Lúc cô đưa Cố Hạm Hạm kéo đến phòng thay phục trang, giống như
vây xem người ngoài hành tinh từ trên xuống vậy, tỉ mỉ quan
sát Cố Hạm Hạm một lượt, cuối cùng có chút tiếc rẻ lẩm
bẩm:“ Làm sao đang tốt lành, lại cắt tóc ngắn đi chứ?”
Tóc của Cố Hạm Hạm vốn là đã dài đến bên hông, tóc đen như
lông vũ ở sau lưng, nhìn từ phía sau, giống như không nhiễm khói lửa nhân gian, thật giống như nữ nhân vật chính trong 《 Cổ Mộ
truyền kỳ 》. Lại nói, nữ diễn viên trong Cổ Mộ truyền kỳ kia
hình như là thiên hậu Trần Tích Linh!
Trợ lý Tiểu Tạ giống như là phát hiện ra bí mật lớn động
trời vậy, hưng phấn mà cùng cô gái dung mạo thản nhiên trước mắt này
nói:“ Chị Hạm Hạm, em phát hiện chị có tiềm chất làm thiên hậu
nha.”
Cố Hạm Hạm từ trong túi xách lấy kịch bản ra xem, cũng không có trả lời, nhưng đuôi mắt vui vẻ khích lệ Tiểu Tạ nói tiếp.
” Em thấy kiểu tóc dài của chị rất giống một thiên hậu, này
không phải đã nói lên chị có tiềm chất làm thiên hậu sao?”
Tiểu Tạ so với Cố Hạm Hạm nhỏ hơn hai tuổi, chẳng hạn như tâm tư còn có vẻ chưa đủ thành thục, tính tình nói chuyện rất
tùy ý, một chút cũng không có phát hiện chị Hạm Hạm đối diện cô
sau khi nghe được câu này, vẻ mặt vui vẻ thản nhiên đã chậm rãi
rút đi, lại là dáng vẻ lạnh lùng kia.
Cố Hạm Hạm đem kịch bản khép lại, ngẩng đầu lên nghiêm túc nói với
Tiểu Tạ:“ Tiểu Tạ, em phải nhớ kỹ, nếu như một người diễn
viên vĩnh viễn cố chấp cùng với một người diễn viên khác
giống nhau, thậm chí trở thành thế thân của người diễn viên
kia, thì cô ta tiêu rồi.”
Tiểu Tạ còn muốn nói gì đó, lại phát hiện đối với những
lời Cố Hạm Hạm nói, cô thật không thể phản bác. Giới giải
trí, quan trọng nhất là phải có nét riêng của mình, nếu một
mực bắt chước người khác, không thể đạt được thành tựu trong
sự nghiệp. Tiểu Tạ biết mình nói sai, nhưng cũng không biết
giải thích thế nào.
Cố Hạm Hạm cũng không có tức giận, cô chỉ muốn nhắc lại kiếp trước của cô, không khỏi có chút xúc động mà thôi.
Không biết là buổi sáng ăn phải món bao tử hư, hay sao, cô luôn
cảm thấy gần bụng dưới mơ hồ có cảm giác đau. Cô đã đoán rất nhiều khả năng, lại phát hiện lại là... mc.
Kiếp trước của cô tháng cuối cùng kia, chưa có tới chu kỳ kinh
nguyệt, hơn nữa sau khi sống lại mới đầu tháng, cô cũng chưa có kinh. Coi như, cô đã gần nửa năm chưa có mc, vì vậy cô liền
trực tiếp bỏ quên điều nguyên thủy nhất của phái nữ, là người bạn tốt rất có quy luật.
Bây giờ, ở đoàn phim, cô không có chút nào chuẩn bị, liền gặp phải chuyện này. Cô có chút quấn bách.
Cô ngồi xổm trong một gian phòng không dám đứng dậy, từ trong
túi lấy ra điện thoại di động, lật tới số của Tiểu Tạ, do dự một chút, gọi đi.
Cô đè thấp âm thanh, nhưng cố gắng hết sức dùng thanh âm có thể để đối phương nghe thấy nói:“ Alo, Tiểu Tạ sao? Chị ở phòng
rửa tay, em giúp chị mua mấy túi vệ sinh được không...”
Đầu bên kia điện thoại trầm mặc mấy phút,
” Tạ Sắc sáng sớm hôm nay để quên điện thoại ở chỗ tôi, tôi hiện tại đang qua đoàn phim trả lại điện thoại.”
Trong nháy mắt, Cố Hạm Hạm cho là mình xuất hiện ảo giác,
tùy tùy tiện tiện đem thanh âm của một người đàn ông xa lạ nghe thành Tần Thừa Trạch. Nhưng cô biết, cũng không có xuất hiện
ảo giác, bạn trai của Tiểu Tạ này, thanh âm từ tính này,
chính là của Tần Thừa Trạch.
Không thể nghi ngờ.
Hai chân cô ngồi chồm hổm run nhẹ, tay phải không ngừng được mà
run cầm cập, cô có thể nhận ra được thanh âm của cô giống như
thay đổi giọng điệu, kỳ quái muốn chết. Cô muốn bình tĩnh,
trên thực tế, cô cho là mình có thể đủ bình tĩnh.
Thế nhưng, cô không làm được.
”Vậy... vậy... tôi cúp điện thoại trước.” Cố Hạm Hạm
hít sâu một hơi, trái tim tùng tùng giống như muốn nhảy ra khỏi cơ thể. Cô hận trạng thái của cô vào giờ khắc này, cô bây giờ và Cố Hạm Hạm kiếp trước lưu luyến si mê kim chủ có gì khác
biệt?!
Cố Hạm Hạm hoảng hốt cúp điện thoại, điện thoại cầm tay ôm ở trước ngực... Thần kinh của cô đau đến nhút nhát, ngực
giống như là có đồ vật gì đè nén ở trong đó, hoàn toàn không cởi bỏ được.
Trong đầu của cô hiện lên một vài mẩu chuyện nhỏ, cuối cùng
dừng ở hình ảnh mấy tấm hình Trần Tích Linh cho cô xem ngày cô chết ngoài ý muốn.