Khi họ vượt qua cánh cổng vào nhà, thậm chí cả người cảnh sát đang làm nhiệm vụ cũng có vẻ hơi buồn ngủ. Nếu không vì cái chết của O’Hannon họ đã bỏ đi rồi, nhưng rõ ràng là Castillo khá cẩn thận với giới thượng lưu quanh đây. Hơi liếc một ánh nhìn hờ hững về phía họ, một cảnh sát mở khóa cổng, và Rick lái xe lên con đường quanh co.
Nửa đường đi, Sam đã nhận ra quần lót của mình treo trên gương chiếu hậu, và với một cái thở dài mà anh thấy rất thú vị, cô kéo nó ra và nhét vào túi xách. Được rồi, rất buồn cười, và cô đã thả lỏng tới mức gần như không mở được mắt khi họ dừng ở cửa chính.
“Anh bế em vào nhé?” anh hỏi, nhìn cô đầy tự mãn khi anh mở cửa xe.
“Em muốn nói là ‘cắn em đi,’ nhưng thế thì chúng ta sẽ không bao giờ vào được trong nhà mất.” Ngăn lại một cái ngáp ngủ, cô ra khỏi xe. Tự ý thức được là mông mình đang để trần, cô kéo váy che lại và dẫn đường vào nhà.
Rick mở khóa cửa. “Em đang không mặc quần lót,” anh thấp giọng ngân nga, cúi xuống hôn lên cổ cô khi cô đi ngang.
Đầu gối cô chảy ra như cao su. “Thôi đi,” cô gầm gừ, đánh anh. “Bảo vệ, nhớ không?”
“Ảnh của chúng ta ở trên báo, em yêu. Anh không nghĩ việc chúng ta hẹn hò là bí mật đâu.”
“Đó không phải là hẹn hò. Những gì anh vừa làm với miệng anh là... chuyện phòng ngủ.”
Anh mỉm cười. “Không, không phải đâu. Em chưa được thấy chuyện phòng ngủ của anh đâu.”
Cô liếc nhìn lên cầu thang, kiểm tra xem có dây dẫn hay bất cứ thứ gì không nên ở đó không. Với Etienne đã chết và Partino bị bắt, có lẽ là họ an toàn - nhưng ai đó cũng đã giết O’Hannon. “Em đã thấy chuyện phòng ngủ của anh trong xe rồi,” cô nói, không ngăn được một nụ cười ranh mãnh. “Không tệ đâu.”
“Chuyện phòng ngủ” của anh đã làm họ thức quá nửa đêm, và từ vẻ mặt anh thì anh vẫn chưa kết thúc. Trước đây cô từng nghĩ anh làm cô mất tập trung, nhưng thế vẫn là đánh giá thấp. Và không chỉ là về sex, dù nó cũng rất tuyệt vời rồi. Có thứ gì đó rất mê hoặc từ một người đàn ông có thể bước vào một căn phòng như thể anh làm chủ nó - và có thể biết là anh thật sự làm chủ nó. Trong nghề nghiệp của cô, mọi người đều cố gắng hòa nhập, thích nghi với mọi tình huống nảy sinh, sự tự tin trắng trợn của anh thực sự rất ấn tượng.
Cô bắt đầu đi lên cầu thang nhưng anh kéo khuỷu tay cô. “Anh đi trước.”
Sam nhăn mày với anh. “Nghiêm túc đi. Anh sẽ làm phần cứu trợ, thưa đức ngài, và em sẽ lo phần trinh sát.”
Anh không thích việc đó; cô có thể thấy. Rick Addison có trí thông minh và hiểu biết rộng, tuy nhiên, và sau một lúc mà cô nghĩ chỉ để tạo hiệu ứng chứ không phải vì anh thực sự phản đối, anh gật đầu và nhường cô đi trước.
Họ đi qua bức Picasso trên đầu cầu thang, và cô cố liếc nhìn nó. Dù vậy trong bóng tối mờ ảo, cô không thể nhận ra nó là thật hay không, nên cô nghĩ Rick đã đúng khi gợi ý là họ đợi tới sáng.
Thực tế thì ý tưởng đi thẳng lên giường rất hấp dẫn với cô. Sau đêm qua và cơn sóng adrenaline sáng nay, rồi cuộc vui ở ghế sau chiếc Bentley, cô thấy mệt tới tận xương cốt, nhưng ý nghĩ có Rick trên giường với mình làm cô tràn ngập... sự hài lòng, thậm chí hơn cả dục vọng. Quá tệ là cô đã quyết định tối nay xuống kiểm tra văn phòng Partino. Cô có thể đợi tới sáng, nhưng gần đây cô đã lờ đi mọi trực giác của mình. Đã tới lúc luyện tập tay nghề rồi.
“Em sẽ kiểm tra phòng anh và em, chỉ để an toàn thôi,” cô nói qua vai, vẫn đi về phía sườn hành lang có ánh trăng chiếu sáng.
“Để sáng mai bảo vệ kiểm tra phòng anh,” anh phản đối. “Chúng ta sẽ tới phòng em, và em không phải vệ sĩ của anh.”
“Em không muốn anh đạp lên một quả bom, Rick. Và em tin mình hơn là tin bọn họ. Em sẽ kiểm tra phòng anh.”
“Em đang lo cho anh.” Anh tuyên bố
“Anh nướng bít tết ngon mà,” cô nói. Tuyệt. Cô đã nhận ra... sự hợp tác này của họ có vẻ như đang tiến tới một mớ hỗn loạn của cảm xúc của anh và cô, nhưng giờ thì anh cũng có thể thấy điều đó.
Anh kéo cô qua đối mặt anh, hôn cô sâu và chậm. “Cảm ơn. Mai chúng ta sẽ cùng đi kiểm tra,” anh gợi ý. “Em hẳn phải mệt hơn anh, và anh không thể mở mắt ra được nữa. Không có lý do gì phải đi lại loanh quanh một cách vô ích - nhất là khi kẻ giết O’Hannon vẫn còn ở quanh đây.”
“Được rồi, được rồi.” Cô kéo khỏi tay anh và tiếp tục đi xuống hành lang. “Nhưng em không nghĩ là người như anh cũng biết mệt kia đấy.”
“Chỉ khi bọn anh ở quanh người như em thôi.”
Hành lang và phòng cô đều an toàn, và cô thay váy bằng một chiếc T-shirt và quần lót trong khi Rick vào phòng tắm. Sam quyết định nằm xuống giường một lát khi đợi anh.
Khi cô tỉnh dậy, Rick đang nằm úp bên cạnh cô, một tay gác ngang vai cô, hàng lông mi dài khép lại, hơi thở của anh đều và chậm. Cô thấy mơ màng, như là mình đã ngủ quá sâu, và cô nằm yên một lúc, cô đánh thức mình.
Trông anh nằm đó thật đẹp, và cô biết, như cô đã cảm nhận từ khi cô thoáng nhìn anh khi vụ trộm diễn ra và nhìn kĩ hơn khi cô kéo anh xuống lầu, rằng cô không thể để điều gì xấu xảy ra với anh. Hơn bất cứ thứ gì, cô chỉ muốn chui vào vòng tay anh và ngủ lại, nhưng nếu cô định hoàn thành phần của mình trong vụ hợp tác kì lạ này, cô cần quay lại làm việc.
Một cách cẩn thận, cô trượt khỏi tay anh và đứng dậy, rời sức nặng của mình khỏi giường. Cô mặc vào một chiếc quần short nào đó và đi chân trần ra phòng khách của mình. Mấy tên bảo vệ đi tuần tra làm cô lo lắng; cô không cần phải lẩn trốn bọn họ, nhưng đây là luyện tập, và cô không cho phép mình bị nhìn thấy.
Văn phòng Partino ở tầng trệt, đầu bên kia hành lang ngược hướng phòng an ninh và có thể vào được bằng cả cầu thang trước và cầu thang rìa dẫn ra phòng tập riêng của dinh thự. Cô đi đường sau, sự im lặng và bóng tối như những người bạn cũ. Thực sự rất thoải mái khi có thể sử dụng kĩ năng của mình lần nữa, dù sự hưng phấn không còn; nếu ai đó nhìn thấy cô, họ sẽ chỉ gật đầu và cho cô qua.
Dù vậy, cô cảm thấy sự vui mừng chiến thắng khi lẻn vào văn phòng Partino mà không ai biết. Cảnh sát đã tịch thu máy tính và tài liệu ở bàn làm việc của hắn mà có thể sẽ lưu giữ thông tin về các vụ mua bán gần đây. Dù vậy, những hoạt động gần đây không thực sự hấp dẫn cô.
Cô tháo một dải băng cảnh sát chăng trước hai tủ tài liệu lớn của Dante. Lấy ra một sợi dây đồng trong túi, cô mở ngăn kéo đầu tiên trong một giây. Các tệp tài liệu được xếp theo thứ tự mà cô đoán là phân loại theo thời gian. Sam quay lại bàn, nhưng nếu có một danh sách tổng hợp thì nó cũng nằm ở sở cảnh sát rồi.
“Được thôi, chúng ta sẽ phải chọn cách khó vậy,” cô lầm bầm, quay lại tủ tài liệu.
Tệp đầu tiên có ảnh của một tấm thảm treo tường thời trung cổ vốn được treo ở gallery đêm mà cô đột nhập. Những nét chữ cẩn thận liệt kê chi tiết thời gian nó được mua nằm ngay cạnh chữ viết tắt RMA, nên cô đoán là Rick đã tự mua nó. Giá cả, khu đất nó sẽ tới và địa điểm trưng bày chính xác của nó được điền vào ô vuông trên tờ giấy.
Thêm vào đó, Partino có một danh sách cập nhật giá trị thị trường hiện thời của những vật tương đương, trong vòng 10 năm trở lại. Người ơi, tên đó đúng là đồ chỉn chu. Chỉn chu, nhưng chính xác.
Cô liếc nhìn tất cả các tệp tài liệu, dù cô chỉ lấy ra vài cái để kiểm tra. Có những thứ chỉ nhỏ như 1 đồng xu La Mã, trong khi những thứ khác khổng lồ như là một bức bích họa 14m của Lorenzetti, vẽ vào giữa thế kỉ 14.
Cô phải chậm lại để quan sát những bức ảnh, ước là mình có nhiều thời gian hơn để nghiên cứu và tự đi xem những thứ này. Dù có dựa vào Partino, phần lớn những thứ này là Rick tự mua.Con mắt của anh khá sắc sảo.
Tới ngăn kéo thứ 3, cô nhận ra mình chưa thấy tài liệu về bức Picasso trên cầu thang. Còn 3 ngăn kéo nữa nên cô không thể dám chắc là nó có bị mất không - chưa thể. Tài liệu về viên đá nằm trong văn phòng Rick, nhưng có vẻ như thứ gì đó không đúng.
Tay nắm cửa lạch cạch, và vì bản năng thuần túy, Samantha nhảy vào bóng tối sau bàn làm việc. Rick cúi người vào phòng, liếc quanh và định đóng cửa lại. Nhưng anh khựng lại, ánh nhìn tập trung vào tủ tài liệu để mở. “Cứt thật,” anh nguyền rủa, “Không phải lại nữa chứ.”
Nhíu mày, Sam đi ra khỏi bóng tối, tới bên anh. “Xin lỗi.” cô lẩm bẩm.
Anh giật mình trông thấy. “Chúa ơi. Em làm anh sợ chết được. Em đang làm gì ở đây hả?”
Rick không thèm mặc áo, đứng đó chỉ với chiếc quần và đôi chân trần, mái tóc rối tung và đôi mắt buồn ngủ, hơi giống đêm đầu tiên họ gặp nhau. Anh thậm chí thấy mấy thứ băng bó quanh xương sườn rất phiền toái và đã tháo bỏ chúng sáng nay. “Sao anh biết em ở đây?” cô phản lại
“Em không ở đó khi anh tỉnh dậy.” anh ngáp, luồn tay vào tóc và làm cho nó có vẻ nổi loạn hơn. “Anh đi theo khứu giác đấy. Sợ là anh biết quá nhiều về em phải không?”
“Ừ,” cô chậm rãi trả lời. Thực sự đáng sợ, và bất an - và khuấy động.
“Vậy giải thích đi,”
Cô bật đèn lên, làm anh chớp mắt và nhìn cô khó chịu. “Được rồi. Em không chắc, nhưng em nghĩ có thể tìm thấy thứ gì đó thú vị ở đây.”
“Thứ gì đó mà cảnh sát bỏ lỡ?”
“Thứ gì mà họ không định tìm kiếm, có thể.”
Một nụ cười nhẹ chạm tới chiếc miệng quyến rũ của anh. “Được rồi, thám tử Morse em tìm thấy gì rồi?”
“Morse? Anh đúng là BBC Hoa Kì. Sao không phải là Sherlock, hoặc nhân vật yêu thích của người Mĩ, Columbo?” [23]
“Giờ là 3 giờ sáng đấy. Em gặp may khi mà anh không dẵm lên quả mìn nào đấy, em yêu.” Anh vòng tay quanh cô, kéo cô vào ngực anh. “Nói đi.”
Hít một hơi thật sâu, cô cọ má vào bờ vai ấm áp của anh. “Anh sẽ không thích đâu,” cô thì thầm
“Anh biết mà. Cứ thử đi.”
“Em nghĩ một vài tài liệu không có ở đây.”
“Samantha, anh sưu tầm đồ cổ hơn 16 năm rồi. Từ đó tới giờ phải có cả nghìn thứ. Và thậm chí nếu một tệp tài liệu nào đó không ở đây, không có nghĩa là-”
“Anh có giữ một danh sách tổng hợp ở đâu đó không, hay em cần phải xem xét tất cả chỗ này?” Đôi lúc linh cảm của cô cũng sai, nhưng nó thường xuyên đúng tới mức cô không có ý định lờ nó đi.
“Em thật cứng đầu,” anh càu nhàu, buông tay khỏi cô và mở ngăn kéo trên cùng bên trái của bàn Dante. “Vậy thì bất cứ thứ gì có thể thuyết phục em quay lại giường.”
Cô theo ánh nhìn của anh. “Nếu đó là nơi đáng lẽ phải có danh sách đó, thì nó không ở đấy. Em tìm rồi.”
“Vậy thì chắc cảnh sát đã lấy rồi. Mai anh sẽ bảo họ gửi sang một bản copy.”
“Rick, có thứ gì đó không đúng ở đây.” Gầm gừ, cô quay lại tủ tài liệu. “Partino có một phòng ở đây phải không?”
“Ở khu của người làm. Hắn gần như không bao giờ dùng - chỉ qua đêm khi nào hắn phải làm muộn hoặc muốn ở lại cả cuối tuần thôi.”
“Em quan tâm đến chính những đêm hắn làm muộn, người Anh ạ.”
Anh thở ra. “Vậy thì lối này.”
“Anh không phải đi đâu. Giờ là 3h sáng mà.”
“Có, anh phải đi. Giờ là 3h sáng mà.”
Những tệp tài liệu ở trong căn phòng nhỏ mà Partino dùng trong những dịp hiếm hoi hắn qua đêm ở đây. Khi cô nhìn vào tủ tài liệu gần như trống rỗng, cô không thể không chú ý sự khác biệt giữa căn phòng xa xỉ Rick dành cho cô với gian phòng nhỏ bé với giường đôi và phòng tắm nho nhỏ mà người quản lý tài sản có.
“Em đoán là bước tiếp theo sẽ là kiểm tra từng thứ một cho tới khi tìm thấy tài liệu nào bị mất.”
“Nếu có cái nào bị mất kia,” Rick sửa lại, ngáp lần nữa. Khi cô không trả lời, anh nhìn cô một lúc lâu, mặt anh sa sầm trong căn phòng tối. “Được rồi. Em chắc tới mức nào là chúng ta có vấn đề ở đây?”
Sam nhăn mặt. “Em cá con Bentley của anh là có thứ gì đó không đúng - và nếu chúng ta có thể tìm ra tệp thông tin nào bị mất, chúng ta sẽ biết vấn đề là gì.”
“Thế thì đi kiểm tra thôi.”
Chúa ơi, sẽ mấy hàng giờ đây. Và dù nó sẽ giúp khẳng định lại những gì cô tin tưởng, nó cũng không giúp trả lời câu hỏi lớn - những tệp thông tin đó ở đâu, nếu chúng không ở đây. “Em có một ý kiến khác.”
“Nếu nó liên quan tới thứ ở dưới áo em, anh hoàn toàn đồng ý,” anh nói, nắm tay cô trong tay anh khi họ quay lại văn phòng Partino.
Anh thích nắm tay cô. Cô đã nhận ra ngay điều đó, và dù nó làm cô cảm thấy... tù túng, mỗi lần anh cố tình chạm vào cô, cô thấy mình như sôi lên.
“Hãy cho là em đã chắc chắn rằng tệp tin không có ở Solano Dorado,” cô nói
“Được, anh chấp nhận.”
“Vậy thì hãy cũng cho là em muốn tới nhà Partino để xem xét.”
Rick khựng lại đột ngột làm cô loạng choạng khi tay vẫn bị anh kéo. “Xin lỗi?”
“Cảnh sát sẽ ở đó, nhưng họ chỉ tìm kiếm thứ gì liên kết hắn với thuốc nổ và viên đá. Những tệp tin đó rất quan trọng - Partino là người ngăn nắp tới mức nếu không phải vậy hắn sẽ không bao giờ lấy chúng ra khỏi tủ tài liệu trật tự này đâu. Và hắn sẽ không bao giờ phá hủy chúng mà không bị suy tim.”
“Samantha, em đang gợi ý một vụ đột nhập. B and E. Bất cứ thứ quái gì mà em hay gọi.”
“Và ý của anh là?”
Rick trừng mắt nhìn cô trên hành lang đầy ánh trăng. Tỉnh dậy không thấy cô trên giường làm anh gần như hoảng sợ, dù logic nói với anh rằng cô sẽ ở lại cho tới khi tìm hiểu được chuyện gì đang xảy ra. Cùng lúc đó, anh thấy lo sợ khi nhận ra rằng vụ điều tra đang dần sáng tỏ. Cô sẽ chấp nhận bao nhiêu lần “đợi đến ngày mai” nữa? Dù vậy, việc này vẫn thật điên khùng. “Không, Samantha. Mai chúng ta sẽ nói điều này cho Castillo.”
Cô nhìn lại anh trong một giây, rồi gật đầu. “Vậy thì về giường thôi.”
Khi cô bắt đầu đi qua anh, anh kéo tay cô, quay người cô lại. “Em nghĩ là anh ngốc thế nào hả? Không, Samantha.”
Samantha đặt tay lên vai anh và nhìn anh, đôi mắt xanh lá của cô như phát sáng trong ánh trăng. “Hãy xem xét theo hướng này, Rick. Em nợ anh một lần. Vậy nên trừ khi anh có một ngục tối có khóa, không thì sáng mai em sẽ gặp anh.”
“Anh sẽ không-”
“Nếu anh không muốn em quay lại, em sẽ không quay lại,” cô ngắt lời. “Nhưng em sẽ tìm ra chuyện gì đang xảy ra. Em biết Partino đã cố giết em. Hắn có lý do, và nếu những gì em đang nghĩ là đúng, thì đó không phải vì ganh tị.”
“Sam-”
“Anh luôn nói những chuyện xảy ra là vấn đề cá nhân. Chà, đúng vậy. Với em. Và giờ em đã có đầu mối, em sẽ theo đuổi nó. Em chưa bao giờ có niềm tin vào cảnh sát.”
Quay gót, cô sải bước dọc hành lang về phòng mình. Đồ nghề của cô ở đó, và cô đã đúng về khả năng hiếm hoi anh có thể ngăn cô.
“Anh sẽ đi với em,” anh càu nhàu tăm tối, bước theo cô.
Và vì thế nửa giờ sau Rick tắt đèn chiếc SLK và lái dọc nửa dãy nhà còn lại trong bóng tối. “Anh cảm thấy như mình là một tên tội phạm,” anh thì thầm, đỗ xe lại trong góc.
“Anh sẽ là tội phạm, nếu anh đi vào với em và bị bắt.” Samantha lấy ra một đôi găng tay đen và kéo chiếc mũ bóng chày tối màu phủ lên tóc. “Sao anh không ngồi đợi ở đây và làm tài xế nhỉ? Chắc là anh sẽ chỉ bị án treo thôi.”
Chúa ơi. Cô thoải mái với những gì họ sắp làm đủ để nói đùa. “Anh đi cùng em.” Anh cũng đeo một đôi găng tay da và đội mũ trượt tuyết.
“Đẹp đấy. Nhưng mà nhớ nhắc em mua cho anh một cái mũ bóng chày. Nó che màu mắt anh tốt hơn.” Cô lẻn ra khỏi xe, đóng cửa nhẹ nhàng sau lưng. “Đừng khóa,” cô cảnh báo. “Tiếng ồn, ánh sáng, mất nhiều thời gian để lên xe, tất cả mấy thứ đó.”
“Anh không định theo đuổi nghề này,” anh đóng cửa, nhét chìa khóa vào túi. “Nhưng dù sao cũng cảm ơn vì bài học về hành vi phạm tội.”
Anh có thể kể ra vài vụ làm ăn của mình mà không hoàn toàn ngay thẳng, nhưng anh cũng sử dụng những gì mình kiếm được để giúp những người kém may mắn, để gây quĩ cho những hành động mà anh thấy ý nghĩa - và anh nghĩ việc đó giúp anh đứng về phe người tốt. Samantha thì đơn giản chỉ là một tên trộm, với rất nhiều động cơ và kế hoạch mà cô giấu anh. Đúng, cô cũng có đạo đức của mình; cô không trộm viện bảo tàng, không thích súng, và cô phản đối người nào giết người hay chết vì một đồ vật. Nhưng cô vẫn là một tên trộm. Một tên trộm giỏi một cách chết tiệt.
Cô dành một phút quan sát con phố, rồi đi lên vỉa hè. Tới lối vào nhà Dante, cô rẽ vào, đi ngay lên cửa trước với Richard theo sau cô. Xét đến giờ là gần 4h sáng, anh thấy cảnh giác một cách ngạc nhiên. Anh sẽ không bao giờ nói cho Samantha, nhưng anh gần như có thể hiểu sao cô lại thường xuyên làm việc này. Biết rằng họ có thể bị bắt bất cứ lúc nào, rằng họ không nên ở đó, làm cho cuộc dạo chơi dưới ánh trăng này trở nên hấp dẫn hơn bất cứ vụ mua bán đầu cơ hay thỏa thuận ngân hàng nào.
Samantha gõ cửa, và tim anh gần như nhảy ra khỏi ngực.
“Em đang làm-”
“Shh. Em sẽ không đột nhập vào nếu bà mẹ già của hắn đang ở đây hỗ trợ khi hắn cần hay mấy thứ cứt như vậy,” cô thì thầm đáp lại.
“Rồi, rồi.”
Họ đứng đó trong khoảng thời gian dài như cả tiếng đồng hồ, và rồi cô đặt hai tay lên tay nắm cửa. Trong bóng tối anh không thể thấy cô làm gì, nhưng một giây sau, cửa mở ra. “Đi thôi.”
“Sao em biết là không có chuông báo động?” anh hỏi
“Có một cái,” cô nói khi đi vào. “Hắn dán nhãn trên cửa sổ trước. Nếu đó là kiểu thường, chúng ta có 30s để tắt, không thì cả vùng này sẽ thức dậy. Đi không?”
Trên tường ở phía bên kia cửa, cô đi thẳng tới một chiếc hộp nhỏ phát sáng. Lần này cô lấy ra thứ trông như một cục pin nhỏ với dây điện và ghim kẹp giấy. Cô mở vỏ hộp và vài dây sau nó bíp một tiếng.
“Tuyệt. Dư 14s nữa kia.” Cô lầm bầm
“Giờ thì sao?”
“Anh tới đây bao giờ chưa?”
“Chưa.”
“Thế thì chúng ta tìm phòng làm việc.” cô đi về phía trước, rồi chậm lại để nhìn ra sau vai về phía anh. “Tò mò thôi nhé, sao anh chưa từng tới đây? Dù anh và Partino không phải bạn tốt thì hắn cũng làm cho anh 10 năm rồi mà.”
“Em muốn nói chuyện này ngay bây giờ à?”
“Hắn mời anh qua nhưng bị từ chối hay hắn chưa từng mời?”
Cô không phải đang nói chuyện phiếm, anh nhận ra; cô vẫn đang tìm những đầu mối và gợi ý để trả lời thắc mắc của mình về Dante. “Anh không nhớ là hắn ta có bao giờ mời.”
“Vậy thì hai người không thực sự là bạn.”
“Hắn có tới dự đám cưới của anh.”
“Em cá là Nữ hoàng tới dự đám cưới của anh,” cô bắn lại với một nụ cười tinh quái và lẻn qua một cánh cửa.
“Người đã rất lịch sự” Richard đáp lại, không ngăn được cảm giác thích thú.
“Tới rồi đây,” cô nói, và anh theo cô vào một văn phòng lớn, gọn gàng. Cô đã đứng trước tủ tài liệu cao chất đầy và chỉ anh về phía bàn làm việc. “Nếu bị khóa thì bảo em.”
Anh có thể tự mở một chiếc bàn. Ngăn đầu tiên bị khóa, và khi anh loay hoay với nó, anh nghe tiếng cửa tủ tài liệu mở ra. Cô rất giỏi. Anh đã nhận ra từ trước, tất nhiên, nhưng nhìn cô hành động thực sự rất ấn tượng. Anh lắc lắc ngăn kéo lần nữa, nhấc lên và kéo, và với một tiếng cạch của gỗ bị gãy, nó mở ra.
“Nhẹ nhàng thôi,” cô nói qua vai.
“Này, mở được là được mà,”
Richard đưa tay vào kéo then ra và mở nốt những ngăn kéo còn lại, và bắt đầu tìm kiếm. Hóa đơn cá nhân, cuống vé thuê phim, thông tin thuế - mọi thứ đều theo thứ tự bảng chữ cái. Thậm chí bút cũng được xếp theo màu.
“Tìm xem có hóa đơn nào lạ lạ không, cái nào không phù hợp với những gì anh trả cho hắn ấy.”
“Chúng ta đang tìm kiếm tài liệu về những đồ vật của anh. Không gì khác nữa. Để cảnh sát lo phần còn lại.”
“Anh đang tỏ ra cao thượng hay anh sợ là sẽ tìm thấy thứ gì đó?”
“Nếu hắn đã làm những gì em nghĩ, anh sẽ không ngăn cản phiên tòa mà sẽ bắt hắn ngồi tù trong một thời gian dài đâu.” Rick chậm lại khi anh thấy một tập ảnh gọn gàng của Catherine Zeta Jones. Thú vị thật, dù anh có qui tắc của mình không bao giờ theo đuổi người đã kết hôn, không phải ai cũng theo luật đó. “Đó cũng là cách anh xử lý vụ Patricia và Peter - cho họ một sợi dây đủ dài để treo cổ.”
“Nhớ nhắc em không chọc giận anh nhé,” cô đáp lại, đóng một ngăn kéo lại và mở tiếp ngăn thứ hai. “Vậy ai trong hai người đó làm anh giận hơn?”
“Không phải em nên tập trung vào việc khác à?”
Cô cười khẩy. “Em đã nói với anh là những vụ đột nhập làm em nóng lên chưa nhỉ?”
Chúa ơi. “Peter.”
“Nhưng Patricia là vợ anh.”
“Cô ta không thực sự hạnh phúc, và cô ta nói với Peter. Thay vì nói cho anh, hắn quyết định là làm tình với cô ta là cách hay hơn. Bạn của anh không bắt tay với anh khi đang làm tình với vợ anh.”
“Nhưng anh cũng bỏ cô ta.”
Rick hít vào. “Vợ anh không ngủ với người khác.”
Sự im lặng đáp lại của cô không làm anh ngạc nhiên; thậm chí 3 năm sau khi anh bắt gặp bọn họ, anh vẫn nhớ âm thanh, mùi hương, sự ngạc nhiên khốn kiếp là anh đã bị chơi dễ dàng đến vậy. Dù sao thì cô cũng đã hỏi.
“Ah. Bingo,” Samantha thì thầm sau một lát.
Anh đóng ngăn kéo lại. “Em thấy gì vậy?”
“Tài liệu của anh. Dù sao thì cũng là tài liệu với hệ thống đánh số giống như ở nhà anh.” Cô kéo ra mấy tệp giấy, đặt lên bàn và một tệp nữa, rồi một tệp nữa. “Chắc khoảng 30 cái.”
“Hãy xem nào.”
“Cũng được,” cô đáp, “nhưng gần sáng rồi.” Cong môi lên, cô nhìn từ anh tới tập tài liệu. “Sửa nếu em sai nhé, nhưng mấy thứ này không phải tài sản của anh à?”
“Phải. Nhưng chuyện gì sẽ xảy ra nếu hắn ra tòa vì vài thứ chúng ta tìm thấy trong tập tài liệu này - thứ mà hắn biết là vẫn để ở nhà hắn?”
Cô khựng lại một phút. Cô có thể chưa bao giờ làm một việc mà phải xem xét đến khía cạnh pháp luật trước đây. “Thế này thì sao; nếu chúng ta thấy thứ gì đó, chúng ta sẽ nói sự nghi ngờ của mình cho Castillo và yêu cầu ông ta lấy lệnh khám nhà? Em có thể nhét lại mấy thứ này vào đây nếu cần.”
Richard lắc đầu. “Cứ mang về nhà xem xét đã. Chúng ta có thể quyết định chúng quan trọng tới mức nào sau.”
Anh giành được một nụ cười. “Em thích có đối tác rồi đấy,” cô nói. “Chỉ cần luyện tập một chút anh sẽ là một tên trộm giỏi.”
“Không có ý xúc phạm nhưng không, cảm ơn.” Cầm tập giấy lên, anh mời cô dẫn đường. “Đi thôi.”
Cô lấy sợi dây khỏi chuông báo động và đi ra cửa, đóng và khóa lại trong khi vẫn thầm đếm nhẩm trong đầu. “Xong,” cô nói khi đã hoàn thành.
Họ lẻn ra phố và lên xe. Khi anh khởi động, Samantha cúi người qua, nắm lấy cằm anh và hôn anh thật mạnh trên miệng. Anh hôn lại cô, ước là họ đã mang một chiếc xe có ghế sau, và không đậu xe cách một ngôi nhà vừa bị đột nhập 30 yard.
“Lúc nào mọi việc cũng trôi chảy vậy à?” anh hỏi, cố tập trung vào việc lái xe về nhà và không nghĩ tới sự khó chịu sâu sắc ở háng anh.
“Không. Anh may mắn đấy.” Với một nụ hôn thật sâu nữa, cô ngồi lại, tháo găng tay và mũ ra. “Và cảm ơn.”
Anh lái xe ra phố, bật đèn lên khi họ vòng qua góc đường. “Vì cái gì?”
“Vì tin em đủ để đi cùng. Em biết anh không thích.”
Anh không thích vụ trộm, nhưng sự hồi hộp không tệ lắm. Dù vậy nói với cô việc đó có vẻ như cực kì không khôn ngoan. “Chúng ta sẽ xem nó có đáng không.”
Chưa tới một giờ sau, họ ngồi trên sàn trong văn phòng của Dante, những tập tài liệu bằng giấy gai rải ra xung quanh, và bắt đầu xem xét những tập họ lấy được. Trông chúng gần như giống hệt những tập ở đây, và Samantha nhíu mày. “Cái này thật tệ. Em biết là có chuyện gì đó mà.”
“Chúng ta cần xem xét lại những đồ vật trong tài liệu này,” Rick nói, với lấy một tệp và lật qua lần nữa.
Cô cũng bắt đầu lại, xem xét đầu tiên là những tập tài liệu ở đây, rồi tới những tập mà Partino cất giấu. Mọi thứ trông đều ổn, cho tới khi cô lật tới trang so sánh giá cả thị trường. Trong những tài liệu mới phát hiện, Dante đã cần mẫn ghi chép trong thời gian 3 năm những đồ vật đó có ở đây - cho tới 7 tháng trước, khi những ghi chú dừng lại.
Nhíu mày, Sam mở tập tài liệu trước và nhìn lại. Giống như tất cả những tập mà cô đã kiểm tra lúc trước, nó được cập nhật tới hết tháng trước. Được rồi, thú vị đây. Đặt nó sang một bên, cô xem tập tiếp theo.
Những ghi chú về giá trị thị trường cũng bị ngừng lại, nhưng từ 11 tháng trước chứ không phải 7 tháng. Giá cả so sánh đã liên tục tăng cho tới lúc đó, cho nên không có vẻ là thứ đồ này bị mất giá và lãng quên.
“Rick? Qua xem cái này đi.”
Cô cho anh xem con số trên cả hai tập tài liệu, nhìn biểu cảm của anh tối sầm lại. “Em nói đúng,” cuối cùng anh hắt ra.
“Có thể. Chúng ta vẫn phải xem lại mấy thứ đồ này trước khi kết luận. Và chúng ta sẽ phải xem lại từng tập tài liệu có ở đây để đảm bảo là đó không phải lỗi kế toán.”
“Vậy thì bắt đầu thôi.”
Sự mệt mỏi của Richard đã chôn vùi trong cơn giận dâng trào. Samantha lặp đi lặp lại là cô có thể sai, nhưng anh đã học đủ để tin vào trực giác của cô.
“Có bao nhiêu tập?” anh hỏi, vươn vai.
“Em không biết. Khoảng 800.” Samantha ném một tập nữa sang bên “bình thường”. “Trong khoảng 1000 tập thì 30 cũng không phải nhiều lắm. Có thể hắn chỉ chuyển mấy tập đó đi vì lý do nào đó rồi quên mất. Ý em là, cập nhật 1000 tập tài liệu mỗi tháng một lần khá là vất vả.”
“Anh không hiểu sao em phải biện hộ cho hắn. Hắn định giết em. Hơn nữa, chỉ những tệp không được cập nhật thì hắn giữ ở nhà. Và hắn không ngừng những ghi chú cùng một lúc. Hắn không quên gì cả.”
Cô nhăn mặt, buộc lại tóc thành túm đuôi ngựa mà có vẻ chỉ giữ được khoảng 5 phút trước khi nó bung ra. “Em... Nó... Nó kiểu như đạo lý tôn trọng lẫn nhau vậy. Em thường xuyên phá luật, Rick. Em không biết em đang làm cái quái gì nữa, đi mách lẻo người giống như mình.”
Rick cúi về phía trước, ôm lấy má cô trong tay. “Em không giống hắn, Samantha. Thực ra là em không giống bất cứ ai anh từng gặp.”
“Đừng sến nữa,” cô càu nhàu, kéo khỏi tay anh và đứng dậy. “Em sẽ đi lấy lon soda. Anh muốn trà hay cà phê?”
Với một tiếng rên, anh chống hông xuống và với tay vào bàn để đứng dậy. “Anh đi với em.” Anh cúi xuống nhặt những tập tài liệu “đáng nghi”. “và những thứ này cũng đi cùng.”
“Không ai biết chúng ở đây,” cô nói, mở cửa cho anh. “Em không nghĩ sáng nay chúng có thể biến đi đâu được đâu.”
Anh nắm tay cô bằng tay kia. “Không thứ gì có thể rời khỏi anh,” anh nói, tự hỏi liệu cô có hiểu chính xác những gì anh đang nói.
“Chúng ta vẫn phải kiểm tra mấy thứ đồ trong tập đó,” cô đáp lại, gõ gõ mu bàn tay lên tập tài liệu. “Anh có lẽ sẽ cần phải gọi người tới đấy.”
“Không, anh sẽ gọi em. Nếu có thứ gì đó không đúng và tin tức truyền ra, nó có thể làm giảm giá toàn bộ bộ sưu tập của anh. Nếu chúng ta đúng, anh vẫn muốn là người quyết định cảnh sát cần biết tới đâu và tìm ra tên khốn kiếp nào còn liên quan.”
Anh hiểu những gì cô nói về “đạo lý” của mình, dù nó hơi làm anh khó chịu. Tới lúc này, cô khá là thẳng thắn với những giả thuyết của mình, nhưng cô có vẻ cần phải chứng minh chúng với bản thân trước khi nói cho người khác. Và thậm chí nói cho anh cũng không giống nói với cảnh sát. Richard chỉ có thể tưởng tượng phản ứng của cô nếu được yêu cầu đứng ra làm chứng trong phiên tòa của Partino hay gì đó. Cô sẽ chạy, và anh sẽ không bao giờ gặp lại cô. Anh nâng tập tài liệu lên. Càng thêm lý do để phải hoàn toàn đảm bảo giả thuyết của họ trước khi kéo bất cứ ai vào mớ lộn xộn nho nhỏ này.
Khi anh đi vào bếp với Samantha, anh không thể không mỉm cười với vẻ mặt trìu mến của Hans. “Hans, một cốc cà phê và một lon Diet Coke nhé.”
“Tất nhiên ạ. Nhưng tôi mới tìm ra một loại mocha mới mà có thể cô sẽ thích đấy, cô Sam. Ít dư vị cà phê hơn. Cô có muốn thử không?”
“Tôi tin anh, Hans,” cô đáp lại, mỉm cười với người bếp trưởng.
“Tuyệt. Và tôi có thể gợi ý món ốp-lết cho bữa sáng không?”
“Nghe được đấy. Rick?”
Anh gật đầu, tự hỏi mình đã mất quyền kiểm soát trong nhà này từ khi nào. “Thế cũng được.”
Sáng nay trời u ám và ẩm, vậy nên anh đưa cô vào thư viện thay vì đi ra hiên. Dù sao thì ở đó họ sẽ có nhiều không gian để xem xét chỗ tài liệu này hơn. Anh tự hỏi sẽ mất bao lâu mình mới chú ý về những tài liệu biến mất, nếu anh có nảy ra suy nghĩ xem tới chúng. Còn về việc chúng có ý nghĩa gì, anh sẽ không bao giờ nghĩ ra.
Theo Sam nói thì anh không suy nghĩ như một tên tội phạm. Trong mắt cô, không ai làm một viên đá giả và hi vọng là sẽ qua mặt Bảo tàng Anh quốc trong lần phạm tội đầu tiên của mình. Nếu cô đúng, Partino đã bắt đầu từ những thứ nhỏ, và một thời gian trước đã tiến tới mức hắn cảm thấy hoàn toàn bình thường khi chôm viên đá cho người khác và tự cho là viên đá giả sẽ qua kiểm định và con mồi thế mạng của hắn sẽ nhận toàn bộ tội lỗi.
“Em muốn chợp mắt một lát,” cô nói, ngả người ra ghế.
“Và anh cần phải đi tắm,” anh đáp lại, ném tập tài liệu lên bàn. “Thực ra là ngay bây giờ. Đã một ngày rưỡi rồi. Em ở đây à?”
“Nếu anh đi về phòng thì không. Em vẫn chưa kiểm tra phòng anh.” Với một tiếng nghe như thở dài, cô đứng lên. “Dù sao em cũng nên làm luôn, trước khi ai đó dẵm lên cái gì đó.”
“Samantha, anh bảo em-”
“Em nghe rồi,” cô cắt ngang, nhặt tập tài liệu lên khi cô đi ra cửa. “Nhưng không có nghĩa là em phải tuân lệnh anh.”
Gầm gừ, anh bắt kịp cô và lấy tập tài liệu khỏi tay cô. Anh không thể ngăn cô lại, nhưng ít nhất thì anh cũng có thể ở đó nếu chuyện gì xảy ra. Tuy nhiên phòng của anh hoàn toàn không có thuốc nổ hay tên giết người nào, chỉ có một tên trộm.
“Được rồi. Em sẽ xuống thư viện ăn phần ốp-lết của anh.” Cô nói với nụ cười nhẹ, giành lại tập tài liệu và quay gót.
“Samantha.”
Cô nhìn anh lần nữa. “Vâng?”
“Tối qua ở nhà Tom và Kate trông em rất tuyệt.”
Lông mi cô khép lại. “Cảm ơn anh.”
Chúa ơi, cô thật dễ thương. “Nhưng đừng nói cho Hans là em đã cắt lát ô liu nhé; em sẽ hủy hoại hình tượng của mình với ông ấy đấy.”
“Đừng lo. Em không muốn người nào trong nhà anh nghĩ là em định giành việc của họ nữa đâu.”
Khi Richard bước dưới vòi tắm, anh nhận ra rằng những gì Samantha đưa ra làm toàn bộ vấn đề về Partino rắc rối hơn. Chứng cứ duy nhất liên kết Partino từ quả lựu đạn tới viên đá giả tới vụ trộm đầu tiên là cuốn băng video bị nhảy giờ. Nếu sự so sánh giá cả thị trường trong những tài liệu đó không đưa tới kết quả gì, họ sẽ chỉ có những dự đoán, trừ khi Castillo đã phát hiện thêm được gì.
Anh sẽ gọi cho vị thám tử sau bữa sáng. Vì dù Samantha có nhận ra hay không, nếu Dante không phải là đối tượng tình nghi, cô sẽ một lần nữa trở thành người đáng nghi nhất. Anh không tin điều đó, và Castillo có vẻ cũng vậy, nhưng với địa vị của anh, sẽ phải có người bị buộc tội.
Richard cúi đầu vào làn nước. Chết tiệt. Tất cả những thứ này phải hợp lý theo một cách nào đó. Đâu đó có một đầu mối, dẫn từ vụ trộm tới kẻ nào giờ sở hữu viên đá chết tiệt. Và họ càng phát hiện ra đầu mối đó sớm, càng tốt cho Samantha - và càng không tốt cho lý do để cô ở lại bên anh.
[23] Inspector Morse (thám tử Morse) là một nhân vật người Anh trong series tiểu thuyết trinh thám của Colin Dexter, đã được dựng thành phim. Columbo: cũng là một nhân vật thám tử trong series phim của Mĩ.
Ở đây Rick luôn dùng các nhân vật của Anh, trong khi Sam thích các nhân vật Mĩ hơn. Và cô bảo anh là BBC Hoa Kì là một kênh truyền hình nổi tiếng của Anh chuyên phụ trách mảng thông tin ở Mĩ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT