Lúc Ngọc Bạch Y đang quay phim, Diệp Đàn gọi điện thoại cho ông chủ mình.

Ông chủ bất đắc dĩ nói: “Quyết định rồi hả?”

“Vâng.” Trong lòng Diệp Đàn tràn đầy áy náy, “Tôi quyết định từ chức.”

“Được rồi.” Sở trưởng cực kì thông cảm cho Diệp Đàn, “Tôi có thể hiểu được tình cảnh bây giờ của cô, năng lực làm việc của cô rất tốt, lại vượt qua thi khảo mới vào được đây, cô từ chức, tôi vô cùng tiếc nuối, nếu ngày nào đó cô muốn quay về, trong sở nhất định sẽ chào đón cô.”

Diệp Đàn chân thành nói, “Cảm ơn sở trưởng.”

Ngọc Bạch Y quay xong, Diệp Đàn vội vàng chạy tới tranh công.

“Nam thần, em nói cho anh biết, em từ chức rồi.” Diệp Đàn ngoan đưa tay ra cho Ngọc Bạch Y nắm, “Anh nói anh muốn nuôi em phải không?”

Ngọc Bạch Y xoa đầu cô, “Nuôi.”

Diệp Đàn tính toán một hồi.

“Đóng xong bộ phim này.” Diệp Đàn chậm rãi đi theo Ngọc Bạch Y, “Hình như nhận được hai, ba mươi vạn, nam thần, anh muốn làm gì với số tiền đó?”

Ngọc Bạch Y: “Em quyết định đi.”

“À…, quay phim xong chúng ta đi du lịch đi?” Diệp Đàn tiếp tục tính, “Nhà cửa và xe đều mua hết rồi, không cần trả tiền phòng, tiền tiêu vặt bình thường cũng đủ rồi ~ em có chút ít tiền tiết kiệm, để cầm đi rút tiền, vậy thì khỏe rồi.”

Diệp Đàn cười híp mắt: “Vậy đi du lịch nha!”

Thời điểm Ngọc Bạch Y đóng xong cảnh cuối cùng, Đường Khải Dương rất không nỡ chia tay hắn, bám dính lấy Ngọc Bạch Y quyết xin bằng được số điện thoại của hắn.

“Không có.” Bộ dạng Ngọc Bạch Y vẫn luôn lạnh lùng bình thản như cũ, Đường Khải Dương hoàn toàn không để ý, cực kì cố chấp mà tiếp tục ‘làm nũng’.

“Còn số tài khoản thì sao? Thỉnh thoảng ta sẽ chạy qua coi sư phụ có khỏe không!”

“Không có.”

“Email?”

“Không có.”

Khóe miệng Đường Khải Dương giật giật, chưa định từ bỏ: “Vậy sư phụ cứ nói đại cho ta biết làm sao mới có thể liên lạc với người.”

Không có khả năng cái gì cũng không có ->_->.

Sau đó Ngọc Bạch Y ôm Diệp Đàn qua, đơn giản nói: “Cô ấy.”

Đường Khải Dương: … Qủa thật không thể đối diện với hai vợ chồng nhà này.

Cuối cùng Đường Khải Dương buồn rầu lưu số điện thoại của Diệp Đàn, trước mắt không muốn đưa tiện Ngọc Bạch Y và Diệp Đàn rời đi.

Lục Tịch Vân liền hỏi hắn: “Tại sao anh lại thích Ngọc tiên sinh như vậy?”

“Bởi vì sư phụ là người đáng được yêu thích.” Đường Khải Dương nhét điện thoại vào túi quần, nhìn bóng lưng bọn họ rời khỏi, hắn chậm chạp nói, hiếm khi thấy bình tĩnh mà sâu xa, “Mỗi khi nhìn sư phụ, giống như đang nhìn bầu trời, cao xa mà mờ nhạt, không thể chạm tới.”

--- ---- Tuyến phân cách lê quý đôn --- ----

Lúc Ngọc Bạch Y và Diệp Đàn về đến nhà vừa tròn hai giờ chiều, Diệp Đàn vừa mở cửa, lập tức nhìn thấy phạm huy nhỏ và đàn diệp ngồi ngay ngắn nghiêm túc trước cửa nhìn bọn họ, sau đó liều mạng vẫy đuôi mừng rỡ.

Hai tháng không gặp, đàn diệp và phạm huy nhỏ đều lớn hơn một vòng, cũng mập hơn một vòng, hơn nữa đều là màu trắng sạch sẽ, đàn diệp ngồi kế bên mông phạm huy nhỏ, rất giống cha và con gái.

Phạm huy nhỏ cực kì kích động, đứng lên chuẩn bị nhào vào người Diệp Đàn, kết quả bị Ngọc Bạch Y yên lặng liếc nó một cái, nó lập tức phản xạ theo điều kiện mà nằm sấp xuống, đầu đặt trên sàn nhà, vẻ mặt đáng thương nhìn Diệp Đàn.

Đàn diệp ngồi rất ngay ngắn, vẫn không nhúc nhích, hết sức kiêu ngạo, bố thí cho Diệp Đàn một tiếng “Meow”, coi như lời chào hỏi.

Diệp Đàn vô cùng vui vẻ, xoay người ôm hai bọn nọ.

“Có nhớ ta hay không?”

Nhớ! Nếu nam chủ nhân không có ở đây, nó đã nhảy vào ngực nữ chủ nhân rồi thè lưỡi liếm! ~

Phạm huy nhỏ sủa một tiếng, Diệp Đàn nhào nặn bộ long xù của nó, sau đó ngồi xuống ghế sofa chơi đùa với bọn nọ một lát.

Ngọc Bạch Y ở bên cạnh lẳng lặng quan sát, mái tóc dài của Diệp Đàn hơi xoăn, xõa tung trên vai cô, che đi khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn của cô, bàn tay mảnh khảnh của cô chơi đùa với chó mèo, ánh mắt đặc biệt yên bình hạnh phúc.

Thật ấm áp, đây là cảnh mà ở trên Thương Sơn không thể nào nhìn tới.

Tới gần bốn giờ, Diệp Đàn sắp xếp hành lý ổn thỏa, cô với Ngọc Bạch Y ra chợ mua thức ăn.

“Tối nay nam thần muốn ăn cái gì?” Diệp Đàn lấy một miếng sườn heo, rồi bảo chủ quầy cắt giùm, sau đó nghiêng đầu nhìn Ngọc Bạch Y.

Ở đây đủ loại tiếng ồn, ầm ĩ, các mùi thịt tanh của các cửa hang, đường đi vừa ướt vừa bẩn, tuy nhiên Ngọc Bạch Y vẫn rất bình tĩnh đứng bên cạnh cô, nét mặt rõ ràng rất hiền hòa.

“Gì cũng được.”

Diệp Đàn ôm khuỷu tay Ngọc Bạch Y, cong mắt cười. Cô nhớ lại lần đầu tiên dắt Ngọc Bạch Y ra ngoài, cho dù trên mặt đất trong cửa hang sạch sẽ bóng loáng đến mấy, hắn cũng sẽ bay đi, nhưng bây giờ, hắn theo cô đứng ở khu chợ ồn ào dơ bẩn này để mua thức ăn, hắn vẫn có thể bình thản như vậy, thật là khổ cho hắn rồi.

Diệp Đàn khoa trương nói hắn: “Nam thần anh thật dễ nuôi.”

Ngọc Bạch Y nhẹ xoa đầu cô, không nói gì.

Tiếp theo Diệp Đàn định đi mua cá, lại phát hiện không khí trong chợ cá hôm nay rất kì lạ, một người bán cá thôi thì không đáng nói, nay bảy tám người bán cá đều có khuôn mặt như nhau, còn con cá thì mang bộ dáng sống chết không rõ.

Diệp Đàn đi đến một quầy bán cá ngồi xuống, hỏi chủ quầy: “Sao mấy con cá này lại không có tinh thần như vậy?”

“Tôi cũng đâu có biết.” Vẻ mặt chủ quầy đau khổ cười ha ha nói, “Tiểu thư này, sau khi cô đến đây nửa giờ, mấy con cá này đều không có tinh thần, không biết tại sao lại không chịu vẫy đuôi, quầy cá khác cũng vậy, thật kì quái.”

Sau đó chủ quầy nhìn Diệp Đàn cam đoan: “Nhưng mà tiểu thư yên tâm, mấy con cá này đều không có vấn đề gì hết, thịt tốt còn tươi roi rói, vẫn còn sống!”

Diệp Đàn ừ vài tiếng, chuẩn bị giơ tay chọn.

Kết quả Ngọc Bạch Y ra tay, “Để anh.”

Hắn nhàn nhạt nói, ngón tay ngọc thò vào trong nước, tất cả cá ngoại trừ không lật bụng, thì không khác gì đã chết, không nhúc nhích nằm ở đáy nước, Ngọc Bạch Y cầm lấy lưới trong tay Diệp Đàn, vớt một con cá lớn, con cá kia vẫn im lặng nằm trong lưới, một chút động đậy giãy giụa cũng không có.

Chủ quầy thấy vậy thì trợn mắt há hốc mồm, hắn lấy con cá trong lưới ra chuẩn bị cạo vảy giết cá, kết quả con cá vừa vào tay ông ta liền mạnh mẽ giãy giụa, mặt chủ quầy bị vẫy đầy nước.

“Ha ha, cái này, cậu thanh niên này quá đẹp trai, cá cũng bị mê hoặc.” Chủ quầy cười xấu hổ, “Chim sa cá lặn, chim sa cá lặn, con cá này khá vui tính nhỉ.”

Lúc này Diệp Đàn mới kịp phản ứng.

Mẹ nó chứ, nếu Ngọc Bạch Y không có ở đây, tôm cá nơi này sẽ không trầm lặng như vậy chứ.

Nói cách khác, bởi vì sự hiện diện của Ngọc Bạch Y, cho nên tôm cá nơi này đều đặc biệt ngoan ngoãn nghe lời -_-||.

Sau đó Diệp Đàn đi bắt gà, mới phát hiện không chỉ có tôm cá, ngay cả gà vịt ngỗng cũng không nhúc nhích, mặc kệ là muốn bắt hay giết bọn nó.

Về sau tuyệt đối không dẫn Ngọc Bạch Y đi đến chợ bán thức ăn nữa.

Đại loại là một con rồng gây sát thương rất lớn đến chợ bán thức ăn.

Phu quân quá lợi hại thê tử sẽ rất buồn đấy.

Nhưng mà, trong đáy lòng Diệp Đàn cảm thấy, khi đã yêu thích ai đó, cho dù làm những việc bình thường nhất, cũng thấy hết sức vui vẻ.

Mua đồ xong về đến nhà đã là hơn nam giờ, Diệp Đàn mua tôm, vừa vào nhà cô đã vội vàng đổ tôm ra, bỏ vào trong chậu nước, định nuôi trước.

Sau đó thuận tay muốn rửa rau bên cạnh, lúc này mới phát hiện vẫn chưa kéo ống tay áo lên, nên hai cánh tay đều ướt nhẹt, còn tìm thấy tôm trong đấy nữa.

Diệp Đàn định không để ý đến ống tay luôn, thì Ngọc Bạch Y bỗng nhiên vòng tay ôm lấy cô từ sau lưng, kéo hai cánh tay cô qua ôm trọn phía trước, mặt của hắn dán sát bên tai cô, hơi cúi đầu, ngón tay thon dài nghiêm túc lại cẩn thận xén tay áo giúp cô.

Động tác của hắn không nhanh, nhưng rất tinh tế, động tác ôm cô từ phía sau rồi vén tay áo giúp cô, nhìn vô cùng ngọt ngào.

Kéo xong, hắn rất tự nhiên ôm eo cô, nghiêng đầu hôn môi cô, sau đó chống cằm trên vai cô, bất động.

Toàn bộ người Diệp Đàn đều nằm trong ngực Ngọc Bạch Y.

“Khụ khụ.” Diệp Đàn thấp mắt nhìn ống tay áo được chỉnh sửa gọn gang, tán thành, “Nam thần, cám ơn.”

Sau đó Diệp Đàn còn nói: “Nam thần, anh cho gạo vào nồi, rồi nấu cơm đi.”

“Được.”

Ngọc Bạch Y nhẹ nhàng nhàn nhạt đáp lời, Diệp Đàn trong ngực hắn đột nhiên xoay người, hôn lên khóe miệng hắn một chút.

“Ừm, thưởng cho nam thần.”

Phạm huy nhỏ đứng trước cửa phòng bếp: ….

Nơi này còn có một động vật độc thân đang nhìn a?

Làm ơn có thể yêu quý động vật được không vậy?

Diệp Đàn nấu nước canh xong, đột nhiên nhận được điện thoại của Diệp Viện.

Từ sau lần cãi nhau rồi trở mặt ở Diệp trạch, cũng lâu lắm rồi Diệp Đàn không liên lạc với người bên kia.

Diệp Đàn vuốt nhẹ màn hình, nhìn thấy điện thoại hiện tên “Diệp Viện”, cô nhìn vài giây, sau đó rất bình tĩnh… bắt máy.

“Diệp Viện.”

Diệp Đàn nhớ rất rõ tên của cô, cô ở đầu bên kia im lặng không nói gì, cứ như vậy trầm mặc được vài phút đồng hồ, thậm chí Diệp Đàn nghĩ có nên cúp điện thoại hay không, Diệp Viện chợt mở miệng: “Chị.”

Bởi vì một tiếng gọi này, Diệp Đàn lập tức kinh hãi mở lớn hai mắt.

Chị.

Từ nhỏ đến giờ, Diệp Viện chưa từng mở miệng gọi cô một tiếng chị.

Giọng nói Diệp Viện rất yếu, nhưng câu chữ rất rõ ràng: “Chị có thể tới đây gặp mặt em một lần không?”

Diệp Đàn không nói gì, sau đó Diệp Viện nói: “Bệnh viện Thán An, phòng 508.”

“Gặp em một lần trước khi em chết.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play