Tay hắn cởi nút áo đầu tiên của cô.

Diệp Đàn không nhận ra, nhưng bỗng nhiên thấy mát mẻ khiến đầu óc cô tỉnh tảo hơn một chút, cô theo bản năng vội vàng gọi hắn: “Nam thần!”

Ngọc Bạch Y dừng động tác, hắn đang hôn vành tai cô, nhưng nghe thấy tiếng cô gọi hắn lập tức dừng lại, đầu ghé sát tai cô, nhẹ thở ra.

Diệp Đàn vô cùng xấu hổ, cô hoàn toàn không nghĩ tới mình có thể nhìn thấy Ngọc Bạch Y như vậy, bọn họ nằm chung một chỗ, hắn lại ra sức kiềm chế mà thở dốc, rồi không khống chế được giơ tay cởi nút áo cô, sao có thể… Đè nén được chứ.

“Xin lỗi.” Giọng hắn khàn khàn, sát bên tai cô, khoảng cách gần như vậy, giống như đang khiêu khích lỗ tai của cô vậy, “Nhưng mà không muốn ngừng lại.”

Chóp mũi trong miệng Diệp Đàn đều là mùi hương của hắn, lỗ tai của cô nhột muốn chết, mỗi một động tác của Ngọc Bạch Y, đều khiến toàn thân cô rã rời.

Thực ra, cô cũng không có sức để từ chối Ngọc Bạch Y.

Bản thân cô cũng không rõ, mình có bằng lòng hay không, nhưng đối với Ngọc Bạch Y mà nói, cô cũng không ghét bỏ hắn. Hơn nữa, đã là vợ chồng, cả hai đều nói thích nhau, vậy cô cự tuyệt hắn làm gì?

Diệp Đàn buông lỏng bàn tay đang nắm chặt ga giường, cổ vũ bản thân phải dũng cảm ôm lấy cổ Ngọc Bạch Y, cô nhắm mắt lại, dùng vẻ mặt thấy chết không sợ cùng giọng nói nhỏ nhẹ như muỗi kêu nói, “Vậy, vậy cứ tiếp tục đi!”

Sau đó cô nghe thấy tiếng Ngọc Bạch Y cười lần nữa, hoàn toàn không giống lần trước, lần này giọng hắn khàn khàn, trầm thấp, vô cùng nhẹ, Diệp Đàn cảm thấy xương cốt của cô bị tiếng cười kia làm cho sống lại phân nửa.

Diệp Đàn lập tức mở mắt nhìn, Ngọc Bạch Y nhìn cô chăm chú, ánh mắt màu bạc có chút vui vẻ, giống như ánh sao sáng ngoài trời, môi hắn luôn luôn nhạt màu nay vì hôn nhiều mà có hơi đỏ, mái tóc đen dài lẳng lặng rũ xuống, vẻ mặt của hắn lại trở thành kiếm chế như cũ, bởi vì ý cười hiện trong mắt cộng thêm màu môi khiến bộ dạng hắn giống như sung sướng.

Ánh mắt Diệp Đàn nhìn thẳng.

Cho đến khi Ngọc Bạch Y cúi đầu hôn cô lần nữa, hắn nói nhỏ: “Không nên khuyến khích dục vọng, cô nương ngốc.”

Hắn chỉ nhẹ nhàng hôn, lời nói cũng rất nhẹ, từng câu chữ đều ôn hòa chậm rãi, làm cho Diệp Đàn cảm thấy, Ngọc Bạch Y thực sự rất yêu thương quý trọng cô.

“Không bắt nạt em nữa.” Hắn hôn lên mí mắt cô, giọng nói khàn khàn, cuối cùng nói, “Em nghỉ ngơi cho khỏe.”

Sau đó Ngọc Bạch Y thận trọng cài nút áo giúp Diệp Đàn, còn muốn chải tóc đắp chăn giúp cô.

Diệp Đàn: O_O khoan đã, xảy ra chuyện gì thế này?

Diệp Đàn ngước mắt nhìn Ngọc Bạch Y đứng dậy đi vào phòng vệ sinh, một lúc lâu sau cô cũng chưa kịp phản ứng.

Ngọc Bạch Y khóa cửa, sức mặt hắn lập tức biến thành màu trắng, hắn đè nén, nhưng không thể khống chế khóe miệng chảy xuống dòng màu tươi, hai tay hắn chống trên bồn rửa, mồ hôi lạnh thi nhau rơi xuống rớt trên mặt bàn, bộ dạng của hắn có chút chật vật.

Long tộc thành niên cứ cách trăm năm lại động dục một lần, trong quá khứ việc này không ảnh hưởng gì nhiều đối với hắn, hắn cũng không để ý, bởi vì tu vi của hắn cao, tính tình lạnh nhạt ít ham muốn, hơn nửa sống nhiều năm ở Thương Sơn, hàn khí nơi đó rất nặng, hắn cho rằng “Long tính” dục niệm và động dục sẽ không có bất kì ảnh hưởng gì với hắn, vì vậy dù biết thời gian động dục, hắn cũng chưa từng phải lo lắng..

Hắn chưa từng nghĩ tới bản thân sẽ có ngày phải mất khống chế.

Lần thứ nhất là hôn môi Diệp Đàn, hắn lập tức nghĩ tới ý nghĩ xằng bậy; vừa nãy phát hiện thời gian động dục của bản thân sắp tới, chưa kịp suy nghĩ nhiều, chỉ nhớ kỹ khuôn mặt cô gái ấy, dục niệm liền tăng lên.

Trước kia hắn chưa từng lo lắng, vì vậy không có nhiều dục vọng, mà bây giờ đã có người trong lòng, cho nên mới có tư tưởng điên cuồng.

Cái này bộc phát theo thời gian, vì vậy cũng nhanh chóng kết thúc.

Hắn hóa thân thành rồng, lại mở ra kết giới, chính là không hy vọng cô nương kia sẽ tới.

Tuy nhiên, ngay ngày hắn phá vỡ quy tắc thiên đạo sức mạnh của hắn đã bị thuyên giảm, kết giới không quá mạnh mẽ, mà trên người Diệp Đàn lại có tâm lân của hắn, cho nên có thể đi xuyên tất cả kết giới hắn lập.

Hơn nữa cô nương kia cố chấp muốn tới gần hắn, dù nàng bị thương cũng muốn ôm hắn, vì vậy hắn không có cách nào kiềm chế được nữa.

Nếu như không có quy tắc bài xích, đặc biệt là không được thân mật ở chỗ này, trên thực tế mà nói, hắn sẽ cùng với nàng sinh em bé?

Một em bé xinh đẹp ngoan ngoãn giống như nàng vậy.

Nhưng mà, bởi vì ở chỗ này, hắn không còn nhiều sức mạnh.

Bạch Uyển Thư từng hỏi hắn, hắn có thể chống đỡ được bao lâu, lúc đó hắn trả lời: Ba mươi năm.

Vẫn còn ba mươi năm, Bạch Uyển Thư chấp nhận hắn và Diệp Đàn ở chung một chỗ, chỉ nói một câu: “Không nên động, thì đừng động.”

Thế giới này sẽ không cho phép một chủng loại dị thường ra đời.

Suy nghĩ biện pháp toàn vẹn trước, hắn không thể động, hắn chỉ cần chăm sóc tốt cho nàng là được rồi.

Trong cơ thể khô nóng ngày càng mất kiểm soát, Ngọc Bạch Y cau mày, hắn không thể khống chế bản thân không nghĩ về cô nương ngoài kia nữa, cũng không cách nào khống chế dục vọng ngày càng lớn.

Ngọc Bạch Y đành mở cửa phòng vệ sinh, lấy một cái ly đặt vào bồn rửa tay, sau đó rót đầy nước, bản thân hắn biến thành một con rắn trắng khoảng bốn mươi cm, yên lặng nằm trong ly.

Hắn là thần sống ngàn vạn năm, số lần hóa thành hình rồng rất ít, chứ đừng nói là quay về thời điểm ấu sinh.

Hắn nhắm mắt, chìm xuống đáy chén, cảm thấy bản thân thật thất bại, miệng thầm đọc thanh tâm chú.

Diệp Đàn ở bên ngoài ngơ ngác cả nửa ngày, im lặng ngẫm lại sự tình vừa trải qua.

Tổng kết: câu đầu tiên, mị bị người nào đó trêu ghẹo, trêu ghẹo xong liền xoay người bỏ chạy ->_->.

Quả thực là! Không thể tha thứ! (-he-) không thể tha thứ!! Không thể bỏ qua!!!

Diệp Đàn từ trên giường đứng dậy, đi vào phòng vệ sinh tìm Ngọc Bạch Y.

“Nam thần! Tôi nói cho anh biết! Tôi rất giận đấy!” Nếu là Diệp Đàn trước đây, khẳng định không dám nói chuyện như vậy với Ngọc Bạch Y, nhưng mà Diệp Đàn bây giờ rất mạnh mẽ hùng hổ đứng trước cửa, miệng lẩm bẩm, “Tôi đã nói anh nhiều lần rồi, không được tùy tiện trêu đùa người khác! Hồi nãy tôi dũng cảm đồng ý anh rồi, sao anh dám ngang nhiên bỏ chạy khiến tôi thật quá mất mặt!”

Tức chết mà…

Diệp Đàn lấy tay che đi khuôn mặt nóng bừng, đột nhiên phát hiện ra, khụ khụ, hình như mình nói sai trọng điểm?

Mị phải cao quý lạnh lùng (no=O=) no.

Diệp Đàn hắng giọng một cái.

“Ngọc Bạch Y, thê tử đại nhân cảnh cáo ngươi, không có lần sau nữa đâu!”

Nửa ngày sau, vẫn yên tĩnh.

Trong long Diệp Đàn rốt cuộc cũng có chút hoảng sợ, cô biết rõ Ngọc Bạch Y rất cưng chiều cô, cho nên dù hắn không thích nói chuyện, nhưng ở trước mặt cô, đều rất kiên nhẫn chu đáo, không cần biết xảy ra chuyện gì, Ngọc Bạch Y chắc chắn sẽ trả lời cô.

Đối diện với cô, hắn sẽ dùng dịu dàng bình tĩnh để ứng xử, tuyệt đối không có chuyện không trả lời.

“Nam thần!”

Diệp Đàn đẩy cửa phòng vệ sinh ra, trước mặt không một bóng người.

“Nam thần… anh đừng làm tôi sợ, anh mau ra đây…”

Diệp Đàn có chút hoảng hốt, cô cảm giác rằng, nếu Ngọc Bạch Y không có ở đây, nếu hắn bỏ đi rồi, cô sẽ đi tìm hắn về.

“Nam thần? Ngọc Bạch Y? Phạm Huy? Anh mau ra đi.” Diệp Đàn mơ hồ gọi, mà Ngọc Bạch Y vừa nghe thấy tiếng Diệp Đàn lập tức mở mắt ra, từ đáy nước bới tới trên mặt nước, móng tay nhỏ trèo lên miệng ly, thò nửa người ra, yên lặng nổi trên nước.

Nhưng màu của hắn khá giống màu ly, ly lại đục, cơ thể của hắn hơi nhỏ hơn, cho nên Diệp Đàn không chú ý đến hắn.

Hắn chỉ có thể dung đuôi quấy mặt nước, tạo ra tiếng vang để gây sự chú ý của Diệp Đàn.

Ánh mắt Diệp Đàn rốt cuộc cũng nhìn tới chỗ hắn.

Cô im lặng đứng xem cái con vật có chút giống con lươn, nhưng trên đầu có sừng nhỏ, trên miệng ly còn có móng vuốt của nó, không nói gì.

Hồi lâu sau Diệp Đàn nén cười hỏi: “Khụ khụ, anh là nam thần của tôi sao?”

Ngọc Bạch Y nhẹ gật đầu, tỏ vẻ thừa nhận, sau đó xoay người bơi vào trong nước, thân thể dài nhỏ chìm dưới đáy.

Hiện tại, hắn không muốn gặp người, cũng không muốn nói chuyện.

“Nam thần!” Diệp Đàn cẩn thận từng li từng tí nâng cái ly Ngọc Bạch Y đang ngủ lên, nhịn cười, “Sao anh lại có thể ngủ trong cái ly nhỏ như vậy, nam thần, tôi đổi chậu cho anh nha.”

Ngọc Bạch Y ở đáy nước từ từ nhắm mắt lại không nhúc nhích.

Cuối cùng Diệp Đàn lau chùi cái chậu màu xanh thật sạch sẽ, thay nước, rồi nhẹ nhàng chuyển Ngọc Bạch Y qua.

“Nam thần, sao anh lại biến thành hình nhỏ như vậy?” Diệp Đàn tò mò hỏi, “Anh không sao chứ?”

--- --------      HD đẹp trai       --- ---------

“Nhưng hình dạng như vậy rất đáng yêu nha, không ngờ anh cũng có thể đáng yêu như vậy.”

“Nhưng mà thực sự không có vấn đề gì hết chứ? Rốt cuộc động dục là việc thế nào, thật thần kì.”

“Thật ra lúc nãy tôi đã chuẩn bị kỹ lắm á…, tôi không ngờ bản thân mình lại nhanh chóng bị gục ngã, có lẽ bởi vì người đó là nam thần anh chăng?”

“Suốt đời này, ở chung với nam thần anh, như vậy cũng rất tốt.”

“Nam thần, nếu anh vĩnh viễn ở hình dạng này, tôi cảm thấy, càng có khả năng tôi sẽ được ở bên anh, tôi sẽ càng hạnh phúc.”

“Vấn thế gian tình thị hà vật 

Trực giao sinh tử tương hứa 

Thiên nam địa bắc song phi khách 

Lão sí kỷ hồi hàn thử 

Hoan lạc thú 

Ly biệt khổ 

Tựu trung cánh hữu si nhi nữ 

Quân ưng hữu ngữ 

Diểu vạn lý tằng vân 

Thiên sơn mộ tuyết 

Chích ảnh hướng thùy khứ. 

Hoành Phần lộ 

Tịch mịch đương niên tiêu cổ 

Hoang yên y cựu bình Sở 

Chiêu hồn Sở ta hà ta cập 

Sơn quỷ ám đề phong vũ 

Thiên dã đố 

Vị tín dữ 

Oanh nhi yến tử câu hoàng thổ 

Thiên sầu vạn cổ 

Vi lưu đãi tao nhân 

Cuồng ca thống ẩm 

Lai phóng nhạn khâu xứ.”

Dịch thơ: Mộ ngư nhi – Nhạn Khâịch thơ:

Hỏi thế gian 

Tình ái là gì nhỉ? 

Sống chết một lời hứa luỵ 

Nam Bắc phân chia hai đàng 

Mưa dầm nắng dãi quan san 

Cánh chim bạt gió muôn ngàn khổ đau 

Chung quy một kiếp tình sầu 

Khi vui gang tấc 

Ngàn sầu biệt ly 

Biết cùng ai, biết nói gì 

Chỉ trông mây núi người đi không về... 

Dịch nghĩa:

Hỏi thế gian, tình là vật gì 

Mà khiến ta sống chết một lời hứa lụy 

Lữ khách kẻ trời Nam người đất bắc 

Khi đôi cánh mỏi, nhớ những lúc ấm lạnh 

Khi hoan lạc vui vầy 

Lúc chia ly đau khổ 

Đều chỉ vì si mê một người con gái 

Lời người nói ra 

Đã xa tít trên tầng mây vạn dặm 

Tuyết chiều trên nghìn ngọn núi 

Bóng lẻ ấy biết về đâu 

Ngang bước sông Phần 

Nhìn cảnh tịch mịch, nhớ tiếng trống năm xưa 

Khói hoang vẫn như ngày nao bình quân Sở 

Than ôi, khúc chiêu hồn nước Sở nay còn kịp chăng 

Quỷ núi khóc trong mưa gió thê lương 

Trời cũng hờn ghen 

Chẳng thể nào tin được 

Chim én chim oanh, rồi cũng thành đất bụi 

Ngàn mối sầu vạn cổ 

Lưu lại đợi người thơ 

Hát trong điên cuồng, uống rượu trong đau khổ

Tìm lại nơi đâu nấm mộ chim nhạn năm nào.

Diệp Đàn ôm cái chậu màu xanh nói lằng nhằng cả đêm, cuối cùng không nhịn được ngủ gục, cô ngồi trên ghế, đặt hắn trên mặt bàn, vòng tay ôm lấy, rồi ngủ say.

Ngọc Bạch Y bơi từ đáy lên trên mặt nước, móng vuốt đặt trên mép chậu, hắn nghiêng đầu qua, dịu dàng hôn đầu ngón tay của cô.

Cô nương thân ái, nàng có biết hay không, hóa ra ta tưởng mình rất thích nàng, nhưng về sau mới biết ----

Ta yêu nàng.

Bởi vì yêu, cho nên kiềm chế, cho nên quý trọng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play