Edit: Thanh Hưng

Nguyên Vi nằm ở trên chiếu trúc của Trịnh Âu Dương lật xem nhạc phổ của anh, còn giả khuông giả thức hừ ra tiếng. Trịnh Âu Dương ôm cây đàn ghi-ta cắm dây điện, hỏi Nguyên Vi: "Cô hừ cái gì?" Nguyên Vi nói năng hùng hồn: "Bản nhạc của anh." Trịnh Âu Dương vừa nghe như ngũ lôi oanh đỉnh. Trong thế giới âm nhạc của người phụ nữ này đại khái chỉ tồn tại 2-3 thanh âm mà thôi.

Nguyên Vi và Trịnh Âu Dương chỉ bằng một câu Trịnh Âu Dương khen ngợi Nguyên Vi "Dáng dấp tốt như vậy" lập tức đã biến chiến tranh thành tơ lụa rồi. Bọn họ gặp lại nhau sau mấy ngày đói bụng nên đương nhiên die<nda>nl<equ>yd<on không tránh được cùng nhau đi ra ngoài ăn ngấu ăn nghiến. Mà sau khi no bụng, sức mạnh không biết xấu hổ của Nguyên Vi lại nổi lên. Cô liên tục ngỏ ý muốn tới nhà Trịnh Âu Dương tiêu hóa một chút. Nhưng kết quả, cô vừa vào cửa đã nhào tới "Giường" của Trịnh Âu Dương. Trịnh Âu Dương nghĩ thầm: việc này cũng có thể tiêu hóa? Chẳng lẽ? Cô là no bụng nghĩ dâm dục? Trịnh Âu Dương rõ ràng thanh thanh cổ họng, cũng leo lên chiếu trúc ngồi. Chỉ là, mông của anh còn chưa bình ổn đã bị Nguyên Vi một cước đạp ra. Nguyên Vi nói: "Cút ngay, đây là giường đơn." Trịnh Âu Dương vừa đi về phía đàn ghi-ta vừa lầu bầu: "Nhưng đây là giường đơn của tôi."

Trịnh Âu Dương đánh đàn ghi-ta, Nguyên Vi như si như say. Trong đầu cô chất đầy hình bóng của người phụ nữ có kiểu tóc kẹo đường kỳ quái, người phụ nữ kia liên tiếp ra vào nhà của Trịnh Âu Dương, còn được anh nói "Đừng làm cho anh lo lắng", lời này làm lòng người sợ hãi, cô ta, rốt cuộc là người nào? Mới vừa nãy ở trên bàn cơm có mấy lần Nguyên Vi gần như bật thốt lên hỏi vấn đề này ra, nhưng cuối cùng cũng đều đành nén trở về. Cô cảm thấy: người là sắt, cơm là thép, mọi việc cứ đợi hai người ăn no bụng rồi hãy nói.

Chính là bởi vì đè nén vấn đề này nên Nguyên Vi mới lại đưa tới cửa. Bây giờ cô vì tìm kiếm chân tướng đã ném toàn bộ lúng túng vì xảy ra quan hệ với người đàn ông trước mắt này đến tận Thái Bình Dương.

Lúc Nguyên Vi khẽ hỏi: "Cô ta là ai" thì đàn ghi-ta của Trịnh Âu Dương cũng vang lên một tiếng nặng nề, mà lòng của Nguyên Vi cũng vì này tiếng vang nặng nề này mà rơi xuống. Trịnh Âu Dương không lên tiếng, Nguyên Vi lại hỏi một lần: "Người phụ nữ kì quái đó, là ai?" Lần này, Trịnh Âu Dương mở miệng: "Chuyện này không liên quan tới cô."

Nguyên Vi nghe được ý không vui trong giọng nói của Trịnh Âu Dương, mình lại sợ bóng sợ gió linh tinh rồi. Đổi lại là trước đây nhất định cô sẽ nhào tới, náo đến không thể tách rời ra. Nhưng hôm nay, nếu Trịnh Âu Dương quan tâm người phụ nữ kia như vậy thì Nguyên Vi cô còn nháo loạn làm gì nữa?

Nguyên Vi đi, Trịnh Âu Dương cũng không cản. Nguyên Vi nghĩ trong lòng: "Dáng dấp tốt như vậy" có ích lợi gì à? Quay đầu lại còn không phải là mình nóng dán mông lạnh người ta.

***

Tả Ấp triệu hồi con chó con Tả Sâm về công ty đi họp là bởi vì "Trái phải địa sản" có phiền toái. "Vạn Tượng địa sản" thông qua tất tha.l.nh[q-ưng(đ cả môi giới chính thức tuyên bố sẽ tham gia cạnh tranh mảnh đất ở Đông Giao, cũng nắm chắc sẽ giành trúng thầu. Trước mắt, "Vạn Tượng" đã tiết lộ sẽ xây khu dân cư cho người nghèo trên mảnh đất kia. Ánh mắt Tả Sâm sáng lên: mô hình cho nhà nghèo?

Trên gương mặt tang thương của Tả Ấp gần như toát ra tia giật mình: "Đừng nói cho ta các người không biết trong công ty có nội gián." Tham gia cuộc họp bao gồm cả Tả Sâm và Chu Kiều nữa là năm người, vẻ mặt đều có tia lạnh lẽo. Tả Sâm hừ một tiếng mở miệng nói: "Tan họp." Tả Ấp lại chợt cảm thấy huyết áp tăng lên, thật không biết ngày nào ông sẽ đột tử ở trước mặt con chó con này. Chỉ là Tả Sâm lại nghĩ thầm: không tan họp còn làm cái gì? Chẳng lẽ hai mặt nhìn nhau là có thể lôi nội gián trong công ty ra?

#Thanh Hưng: không hiểu tên chương và nội dung có gì liên quan -_-||

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play