Anh Nam Xuyên dẫn tôi vào một cửa hàng thời trang sang trọng. Thực ra, lúc trước tôi cũng có đi ngang qua đây mấy lần, lần nào cũng bị những bộ quần áo xinh đẹp trong tủ kính thu hút mất hồn. Nhưng tôi chưa từng vào đây, bởi vì chỉ cần nhìn trang trí bên ngoài thôi thì cũng biết giá cả đắt lắm rồi. Hơn nữa, tôi cũng ngại vào xem lắm.

Oa! Ở trong này tuyệt quá! Tôi chưa từng thấy nhiều quần áo đẹp như thế, hoa cả mắt lên luôn. Cô gái nào có được một bộ đồ ở đây thì nhất định sẽ hạnh phúc lắm.

"Này cô bé! Còn đứng ngơ ra đấy làm gì! Mau chọn đi!" Anh Nam Xuyên nói xong, đẩy tôi đi tới chỗ có nhiều quần áo đủ màu sắc.

Ôi! Thật là đẹp! Hoa văn, màu sắc, chất vải, đường may... Tất cả đều hoàn hảo! Tôi vui đến nỗi nín thở! Nếu có thể, tôi hy vọng sẽ thử hết lần lượt từng bộ đồ ở đây, có tham lam quá không, hi hi...

Tôi vui mừng đến quên đi mọi thứ xung quanh, đầu óc không biết đi đâu mất, tôi cứ đứng đấy cười ngơ ngẩn một lúc, rồi đi đến một bộ váy ngắn có hoa li ti.

"Oa! Em chưa thấy cái váy nào xinh như cái này. Mặc vào nhất định là hạnh phúc lắm..." Tôi mơ mộng ngọt ngào. Tay tôi từ từ đưa tay về phía chiếc váy ấy...

Đột nhiên, một cô bán hàng xinh đẹp đỏ mặt đi đến, rất lịch sự chen vào giấc mơ của tôi: "Xin lỗi cô, thật ngại quá, cái này... cái này là đồ trẻ em... cô xem mấy cái khác nhé..."

Trời ơi! Xấu hổ chết đi được, nhìn qua anh Nam Xuyên chỉ thấy anh ấy đang cười đến chảy cả nước mắt.

"Anh Nam Xuyên... Em..."

Anh Nam Xuyên cố nhịn cười, vuốt vuốt lên đầu tôi: "Em bé ngoan đừng có chạy lung tung nhé, cần phải nghe lời chú nhé!"

Chú... chú? Trời ơi! Mình đã xấu hổ đến thế này mà anh ấy còn cười nữa? Thật chẳng có đạo đức chút nào.

"Xem ra để em tự chọn một bộ đồ thích hợp là không thể được rồi, thôi để anh Nam Xuyên này giúp em vậy!" Nói xong, anh Nam Xuyên bắt đầu cẩn thận chọn đồ cho tôi.

Ôi... Cảm giác này giống như ông xã chọn mua áo cho bà xã phải không? Mặt tôi đỏ bừng lên.

(Lời bình: Trời đất! Dương Hạ Chí ơi là Dương Hạ Chí! Tư tưởng của cậu ngày càng xấu rồi đấy! Phải đi học một khóa tâm lý đi! Cả ngày cứ suy nghĩ lung tung cái gì đó! Còn cái gì mà "ông xã", "bà xã" nữa, thật không biết xấu hổ!)

Hình như không hay lắm! Không được nghĩ bậy nữa! Không được nghĩ nữa!...

Anh Nam Xuyên quay qua cô bán hàng nói: "Người đẹp, giúp cô bé này thử bộ này nhé!"

Cô bán hàng vô cùng ân cần đi qua, lấy bộ đồ dạ hội mà đỏ thắm trên tay anh Nam Xuyên rồi quay lại nói với tôi: "Mời chị đi bên này." Cô ấy mìm cười dẫn tôi đi qua phòng thay đồ, vừa đi vừa nói nhỏ: "Chị này, anh bạn trai của chị đẹp trai quá. Chị thật là hạnh phúc!"

Hi hi... Tôi vừa vội giải thích đấy chỉ là bạn bình thường thôi vừa lén cười thầm trong bụng, cảm giác bị hiểu lầm này thì ra hay đến thế.

(Lời bình: Dương Hạ Chí! Cậu càng ngày càng háo sắc rồi đấy!)

Sau đó, tôi đứng trong phòng thay đồ hết một lúc, đỏ mặt lên, sau đó mới bước ra.

"Hả? Sao lại không thử đồ?" Anh Nam Xuyên ngạc nhiên nhìn tôi.

"Anh Nam Xuyên, bộ đồ này... lộ liễu quá... Em thấy không nên thử đâu..."

Đúng rồi! Bộ này đằng sau chỉ có một chút vải, làm sao mà mặc được chứ? Tôi nhất định sẽ thành cái bánh to cho mà xem, không chừng biến thành trò cười cho người ta nữa!

"Không được! Nhất định phải thử!" Anh Nam Xuyên chẳng hiểu lòng tôi chút nào, lại đẩy vào trong, còn ngồi ngoài cửa phòng thay đồ, không cho tôi ra ngoài.

Hừ, tôi không tin, anh Nam Xuyên có thể biến con chim sẻ như tôi thành phượng hoàng! Hơ... Đành vậy thôi, anh Nam Xuyên không sợ nhìn tôi mặc bộ đồ này vào thì tôi sẽ cho anh ấy coi. "Trời đất... mấy nhà thiết kế thật tiết kiệm quá..." Tôi vừa thay đồ vừa nhìn một cô bé kỳ cục trong gương là tôi đây, buồn bã lảm nhảm: "Nếu phía sau thêm một miếng vải nữa là hay rồi... Thêm một chút nữa ở tay.... Đùi cũng thêm chút nữa... Bụng cũng thêm một chút nữa... Thêm miếng vải nữa che mặt tôi lại cho rồi luôn đi! Thật là khó coi quá!... Làm sao mà ra gặp anh Nam Xuyên đây?"

Nhưng mà, vợ xấu xí cũng phải gặp chồng chứ? Hả? Sao mình có thể so sánh vậy được nhỉ?

Đứng tần ngần mất mấy phút, cuối cùng, tôi lấy hết dũng khí, mở cửa đi ra khỏi phòng thay đồ.

Rầm... Anh Nam Xuyên đáng thương té từ trên ghế xuống đất, kinh ngạc nhìn tôi kêu lên: "Đây là cái gì? Em mặc bộ đồ này vào sao giống trái ớt khô quá vậy? Em có phải là con gái không?"

Tôi cũng không biết có được coi là con gái không nữa...

Anh Nam Xuyên lau qua lau lại mồ hôi trên trán, chỉ qua bộ đồ tây màu xanh nhạt: "Cô ơi! Thử bộ này giúp nhé!"

"Hả? Anh Nam Xuyên, không cần đâu! Bộ đó thấy bên trong hết à! Thật..." Anh Nam Xuyên không cho tôi nói xong một câu nữa, lần này chẳng nương tay đẩy tôi vào phòng thay đồ lần nữa.

Chết thật...

Thử hết bộ này rồi đến bộ đồ khác, bộ nào cũng khó coi quá chừng. Anh Nam Xuyên gần như phát khùng, tôi cũng vậy...

"Người em không có phát triển gì hết, lại thêm cái mặt như em bé hết thuốc chữa và hay đỏ lên nữa... Xem ra cả đời em cũng không thể nào gợi cảm được."

Không phải chứ? Anh Nam Xuyên, có cần kết luận sớm thế không? Có lẽ em chỉ dậy trễ thôi mà! Có thể chẳng bao lâu nữa em sẽ có thân hình tốt hơn.

Tiểu Chí ơi Tiểu Chí! Sao mày lại phát triển xấu xí thế? Các bạn nữ cả lớp ai cũng phổng phao hết rồi, bây giờ chỉ còn lại mình mày, chẳng lẽ mày biến thành cô gái bằng đá hay sao? Đau lòng...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play