Chủ nhật, 7:50 p.m

Samantha không nhớ được lần cuối mình từng ở trong một ngôi nhà bình yên đến vậy. Nếu ai đó miêu tả nó cho cô, theo kinh nghiệm hạn chế của mình, cô sẽ nghĩ nó tẻ nhạt đến chết. Dù vậy thật ngạc nhiên là nhà Donner không hề tẻ nhạt. Ấm cũng, có thể, và thoải mái, nhưng không hề buồn chán. Nó làm cô hài lòng, thậm chí khi cô nhận ra mình bắt đầu hi vọng là Donner từng là một hướng đạo sinh và định kiến của cô về hắn là vì nghề nghiệp của hắn chứ không phải vì bản thân hắn.

“Sam, em mang salad ra bàn được không?” Kate hỏi, kéo xuống một chồng đĩa từ chiếc tủ màu vàng nắng.

“Chắc chắn rồi.”

Olivia dẫn đường với một khay nước sốt trộn salad, và họ cùng đi ra hiên ngoài có mái che. Donner đã thắp lên những chiếc đèn lồng dọc theo hiên gỗ, có lẽ để đuổi côn trùng. Xung quanh khu vườn, bóng đèn được mắc sát đất, hắt ánh sáng lên những khóm hoa và lùm cây xanh tươi tốt.

Ngôi nhà thể hiện rõ là gia đình Donner đã dành rất nhiều thời gian và công sức cho nó. “Cháu luôn sống ở Florida à?” cô hỏi Olivia, khi cô bé cẩn thận xếp những bát sốt quanh bàn và đặt salad ở giữa.

“Vâng. Lúc cháu còn nhỏ nhà cháu có một ngôi nhà nhỏ hơn gần văn phòng của bố, nhưng bố phải xây nhà này cho bọn cháu vì bọn cháu lớn nhanh quá, không thể chen trong ngôi nhà cũ được.”

Sam mỉm cười. Cô không thể tưởng tượng được việc sống suốt cuộc đời mình trong vòng 10 - 20 dặm quanh nơi mình sinh ra. Cô thậm chí không biết mình được sinh ra ở đâu nữa.

Kate xuất hiện, mang ra hai đĩa thịt gà và mì ống. “Vẫn còn ở trong quầy bếp,” cô nói, đặt đĩa lên bàn.

Rick và Donner mang ra đồ uống và pho mát Pacma, và tất cả cùng ra hiên. Họ để dành chỗ cho cậu con trai giữa, Mike, nhưng Kate để phần của cậu bé trong lò vi sóng.

Dừng lại ở cửa, Samantha nắm cánh tay Kate. Theo cách này hay cách khác cô cần biết chắc về Donner trước khi có thể hoàn toàn thả lỏng. “Phòng tắm ở đâu vậy chị?” cô hỏi.

Kate chỉ về hướng hành lang bên kia phòng khách. “Cửa thứ hai bên tay trái, vừa qua phòng làm việc của Tom.”

“Em sẽ ra ngay, không cần đợi nhé.” Với một nụ cười, cô hướng vào trong nhà.

Bữa tối, cô đã quyết định, sẽ là cơ hội tốt nhất để tìm kiếm một chút. Sau đó thì khắp nhà đều có Donner, và nếu Rick và tên luật sư phải làm việc, cô sẽ hoàn toàn không thể tới được nơi nào thú vị cả. Cô tìm thấy phòng tắm và đóng cửa lại để làm như mình đang ở trong. Sau đó cô lẻn vào văn phòng của Donner.

Hắn có thể có một văn phòng trong góc hay gì đó ở công ty, nhưng cô cá là nếu hắn định làm gì lén lút, hắn sẽ giữ bằng chứng ở nơi khác. Bàn hắn khá gọn gàng, chỉ có một điện thoại, một máy tính và vài khung ảnh làm xây xước bề mặt gỗ gụ đắt tiền. Ngồi vào ghế, cô kéo mở ngăn tủ trên cùng. Bút, vài mảnh giấy nhớ, ghim kẹp giấy, và 3 lá cờ - chỉ có thế.

Sam nghịch nghịch 3 lá cờ. Đồ chơi trẻ con, chắc là của Olivia. Cô nâng tầm mắt lên những bức ảnh trên bàn. Một bức của cả gia đình trong chiếc khung lớn nhất, nhìn phong cảnh thì có vẻ như ở khuôn viên Yale. Con cả nhà Donner, Chris, rõ ràng nhận được gen tốt nhất từ cả bố và mẹ - cao, tóc vàng, và trông rất tự tin, bố cậu hẳn phải nghĩ cậu sẽ là một luật sư cừ khôi. Những bức còn lại là của cậu con trai bé, Mike, đang chơi bóng chày, và một bức của Olivia hóa trang thành cô công chúa trong ngày Haloween. Và có một bức của Donner và Rick, cả hai đang mỉm cười, trên tay mỗi người là một con cá biển vừa câu được. Cá của Rick lớn hơn.

Trước đây trong nghề của mình, cô đã học cách tin vào trực giác, học được rằng cô có thể nhìn vào một căn phòng và nói ra tính cách của người sống trong đó. Ở đây cô có một ngôi nhà hoàn toàn thiết kế và xây dựng bởi Tom Donner và gia đình anh. Thở ra một hơi, cô chậm rãi đóng ngăn kéo lại và ngả ra ghế.

“Hài lòng chưa?” giọng nói lặng lẽ của Rick vang lên từ phía cửa.

Cô nhảy lên. Cứt thật. “Em đang...”

Anh đứng thẳng lên, đi vào phòng. “Em đang làm gì?”

Sam cũng đứng lên, đẩy ghế vào vị trí cũ. “Em đang tìm bằng chứng là anh ta có liên quan tới viên đá hoặc vụ giết người.”

“Tại sao?”

Cô có thể bịa ra chuyện gì đấy, nhưng cô đã bắt đầu nhận ra một điều; cô muốn thẳng thắn với Rick Addison. “Vì anh không muốn nghi ngờ anh ta, và em muốn đảm bảo là anh không bị chơi đểu.”

“Và? Em tìm thấy gì không?”

Sam nhăn mặt. “Dù em ghét phải thừa nhận nhưng Donner ổn đấy.”

Anh dừng lại bên bàn làm việc và đưa tay ra nắm lấy tay cô. Không chắc về tâm trạng của anh, cô chần chừ một lúc rồi nắm tay anh. Nếu anh nói với Donner điều này, cô có thể sẽ bị đá ra khỏi nhà. Và ngạc nhiên là cô muốn ở lại đây một chút nữa. Rick kéo cô vào người anh, nâng cằm cô lên bằng tay kia.

“Anh đã nói với em rồi,” anh thì thầm. “Anh chọn bạn rất cẩn thận. Điều này có nghĩa là em là người duy nhất được phép chơi đểu anh.”

“Em không-”

Miệng anh bao phủ miệng cô, nóng bỏng và mạnh mẽ và làm cô hụt hơi. Rồi trước khi cô kịp nhắm mắt tự hỏi sẽ mất bao lâu để nhà Donner đi tìm họ và thấy họ trần truồng trên bàn làm việc, anh buông tay ra. Rick nhìn cô, đưa tay lau vết son bị lem trên môi cô. “Chỉ cần nhớ là,” anh nói, kéo tay cô ra cửa. “anh biết em đang làm gì, và kiên nhẫn của anh trong trò chơi này có hạn.”

Cô nhận ra là anh chưa bao giờ mất kiểm soát. Anh làm chính xác những gì mình định làm, làm cô nóng bỏng lên và mất bình tĩnh, trong khi anh vẫn hoàn toàn ổn định. Chết tiệt. Họ quay lại hiên, và Kate mỉm cười khi Sam ngồi xuống bên cạnh Rick.

“Salad nhé?”

“Vâng, làm phiền chị.”

Samantha cố tập trung tư tưởng. Vậy là Rick cũng là một tay chơi có hạng. Cô đã biết điều đó. Giờ cô cần phải bình tĩnh và tận hưởng buổi tối, vì gia đình Donner là những con người bình thường, chân thật, và không có vẻ là cô sẽ thường xuyên có cơ hội này.

“Em nấu cái nào vậy?” Rick hỏi

“Em chỉ cắt vài thứ thôi,” cô nói, “và nếm một ít nữa. Ngon lắm.”

“Ngửi mùi ngon đấy,” anh đồng ý, lấy bát salad từ tay Kate và đưa cho cô.

Hít vào một hơi nữa, cô cố lấy một phần salad vào bát mình với vẻ tự nhiên.

Cô đã từng ăn cơm với cha mình và Stoney, nhưng hầu hết chỉ là pizza hay mì ống đặt ở cửa hàng. Những món ăn tươi ngon làm tại nhà cùng với salad và rau luộc thật là hiếm hoi.

“Con về rồi!” một giọng nói trẻ con vang ra từ trong nhà.

Kate đứng lên, đi về phía cửa hiên. “Bữa tối của con trong lò vi sóng đấy.”

Một cậu bé tóc vàng đi ra ngay sau đó, một tay cầm đĩa thức ăn và lon soda trong tay kia. Ngay khi nhìn thấy Rick, khuôn mặt nghiêm túc của cậu bừng sáng. “Cháu đã nghĩ là xe của chú ở ngoài cửa mà,” cậu nói, mỉm cười và ngồi xuống phía bên kia Rick.

“Chú để quà của cháu trên quầy bar nhé,” Rick nói, vòng tay quanh vai Mike và xiết chặt.

“Ăn xong đã,” Kate nói trước khi cậu bé kịp đứng lên. “Và chào cô Sam đi. Cô ấy là bạn của chú Rick.”

“Chào cô,” cậu nói, tai hơi đỏ.

Cô mỉm cười lại. “Chào cháu.”

“Con không định về muộn,” cậu bé tiếp tục, vừa nhìn về phía bố vừa chọc chọc vào đĩa thịt gà và mì ống của mình. “Huấn luyện viên bắt bọn con chạy thêm mấy vòng vì Craig và Todd nghịch bóng bay nước.”

“Chỉ Craig và Todd thôi à?” Donner lặp lại

Mike mỉm cười. “Gần như thế. Dù sao cũng chỉ có bọn nó bị bắt.” Có vẻ như nghĩ là mình cần đổi chủ đề, cậu bé quay sang Rick. “Có thật là chú suýt bị nổ tung không?”

Rick nhún vai. “Không thú vị thế đâu.”

“Bọn cháu thấy chú trên thời sự,” Olivia xen vào. “Trông chú rất tức giận.”

Bật cười, Rick với tay lấy nước sốt. “Chú thực sự rất tức giận. Chú phải mặc áo của bố cháu.”

Olivia khúc khích. “Cháu và mẹ phải dán nhãn màu cho tất cả quần áo của bố để bố biết mặc cho hợp nhưng bố không thích.”

Thở dài, Donner uống một ngụm bia. “Bố không còn bí mật nào hết.”

Kate đưa tay qua vỗ vỗ tay anh an ủi. “Được rồi mà, Tom. Bọn em không phiền là anh không biết tự mặc quần áo đâu.”

Sam suýt quên mất bữa ăn. Những lời trêu chọc giữa các thành viên nhà Donner làm cô hứng thú. Không ai phải cố vượt trội hơn ai, không ai nói gì châm chọc hơn là vài câu trêu đùa hài hước, và không ai so sánh sự ngu dốt, tẻ nhạt và các mánh lừa bịp của toàn thế giới với bản thân mình. Cô mừng là mình hài lòng về sự trong sạch của Donner, vì sau bữa ăn này, cô không hề muốn tìm thấy thứ gì có thể buộc tội anh.

“Sam, cô làm nghề gì ạ?” Mike hỏi, đưa sang cho cô một rổ bánh mì bơ.

“Cô... làm nghề tự do, hiện đang ở Bảo tàng Norton.” Cô đáp trơn tủ, ước là mình phải dự tính trước là ai đó trong ngôi nhà xinh đẹp, chân thành này sẽ phải hỏi cô câu đó. “Họ vừa nhận được một đợt quyên góp lớn, vì vậy cô giúp họ mua bán và bảo trì vài thứ.”

“Có phải cô và chú Rick gặp nhau vì có người trộm đồ của chú ấy không?” Olivia hỏi.

“Phải rồi,” Rick xen vào trơn tru

Bắt đầu thấy hoảng, Sam nhìn quanh hiên nhà. Bình tĩnh nào, Jellicoe. Mày đang làm rất tốt mà - chỉ cần tự nhiên thôi. Dù điều gì xảy ra đi nữa. “Kate,” cô nói hơi đột ngột. “đó có phải là lan hồ điệp không?”

Vợ Donner mỉm cười. “Đúng rồi. Wow. Ấn tượng đấy.”

Sam thấy má mình nóng lên. “Em thích hoa. Em cũng thích có một khu vườn, nhưng em... chưa bao giờ có thời gian. Vườn nhà chị đẹp thật.”

“Lan hồ điệp là cây nào?” Rick hỏi, ngóc cổ lên nhìn.

Kate chỉ vào chậu cây ngay trước hiên. “Cây hoa màu tía bên kia kìa. Nó còn có tên là lan bướm. Em rất ngạc nhiên khi nó nở hoa tháng trước. Nó chưa bao giờ ra hoa cả.”

“Anh cũng có một khu vườn rất đẹp,” Rick phản đối, mỉm cười. “Thực ra là vài cái.”

“Ừ, nhưng anh thuê đâu khoảng 70 người làm vườn Addison ạ.”

Cô liếc nhìn Kate và Donner. “Em cá 10 đô là Kate tự chăm sóc tất cả hoa ở đây và Tom lo phần tưới nước và tỉa cây. Hai người có thuê người làm, nhưng chỉ cắt cỏ thôi.”

Tom nhìn Rick. “Cậu nói cho cô ấy phải không?”

Phá ra cười, Rick thò tay vào túi quần sau lấy ví ra. “Tớ không nói gì cả. Samantha rất giỏi quan sát.”

Anh đặt một tờ 10 đô lên bàn, nhưng Sam lắc đầu và đẩy lại cho anh. “Cho em hai tờ 5 đô.”

“Được đấy,” anh nói, phóng đại âm điệu mình làm lũ trẻ phá ra cười. Hai tờ 5 đô đưa ra, và anh nhét lại tờ 10 đô vào ví.

Sam cầm lên và đưa cho Olivia và Mike mỗi người một tờ. “Đáng lẽ cô nên cược cho các cháu nhiều hơn,” cô ngân nga, cười với anh.

“Chắc chắn rồi,” Olivia xen vào.

Rick lắc đầu. “Anh không cá cược gì với em nữa.”

“Cảm ơn cô, Sam. Con đi lấy quà được chưa?” Mike nói, miệng vẫn đầy rau.

“Được, con có thể. Và bật máy pha cà phê lên nhé.”

Cậu bé 14 tuổi bật dậy khỏi bàn trong khí Sam nhăn mặt. Cà phê. Cô biết là mọi việc đã quá thuận lợi mà. Chán thật. Nhưng được thôi, cô có thể uống cà phê với người bình thường một lần.

Mike quay lại ngay sau đó và xé gói quà không chút cẩn thận như cô em gái. “Ồ, yeah!” cậu bé reo lên, ném tờ giấy ra sau.

“Michael!” mẹ cậu nói sắc bén, nhưng cô vẫn đang cười.

“Nhìn này! Chú ấy tìm thấy nó!”

Donner nhíu mày. “Um, xin lỗi vì bố không biết, nhưng không phải con có một tên vàng vàng như vậy rồi à?”

“Bố,” Mike nói, đảo đảo đôi mắt xanh lá một cách phóng đại, “đó không phải là ‘một tên vàng vàng’. Đó là C-3PO”

“Ừ. Con robot trong Star Wars. Bố biết. Nhưng không phải con có rồi à?”

“Con có bản năm 1997, do Hasbro sản xuất. Đây là mẫu năm 1978, của General Mills Fun Group.” Mike giơ chiếc hộp đen điểm những đốm sao sáng và ảnh của C-3PO lên. “Nhìn này. Eo nó dày hơn, và chân không có khớp, và mắt màu vàng giống màu da - không phải vàng nhạt như bản mới. Và nó đi kèm với một chiếc hộp nguyên bản.”

“Vậy là nó tốt hơn.”

“Nó là bản gốc, nên nó hiếm hơn. Mình phải cẩn thận, vì có người mua bản mới và sơn lại màu mắt, và dán lại khớp chân để giống với bản cũ. Nhưng có thể nhận ra khi nhìn vào bàn chân. Hình trang trí hoàn toàn khác nhau. Nhưng có nhiều người muốn nó quá nên dễ bị lừa. Ngoài kia có đầy bản giả nhìn rất giống thật.”

Họ tiếp tục bàn luận về giá trị của C-3PO 1978 nhưng Sam không tập trung lắm. Có thứ gì Mike nói làm cô chú ý. Có thứ gì mà trước đây cô không hề nghĩ tới. Thứ mà liên quan tới lý do tại sao một người có công việc ổn định và uy tín như Dante Partino có thể mạo hiểm để vào tù - hay tệ hơn.

“Samantha,” Rick thì thầm, cúi sát tai cô, “chuyện gì vậy?”

“Hm? À, không có gì. Em chỉ nghĩ linh tinh thôi.”

“Về chuyện gì?” anh theo đuổi

“Em sẽ nói sau.”

“Hứa nhé?” anh thì thầm, lướt bàn tay lên cánh tay cô

“Hứa.”

“Mà sao em biết về lan bướm?”

Cô nhún vai, rùng mình khi ngón tay anh đan vào ngón tay cô. “Em thích đọc sách làm vườn.”

“Anh muốn hôn em ngay lúc này,” anh thì thầm.

Có thể anh cũng không hoàn toàn có kiểm soát. Tốt. “Anh đã hôn em rồi,” Sam nhếch mép, kéo tay cô ra và mừng là mình đã không cố giải thích với anh là cô thích vườn tược, chủ yếu là vì chúng cho cô cảm giác cố định. Không thể di chuyển nhiều nếu bạn có một khu vườn. “Thế thì cố cưỡng lại em đi,” cô trêu trọc. “Có trẻ con đấy, đồ ngốc,”

“‘Ngốc’” anh lặp lại, nụ cười chậm rãi nở ra trên môi. “Anh nghĩ là mình chưa từng bị gọi như vậy.”

Kate hắng giọng. “Chúng ta qua phòng khách uống cà phê nhé?” Cô nhìn Rick. “Và trà cho anh nữa. Em thì sao, Sam? Cà phê, trà, socola nóng, soda?”

“Cho em soda,” Sam trả lời, thở phào. “Em sẽ giúp dọn bàn.”

“Không cần. Có trẻ con để làm gì chứ.”

“Mẹ,” Olivia lại khúc khích. “Bọn con không phải nô lệ.”

“Phải đấy. Dọn đi, nô lệ. Dọn đi.”

Khi họ rời hiên đi vào phòng khách, Rick đợi Kate đưa mình đi thẩm vấn. Anh biết Tom đã cho cô biết vài điều về Samantha. Nhưng anh hiểu Kate, cô có thể tự tìm hiểu được nhiều điều về bạn gái anh ngoài những gì cô được nghe.

Tạ ơn chúa anh đã đi tìm Samantha khi cô vào phòng tắm. Và tạ ơn chúa anh đã dừng lại quan sát, thay vì xông vào mắng cô vì đã xâm phạm đời tư của bạn anh. Nhìn cách cô ngắm ảnh Tom đột nhiên làm anh tự hỏi cuộc đời cô đã như thế nào trước khi anh vô tình gặp cô ở gallery.

Mike và Olivia có vẻ thích cô, phần lớn vì cô không nói chuyện với chúng như với trẻ con. Cô có vẻ không biết nhiều về việc là một đứa trẻ - không phải theo cách của hai đứa trẻ nhà Donner. Anh thắc mắc tuổi thơ cô đã như thế nào nhưng không biết gì nhiều, anh chỉ có thể đoán cô không có một người mẹ thường xuyên nướng bánh qui. Hm. Anh cũng vậy.

Có thứ gì đó trong bữa tối làm cô chú ý. Anh không biết đó là gì, nhưng cô sẽ nói cho anh. Mọi thứ nơi cô cuốn hút anh, nhất là cách mà trí não cô hoạt đông.

Cô ngồi giữa Kate và Olivia trong bộ váy xanh lá, và Olivia đã mang ra vài con búp bê để khoe với cô. Anh thích tìm những thứ để thêm vào bộ sưu tập của lũ trẻ, đặc biệt khi anh có thể kiếm được thứ gì mà chúng không thể tìm thấy hoặc không thể mua. Tuổi thơ của anh cũng không hẳn là bình thường - có thể đó là lý do anh thích sưu tầm đồ vật từ cuộc sống của người khác. Rick nhìn vào Samantha. Chúng ta tìm kiếm những gì chúng ta biết, hay những gì chúng ta thiếu?

Kate đứng lên. “Ai muốn kem hoa quả nào?” cô hỏi

Olivia giơ tay lên, theo sau là Tom, rồi Mike, tới anh và cuối cùng là Samantha. Rõ ràng là cô chờ để xem qui trình nào là đúng cho món tráng miệng. Vẫn đang thích nghi, dù anh bắt đầu có cảm giác là đâu đó trong tối nay, cô đã ngừng việc đó lại.

“Rick, giúp em nhé,” Kate ra lệnh, đi vào bếp.

À, tới rồi đây. Hít một hơi và mỉm cười trấn an Samantha, anh đứng lên đi theo Kate. “Vâng, thưa bà,” anh nói, đi vào bếp.

“Lấy cho em mấy chiếc bát trong tủ được không?” cô hỏi

Anh kéo ra 6 chiếc và đặt lên quầy bếp. Kate bắt đầu lấy kem ra trong khi anh đi tới tủ lạnh lấy si-rô socola và anh đào. Công việc khá đơn giản, và anh đã làm ít nhất 50 lần rồi.

“Rick, anh biết nhiều về Samantha không?”

“Hiện giờ là đủ,” anh trả lời. “Sao cơ?”

“Em không muốn anh đưa ai đó... nguy hiểm vào nhà, khi bọn trẻ ở đây.”

“Cô ấy có thể tự lo cho mình,” anh đáp lại, dựa vào quầy bếp, “và anh nghĩ có người muốn làm hại cô ấy. Nhưng về việc nguy hiểm cho em thì không bao giờ.”

“Anh chắc chứ?”

“Ừ, anh chắc”

Kate bắt đầu rót si-rô ra, và đặt chai xuống. “Em thích cô ấy,” cô chậm rãi nói. “Nhưng cô ấy chỉ là một người tư vấn nghệ thuật, và chúng ta đều biết điều đó.”

“Và?”

“Và vậy thì tại sao cô ấy lại ở bên anh?”

“Anh bảo em rồi, anh thích cô ấy. Và cô ấy cứu mạng anh, vào đêm vụ trộm xảy ra. Bọn anh đang làm việc với nhau.” Anh nhướn một bên mày, thách thức cô phản đối.

“Em có thể hiểu,” cô lặng lẽ nói, và đẩy anh ra cửa.

Olivia đã ngủ gật trên vai cha mình khi họ đứng lên đi về. Ghi nhận Samantha một điều là cô đã bắt tay Tom và nhận một cái ôm từ Kate khi ra cửa. Dù vậy, Richard không thể che giấu sự ngạc nhiên của mình khi cô đưa anh chìa khóa chiếc Bentley.

“Em không thích lái nó à?”

“Em rất thích. Nhưng nếu anh ngồi sau tay lái anh sẽ phải giữ tay mình yên vị và em có thể suy nghĩ.”

Anh ngồi vào ghế lái. “Có liên quan đến điều em đã nghĩ trong bữa tối không?”

“Có.”

“Thứ em hứa là sẽ nói cho anh phải không?”

“Phải.” Cô liếc nhìn anh khi đeo đai an toàn. “Anh không giận về vụ đột nhập chứ?”

Anh mất một giây để hiểu ra “B and E” là “breaking and entering”. [21] Ai đó cần xuất bản một cuốn từ điển Tiếng anh từ biệt ngữ của kẻ trộm tới nhà vua. “Anh thực sự không giận.”

Vai cô thả lỏng một chút, như thể cô đã mong đợi một cuộc chiến. “Tốt.”

“Vậy em cần phải suy nghĩ bao lâu?”

“Cứ lái đi.”

Bật cười, Rick lái xe ra phố. Samantha đã đúng về một điểm; nếu cô lái xe, anh sẽ không thể rời tay khỏi cô. Tối nay anh hơi không thoải mái, và giờ đây họ đang ở một mình, cơn đau ở háng anh đã trở nên buốt nhói.

Cô ngồi im lặng trong vài phút, liếc nhìn thờ ơ ra cửa sổ. Không quen nhìn cô trầm ngâm, Richard bật radio lên kênh rock nào đó.

Cuối cùng cô hít vào một hơi. “Được rồi. Đây là những gì em nghĩ. Liệu một người như Dante Partino có mạo hiểm sự tự do, danh tiếng, và công việc của hắn chỉ vì một thứ đồ giả 1.5 triệu đô?”

“Rõ ràng là hắn đã làm vậy.”

“Em không chắc đâu.”

Richard suýt lỡ một đèn đỏ. “Gì cơ? Em không nghĩ hắn cài viên đá giả và chất nổ? Tại sao-”

“Không, em nghĩ hắn đã làm. Nhưng hắn là một kẻ hợm hĩnh. Hắn thích thanh thế của công việc của mình. Em không nghĩ hắn sẽ mạo hiểm cuộc sống chỉ vì một đồ vật. Và em không nghĩ ai đó lại giết người chỉ vì một đồ vật - trừ khi đó là viên kim cương Hi vọng hay gì đó. Hắn đã có một viên đá giả - và hắn có nó để làm gì nữa, ngoài việc thay thế viên đá thật? Sao chúng ta lại kết luận-”

Rẽ phải đột ngột, anh luồn xe vào một chỗ đỗ xe trống. Anh hiểu cô đang nói gì, và ý tưởng đó làm anh vừa tức giận vừa shock. “Em nghĩ hắn đã từng làm việc này,” anh gắt. “Mà anh không hề biết.”

“Hắn có làm việc ở những bất động sản khác của anh không, hay chỉ ở đây thôi?”

Anh đấm vào đồng hồ trên xe. “Hắn có mua bán vài thứ khác cho anh, nhưng hắn sống ở Florida. Hắn thích thời tiết ở đây.”

“Thường anh ở Florida bao lâu?”

“Một, hai tháng khi vào mùa, vài tuần nữa trong năm.”

“Có thể hắn cũng thích điều đó nữa.”

“Em đang bước một bước lớn đấy, Samantha. Ý anh là, anh có thể hiểu nếu hắn hơi tham lam và bị cuốn theo, và muốn vượt mặt anh với viên đá đó. Nhưng em đang nói là hắn đã từng làm việc đó trước đây, nhiều lần.”

“Em đang phỏng đoán, Rick. Em chưa biết chắc. Em chỉ nói là nó khá hợp lý. Em cần phải xem lại những đồ khác trong nhà anh.”

Nó thực sự hợp lý, và điều đó làm anh tức điên lên. “Cứt thật. Khốn kiếp.”

“Anh bảo em nói cho anh em nghĩ gì,” cô phản đối. “Chúa ơi. Quên đi. Nếu anh điên lên thì lần tới em sẽ không nói gì cho anh hết.”

“Không,” anh đáp lại. “Anh không giận em. Anh chỉ tức là mình đã không xét tới khả năng đó trước đây.”

“Có thể em sai. Có thể đó chỉ là một tên sưu tầm đồ giả điên cuồng nào đó, hoặc thậm chí là ai đó bị điên, dọa Partino tới chết.”

“Sáng mai chúng ta sẽ xem lại.”

“Sáng-”

“Ừ, sáng mai. Không lén lút trong đêm tối - và anh muốn chắc chắn trước khi nói chuyện này cho người khác.”

Đột nhiên anh cầm tay cô, kéo cô lại gần để hôn cô. Cô mở miệng cho anh, trượt lưỡi vào giữa hai hàm răng anh để bắt kịp sự khám phá của anh.

Chú gà trống của anh, vốn đã hơi dựng lên từ khi họ rời khỏi nhà Donner, căng lên trong quần anh. “Chúa ơi,” anh hổn hển, đưa tay tắt máy và đỗ xe.

Cô đi qua phía anh, luồn bàn tay linh hoạt vào tóc anh và ngả vào ngực anh. “Anh có vị socola,” cô thì thầm vào miệng anh, kéo bỏ dây an toàn của anh và trượt tay xuống ôm lấy chú gà trống của anh. “Mmm”

Không còn nói lưu loát được nữa, Rick đẩy một tay xuống cổ áo cô để vuốt ve ngực cô, cảm nhận được nụ hoa cô nảy nở dưới sự chăm chút của anh. Cô ấn mạnh hơn vào tay anh, và đầu anh va vào cửa sổ. “Chết tiệt.”

“Ghế sau,” anh rên rỉ, rút tay khỏi váy cô trước khi cô vặn người đầy kĩ thuật qua ghế trước và kéo anh lên trên cô.

Richard không ngừng lại để ngưỡng mộ khả năng nhào lộn của cô khi anh cố định giữa hai chân cô, lướt tay từ đùi lên eo cô, lật váy cô lên khi anh vuốt ve cô. Anh muốn ngấu nghiến cô, chôn sâu mình trong cô, giữ cô làm tù nhân của anh để cô không thể trốn thoát. Bàn tay vội vàng của cô mở cúc quần anh và kéo hai chiếc quần xuống tới đùi, trong khi anh chọn cách dễ dàng là xé luôn chiếc quần lót ren trắng của cô.

“Và em nghĩ là anh hoàn toàn kiểm soát được bản thân kia đấy,” cô hổn hển, mỉm cười khi cô vòng tay nắm lấy anh và vuốt ve.

Anh luồn một ngón tay vào trong cô, hơi ấn mình vào tay cô. “Chúa ơi, với mọi thứ, trừ em.”

“Anh phá hỏng chiếc quần lót chết tiệt của em rồi đấy.”

“Anh sẽ mua thêm cho em.”

“Em không muốn anh mua đồ lót cho em. Em muốn anh ở trong em. Ngay bây giờ.”

“Biện ph-”

“Ngay bây giờ,” cô lặp lại với một tiếng rên thiếu kiên nhẫn, nâng hông lên.

Anh không cần một lời mời gọi nào nữa. Richard đâm vào cô, vùi sâu chú gà trống của mình hết cỡ. Cô hổn hển, cong lưng lên và ôm chân quanh hông anh khi anh đâm vào, mạnh và nhanh, lặp đi lặp lại, trong hơi nóng chật chội của cô.

Chúa ơi, cô làm anh phát điên. Như thế này, khi mọi dây thần kinh trong cơ thể anh dường như hòa hợp với cô, với nhịp đập nhanh của trái tim cô và hơi thở hổn hển và tiếng rên và sự trơn tru ấm nóng của cơ thể cô từ trong ra ngoài, anh có thể thừa nhận một điều - sự thật là cô là một tên trộm và một kẻ nói dối và một tay chơi làm anh phấn chấn. “Của anh,” anh gầm gừ, cúi mặt xuống cổ cô khi anh cảm thấy mình đang lên đỉnh. “Nói em là của anh.”

“Anh là của em,”[22] cô lặp lại với một tiếng rên đắc thắng, cắm sâu ngón tay vào mông anh và cắn lên vai anh khi cô lên đỉnh, dao động gấp rút quanh anh. Thậm chí khi anh nhận ra là cô đúng, anh vẫn theo cô vào sự lãng quên hụt hơi, không lý trí.

[21] Sam dùng từ lóng là “B and E” viết tắt của “Breaking and Entering” nghĩa là “đột nhập.”

[22] Rick nói với Sam “Say you’re mine” (em là của anh), Sam lặp lại đúng câu đó “you’re mine” nhưng như vậy đổi ngôi sẽ lại là “anh là của em”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play