Đinh Lạc Lạc gặp được cha mẹ của mình, bọn họ còn là bộ dáng lúc Đinh Lạc Lạc mười tuổi, hào hoa phong nhã, chỉ là Đinh Lạc Lạc lại duyên dáng yêu kiều, là bộ dáng lúc hai mươi bốn tuổi. Đinh Lạc Lạc lao vào trong ngực mẹ: "Con rất nhớ người." Chỉ là, cha Đinh dùng một tay cướp Lạc Lạc từ trong ngực mẹ Đinh vào trong ngực của mình: "Lạc Lạc, chúng ta cũng nhớ con." Nước mắt Đinh Lạc Lạc lập tức chảy xuống: "Con muốn ở lại bên người cha mẹ." Đột nhiên, gương mặt của cha Đinh và mẹ Đinh đều gấp đôi lên: "Không được, không được." Vừa nói, bọn họ vừa giương cánh ra, run run rẩy rẩy bay đi.
Đinh Lạc Lạc hét lớn: "Cha, mẹ."
Tả Sâm mới vừa tới phòng làm việc của bác sĩ, lại tiến hành một trận đe dọa: "Nếu cô ấy còn không tỉnh lại, tôi sẽ để cho ông cũng không thể tỉnh lại nữa." Bác sĩ run cầm cập: "Cô ấy, cô ấy quá mệt mỏi. Anh, anh để cho cô ấy ngủ thêm một lát nữa đi." Lúc Tả Sâm lại trở lại phòng bệnh của Đinh Lạc Lạc thì vừa vặn nghe được cô nói nhỏ. Không còn kịp lắng nghe nữa, Tả Sâm lại bổ nhào quay lại phòng làm việc của bác sĩ, giống như xách con gà con ôm bác sĩ tới đây.
Đinh Lạc Lạc cảm thấy như có thêm một lớp da dính vào mí mắt, vừa mở đã đau đến tê tâm liệt phế. Nhưng cô nghe thấy có người die/nda<nl;equ[ydo\n đang gọi cô: Lạc Lạc, em tỉnh tỉnh, Lạc Lạc. Người này, là Tả Sâm sao? Tay Đinh Lạc Lạc không tự chủ giật giật, cô lại cảm giác được, có người cầm tay của cô. Người này, thật là Tả Sâm sao? Lúc này, Tả Sâm lại tiếp tục đe dọa Đinh Lạc Lạc: "Tiểu nói lắp, nếu em còn không mở mắt, anh sẽ ném bác sĩ từ cửa sổ xuống." Đáng thương cho bác sĩ, cả đời cứu người, trên đầu đã không còn mấy cọng tóc, không ngờ lại rơi vào kết quả như vậy. Bác sĩ càng run rẩy dữ tợn: "Cô gái này, xin ngài thương xót, mau mở mắt đi."
Đinh Lạc Lạc cực kỳ mâu thuẫn. Mở mắt ra, cô sẽ nhìn thấy Tả Sâm đao pháp xuất thần nhập hóa, chỉ một đao đã làm cô thương tích khắp người, nhưng nếu không mở mắt, giống như sẽ có người trở thành người chịu tội thay. Được rồi được rồi, vẫn là mở mắt đi, dù sao giả chết cũng không được bao lâu. Tả Sâm nhìn mắt trái Đinh Lạc Lạc chậm rãi mở ra một đường nhỏ, lại vội vàng nhắm chặt, sau đó, hai mắt lại đồng thời chậm rãi mở ra. Anh đứng thẳng người, hai tay bắt chéo ôm ở trước ngực, hét lớn: "Đinh Lạc Lạc, em con mẹ nó tin anh bóp chết em không."
Bác sĩ đầu trọc vừa thấy cô gái đã mở mắt, cuống quít quẳng xuống một câu: "Cô ấy đã không còn gì đáng ngại, nghỉ ngơi nhiều, nghỉ ngơi nhiều là được." Sau đó, chạy. Tóc không còn bao nhiêu trên đầu cũng hốt hoảng tung bay.
Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt. Đinh Lạc Lạc thấy vẻ mặt căm tức của Tả Sâm không khỏi rụt cổ, nhỏ giọng nói: "Em sao thế? Bị ốm hả?" Tả Sâm bất đắc dĩ, căm tức hóa thành một ngụm oán khí: "Ai, em nói em… Ai, em bảo anh phải nói em cái gì mới tốt đây?" Đinh Lạc Lạc hì hì cười ra tiếng: "Cà lăm." Về phần Tả Sâm, phổi đã giống như khí cầu bị thổi lớn, lúc nào cũng có thể nổ tung.
Lúc này, Giang Tiêu lần thứ năm bấm điện thoại của Tả Sâm, mà rốt cuộc anh cũng nghe. Giang Tiêu bô bô: "Này, Tả Sâm à. Tôi là Giang Tiêu. Lạc Lạc cậu ấy tỉnh chưa?" Tả Sâm cau mày: "Giang cái gì?" Giang Tiêu đầu hàng, nói thẳng: "Ai nha, bạn gái Lương Hữu Tề." Tả Sâm buông lông mày ra: "Nha. Tỉnh." Giang Tiêu thở phào một hơi, chỉ là, trong nháy mắt lại nói thêm: "Tả Sâm, tôi van anh, đừng nói cho Đinh Lạc Lạc anh đã gặp tôi, đừng nói cho cậu ấy tôi là bạn gái của Lương Hữu Tề." Tả Sâm không có tâm tư nghe cô ấy dài dòng, qua loa hai tiếng lập tức cúp điện thoại.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Đinh Lạc Lạc dần dần có huyết sắc, chỉ là vẻ mặt lại nặng nề. Cha mẹ không nhận cô, vì vậy cô còn phải tiếp tục ở nhân gian tiếp nhận thử thách. Cô vẫn còn yêu Tả Sâm, mà Tả Sâm cũng vẫn không quan tâm cô như vậy thôi. Tả Sâm để bộ dạng tâm sự nặng nề của Đinh Lạc Lạc ở trong mắt. Người phụ nữ này, dây dưa tim của anh. Mà đến tột cùng thì trong lòng của người phụ nữ này đang suy nghĩ gì? Cô nói cô thương anh, mà đang lúc anh rối loạn giữa trốn tránh rồi lại không trốn tránh được thì cô lại tựa vào lồng ngực một người cá.
Đinh Lạc Lạc cũng để bộ dạng không nói một lời của Tả Sâm ở trong mắt, cô mở miệng trước: ““Thiên Viên” không phải là l.tha.q.nhh.ưng.đ nhà của anh, có đúng không?" Tả Sâm thẳng thắn: "Đúng thế, đây chẳng qua là một trong số nhà của anh." Đinh Lạc Lạc lại hỏi: "Người phụ nữ ở quán bar kia, là bạn gái của anh đúng chứ?" Vừa hỏi ra lời, Đinh Lạc Lạc đã ước gì lỗ tai mình bị điếc luôn đi. Mình thấy tận mắt, còn cần phải nghe anh chính miệng thừa nhận sao? Về phần Tả Sâm, cũng ước gì mình câm đi. Vấn đề này, bảo anh trả lời thế nào đây?
Đúng lúc này điện thoại của Tả Sâm lại vang lên. Tả Ấp ở đầu kia nói: "Con chó con, lập tức về công ty họp."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT