, hối hận không kịp, “Đều tại tôi không biết trời cao đất rộng, chỉ đơn giản là muốn làm trái thiên đạo, còn muốn để anh ở bên cạnh bạn thân của mình, về sau phải chịu đau khổ sinh ly tử biệt.”
“Cô ấy sẽ không.” Ngọc Bạch Y kẹp vé máy bay lại trong quyển sách, giọng nói của hắn nhẹ nhàng mà chậm chạp, “Cô ấy sẽ không phải chịu loại khổ sở này.”
Bạch Uyển Thư kinh ngạc nhìn Ngọc Bạch Y: “Anh định làm gì?”
Ngọc Bạch Y chuyển lại chủ đề.
“Chương trình mà cô nói, cứ tùy cô.”
Hắn nằm trải dài trên ghế sô pha màu trắng, mặc bộ đồ trắng đơn giản, mái tóc dài buông thả, bộ dạng có chút tùy ý, nhưng trước sau đều mang vẻ mặt lạnh lùng, khiến cho hắn mang thêm vài phần cao ngạo xuất trần.
Có lẽ chỉ khi đứng trước mặt Diệp Đàn, hắn mới xuất hiện tình cảm con người.
Cũng chỉ có những thứ liên quan tới Diệp Đàn, hắn mới chịu đồng ý, căn bản là từ trước đến giờ hắn không cần phải đi làm.
Bạch Uyển Thư im lặng một lúc lâu, Ngọc Bạch Y cũng không nói lời nào, tuy nhiên cô có thể đoán được vài ba phần, trên người Diệp Đàn có đeo vật kia, cô sớm đã nghi ngờ.
Hai thế giới, nếu như người yêu trở về thế giới kia, thì vận mệnh của người ở đây sẽ quay lại bình thường, nhưng người kia sẽ phải gánh chịu hết tất cả, sống trong nhớ nhung, đau khổ suốt sinh mệnh dài vô tận của chính mình, đây là chuyện tàn nhẫn cỡ nào chứ.
Bạch Uyển Thư nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Ngọc Bạch Y, lòng hắn rất kiên định, nhưng thất bại bởi thời gian.
“Tôi biết rõ anh rất yêu cô ấy, trên đời này, anh là người không hy vọng Diệp Đàn phải chịu tổn thương dù chỉ một chút, vậy thì tùy anh.”
Sau đó Bạch Uyển Thư dừng một chút, da mặt vô cùng dày tiếp tục chủ đề ban đầu:
“Nếu như không có gì để bàn nữa, vậy tôi sẽ chấp nhận lời mời của đạo diễn.” Cô ngẩng đầu nhìn đồng hồ, “A, sáu giờ rồi, Tiểu Diệp ngủ từ lúc hai giờ chiều đến giờ, chắc cũng thức dậy rồi!”
Ngọc Bạch Y đặt sách lên bàn, đứng dậy, thuận tiện tiễn khách: “Tôi nấu cơm, cô có thể về.”
“Haiz” Bạch Uyển Thư dựa người vào vách tường, thở dài, “Anh cứ làm như vậy, sẽ nuôi Tiểu Diệp thành heo đó!”
“Hơn nữa” Bạch Uyển Thư lắc đầu, “Muốn đi du lịch một tháng, thì bảo Tiểu Diệp nhanh chóng thu xếp hành lý đi!”
Ngọc Bạch Y mở cửa, “Tôi đã làm rồi.”
“Anh tính làm cái gì, con gái phải dùng cái gì anh biết không?” Bạch Uyển Thư vội vàng thu tay, nhìn thấy Ngọc Bạch Y mở cửa, cô vừa đi ra ngoài vừa dặn dò, “Đợi anh với Tiểu Diệp đi du lịch về thì nhớ đọc kịch bản “Ta có ngươi”, tuyệt đối đừng thả bồ câu cho tôi, mấy ngày nữa tôi đi ký hợp đồng, còn nữa, đừng có nuôi Tiểu Diệp thành heo béo đấy, lúc đó sẽ không còn đẹp nữa.”
Trước khi cánh cửa đóng lại, Bạch Uyển Thư nghe thấy Ngọc Bạch Y thản nhiên nói hai chữ: “Tôi thích.”
Bạch Uyển Thư nhìn cánh cửa trước mặt: Trái tim của ta bỗng thấy mệt mỏi… tự nhiên muốn đi tìm bạn trai…
Lúc Ngọc Bạch Y bưng đồ ăn bày trên bàn, Diệp Đàn mơ mơ màng màng đi từ phòng ngủ ra.
“Trời ạ!” Diệp Đàn lầm bầm, “Ngủ nhiều quá rồi, nam thần đáng lý anh nên gọi em dậy.”
Sau đó ngước mắt nhìn bàn ăn, ba món một chén canh.
Ngọc Bạch Y rửa tay sạch sẽ, rồi chải mái tóc rối bù của cô, sau đó dắt cô đến bồn, rửa tay giúp cô.
Động tác của hắn cực kì nhẹ, lấy xà phòng xoa lên tay cô, sau đó mở nước xả sạch, vô cùng dịu dàng.
Diệp Đàn cúi đầu nghiêm túc quan sát, ngón tay Ngọc Bạch Y rất dài, khớp xương rõ ràng, móng tay cắt vuông, lòng bàn tay hắn cũng rất rộng lớn, bao bọc lấy cô, khiến cho cô có cảm giác ỷ lại.
Diệp Đàn hôn lên mặt hắn một cái, cười híp mắt nói, “Cám ơn.”
Lúc ăn cơm, Diệp Đàn rất xúc động.
“Em nhớ lại lần đầu tiên anh nấu cơm cho em, kết quả là cái viên thuốc đắng ngắt, lần thứ hai, nấu hạt gạo với chiên trứng, còn bây giờ.” Diệp Đàn nhìn những món ăn thanh đạm nhưng rất thơm ngon, chợt cảm thấy bản thân rất có phúc, “Em rất may mắn!”
Ngọc Bạch Y nhìn Diệp Đàn tay bưng chén cơm, miệng cười tươi tắn, hắn mím môi một chút, sau đó nói, “Ngoan, nghe lời ăn cơm đi.”
Ăn được phân nửa, Diệp Đàn nhớ tới hành lý bên cạnh giường, lại hỏi: “Em nhìn thấy hành lý rồi, chúng ta sẽ ra ngoài sao?”
“A a a để em coi thử anh thu dọn đồ đạc xong hết chưa!”
Còn chưa nói là đi nơi nào đã phấn khích như vậy.
Ngọc Bạch Y buông chén, đi theo phía sau Diệp Đàn, cô mở vali ra kiểm tra: “A, nam thần, anh thật lợi hại, còn biết mang theo những mỹ phẩm em thường dùng nữa nha.”
Quần áo không phải nói rồi, còn có nội y, bít tất, băng vệ sinh, mũ, khan, cục sạc điện thoại, đồ đạc linh tinh, đều được xếp gọn gàng.”
Sau đó Diệp Đàn mở vali Ngọc Bạch Y, một đống áo trắng.
Diệp Đàn đóng vali lại, đi đến trước mặt Ngọc Bạch Y, “Tại sao toàn là đồ trắng? Không phải còn có đồ màu lam, xám, đen sao?”
Hắn cúi đầu hỏi cô, “Em thích màu gì?”
“Trắng, anh mặc màu trắng rất đẹp.”
“Cho nên, mặc cho em xem.”
Đôi mắt Diệp Đàn lóe sang, cô thấy vẻ mặt Ngọc Bạch Y nghiêm túc như vậy, không nhịn được muốn ôm hắn làm nũng.
Buổi tối, lúc chuẩn bị đi ngủ, Diệp Đàn mới kịp phát hiện ra, hỏi: “Đúng rồi, chúng ta đi chơi ở đâu?”
Ngọc Bạch Y vuốt tóc cô, “Nơi chúng ta bàn lần trước.”
“Luzern, Florence, New York những chỗ đó sao?”
Ngọc Bạch Y nhẹ gật đầu, Diệp Đàn cọ qua, ôm eo Ngọc Bạch Y, vui vẻ nói nhỏ, “Làm sao bây giờ, vui vẻ phấn khích quá, em cảm thấy tối nay không ngủ được rồi.”
Diệp Đàn thật sự bị mất ngủ.
Buổi chiều cô ngủ quá nhiều, bây giờ lại đang hang hái, hoàn toàn không muốn đi ngủ, đến nửa đêm mà cô vẫn nằm trong ngực Ngọc Bạch Y lăn qua lăn lại.
Ngọc Bạch Y một tay ôm eo cô một tay xoa đầu cô, giọng nói có chút khan đục, “Không nên lộn xộn, nghe lời.”
Diệp Đàn nghĩ tới những bộ tiểu thuyết cô đã đọc, thời điểm đêm khuya, lại ôm nhau ngủ, cô nghe thấy câu này của hắn, suy nghĩ không tránh khỏi có chút lệch lạc, cô do dự, sau đó hỏi một câu cứng ngắt: “Anh có phản ứng sao?”
Có phản ứng thì cô có thể ngủ ngon rồi.
Sẽ không ở trong ngực hắn tiếp tục đùa giỡn đâu.
Hắn đang lo lắng ngày mai Diệp Đàn sẽ mệt, vì vậy mới khuyên cô không nên lộn xộn, nghe cô nói thế Ngọc Bạch Y không hiểu, “Phản ứng gì?”
Ban đêm yên tĩnh như vậy, bóng tối cũng bao trùm tất cả, Diệp Đàn mơ hồ trông thấy hình dáng lịch sự tao nhã của Ngọc Bạch Y, chạm vào tay là mái tóc dài cũng như cơ thể lành lạnh của hắn, cô dán ngực cô ở trong lòng hắn, tư thế vô cùng gần gũi thân mật.
Ma xui quỷ khiến thế nào, cô trực tiếp nói ra một câu: “Anh cứng rồi sao?”
Trong bóng tối, Ngọc Bạch Y nhìn thấy hai mắt Diệp Đàn mở to, giọng nói yếu ớt, có chút ngọt ngào.
“Có muốn em giúp anh một tay không?”
Kết quả, Ngọc Bạch Y:…
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT