"Anh Nam Xuyên, tối mai em thật sự có thể tham gia vũ hội chúc mừng của Ban Kịch nghệ thật hả? Anh không gạt em chứ?" Ngồi sau xe của anh Nam Xuyên, tôi khó mà che dấu tâm trạng phức tạp vừa vui mừng vừa có chút hoài nghi của mình, tôi không ngừng quấy rầy anh Nam Xuyên đáng yêu.
"Trời ơi! Cô bé ôi! Em hỏi đến một trăm lần rồi đó! Nếu còn hỏi nữa là anh lấy băng keo dán miệng em lại đấy."
"Hi hi, em biết rồi."
Thật vui quá, tôi vốn nghĩ mình sẽ bị Ban Kịch nghệ khai trừ! Nào ngờ, còn được mời đến vũ hội chúc mừng vào tối mai nữa chứ, mà người mời còn là Nguyên Dạ nữa! Ôi... Tuyệt quá! Anh Nam Xuyên không trách tôi, anh Nguyên Dạ cũng không trách tôi, mọi người không trách tôi. Cả thế giới này đột nhiên xinh đẹp biết bao!
Tôi yêu Ban Kịch nghệ!!!
Tôi muốn hét thật lớn lên như vậy, nhưng thấy không hay cho lắm, giống như tôi cố ý nịnh nọt anh Nam Xuyên vậy.
Chiếc xe đạp của chúng tôi chạy băng băng trên con đường rợp bóng lúc xế chiều, gió nhẹ thổi qua mặt tôi mát rượi, thổi qua tai tôi như một khúc nhạc tuyệt vời.
Chiều mùa hạ hôm đó, ánh nắng, lá xanh, dòng suối nhỏ, mây trắng, thảm cỏ... Tôi, Dương Hạ Chí, một cô bé hết sức bình thường như thế lại có thể ngồi trên chiếc xe đạp của anh Nam Xuyên đẹp trai thế kia, nói nói cười cười, vui vẻ hưởng thụ những khoảnh khắc tuyệt vời.
Đúng là một bức tranh tuyệt đẹp, tôi tự hứa rằng sẽ nhớ mãi, nhất định nhớ mãi.
"Anh Nam Xuyên, bây giờ chúng ta đi đâu? Đây đâu phải là đường về nhà?" Xe đã chạy đến trung tâm thành phố, nhưng rõ ràng đâu phải là đường về nhà tôi? Chẳng lẽ anh Nam Xuyên quên đường về nhà tôi rồi hay sao?
"Em thật ngốc quá! Đương nhiên không phải là đường về nhà! Anh chở em đi mua đồ cho vũ hội tối mai."
Tôi vội cúi xuống ngó vào người mình: "Mua đồ? Em đã mặc đồ rồi mà?"
"Cạch cạch..." Xe của anh Nam Xuyên chút xíu nữa là đụng vào thùng rác. Anh Nam Xuyên chịu hết nổi nói: "Cái cô bé này! Xem ra Thượng Đế không hiển linh rồi. Trí tuệ của em vẫn cứ ở mức của một đứa trẻ mẫu giáo.
"Em..." Tôi đỏ mặt, tủi thân cúi đầu xuống. Đáng ghét thật! Tôi chỉ nói sai có một câu thôi mà, làm gì mà nói người ta như vậy chứ? Cái miệng của anh Nam Xuyên xấu quá!
"Thôi được rồi! Nói em hai câu mà đã méo miệng rồi! Em coi cái dáng buồn cười của em kìa!" Anh Nam Xuyên quay đầu nhìn tôi, cười làm mặt xấu nói.
Trời ơi! Tôi khó chịu quá, anh ấy còn cười được nữa sao? Đây là hành vi gì thế? Rõ ràng là cười trên sự đau khổ của người khác. Buồn...
Nhưng tôi vẫn nói: "Anh Nam Xuyên, thự ra ở nhà em có nhiều đồ lắm, mua cái mới làm gì? Lãng phí lắm!"
"Đồ ngốc! Đồ của em là đồ của học sinh tiểu học, sao mà tham gia vũ hội được?" Anh Nam Xuyên lại quay đầu qua cười, tinh nghịch nháy mắt với tôi. Trời đất! Nụ cười như điện! Chút nữa là tôi bị điện giật rơi xuống xe.
Anh Nam Xuyên nói tiếp: "Hơn nữa, đây là đồ mà anh muốn tặng em, không cần em trả tiền thì có gì mà lãng phí chứ!"
Hả? Tặng cho tôi?... Lãng mạn quá!... Anh Nam Xuyên nói tặng đồ mới cho tôi? Ngọt ngào quá!... Tôi sắp xỉu đây... Tôi sắp điên đây... Tim tôi đập rộn lên càng lúc càng nhanh... Chết thật! Không phải mình đã yêu anh Nam Xuyên rồi chứ? Có lẽ mình đã thích anh Nam Xuyên từ lúc mà anh ấy ôm mình lên xe rồi...
NHẬT KÝ TẨY XÓA CỦA TIỂU CHÍ
Có phải cô gái nào cũng yêu một anh chàng cưỡi xe đạp chở mình đi dạo mát không vậy?
(Hơ hơ... Mặt đỏ lên rồi nè...)
Bởi vì đó là một bức tranh tuyệt vời chỉ có ở những đôi tình nhân mà thôi. Giống như lời trong một bài hát: "Chở em đi như chở ánh mặt trời, dù đi đến đâu cũng là ngày tươi đẹp, bươm bướm tình tự bay, hoa nở khắp trời, mỗi đóa hoa vì em mà thơm ngát..."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT