Cố Viễn Thần xoa xoa cánh tay lắc đầu. Cậu nhăn nhăn mặt chứng tỏ đau cũng ko phải là nhẹ. Ánh mắt của Chu Hà Sinh liền vô tình dán chặt vào cánh tay được phủ 1 lớp áo kia. Dường như đã bầm tím. Anh giật mình ko biết mình nhìn có đúng như vậy ko, hay chỉ lơ mơ theo cảm nhận mà thôi. Giờ phải thành thật nói rõ cho cậu trai kia biết: “Chắc là chẳng ai nói với cậu rồi. Người trong phòng này nửa tháng trước đã treo cổ chết đó. Âm khí hãy còn dày đặc lắm, cậu sao có thể ở đây được chứ?”

Tin tức khủng khiếp này chỉ đổi lại được sự im lặng của Cố Viễn Thần. Vài giây sau đó, cậu ta liền mỉm cười bất đắc dĩ, rồi vẫn như cũ, bê đồ đạc hướng cửa phòng 502 mà bước vào.

“Cậu, cậu sao vẫn còn muốn ở đây thế!” Chu Hà Sinh bị hành động của cậu trai kia làm cho ngây người, nhưng ko dám níu tay người ta thêm lần nữa, chỉ có thể kéo chiếc va li lại mà thôi.

Cố Viễn Thần đứng thẳng lưng, bình tĩnh một cách kỳ lạ mà nói: “Tôi ko có tiền thuê phòng khác.” Cậu nói xong lại cười rất bi thương. Khóe miệng cong lên như vừa mặc kệ vừa tự giễu.

Nụ cười kia ánh vào trong mắt của Chu Hà Sinh. Lòng anh như bị ai nhéo mạnh 1 cái. Phản ứng này ngay cả bản thân anh cũng ko ngờ được. Sau 1 thời gian dài do dự ko rõ nguồn cơn, anh liền nhanh chóng quyết định. Tuyệt đối ko thể đứng nhìn Cố Viễn Thần bước vào phòng 502 được.

“Đợi tôi 20 phút, chỉ 20 phút thôi, đừng đi đâu cả, cũng đừng vào đó.” Giờ đây trong mắt của Chu Hà Sinh chỉ còn lời hứa nặng tựa Thái Sơn kia. Anh thật khí khái và kiên quyết nhìn Cố Viễn Thần, sau đó còn bổ sung thêm 3 chữ tràn đầy nhiệt huyết. “Tin tôi đi.”

18 phút 52 giây sau, Chu Hà Sinh đang gấp gáp thở trước mặt Cố Viễn Thần. Má anh như lấp lánh ánh sáng.

Lúc này Cố Viễn Thần đang ngồi trên vali lớn, cúi đầu nhìn 1 mảnh tiền giấy trắng tinh dưới sàn nhà. Nó cứ bay là đà theo hướng gió đang thổi tới.

Giày của Chu Hà Sinh ko biết là vô tình hay cố ý mà đạp lên mảnh tiền giấy đó. Tay cầm 1 cái chìa khóa giơ giơ trước mặt cậu ta: “Đây là phòng 501, chìa khóa trước giờ do người quản lý giữ. Tôi vừa đem nó về nè. Cậu có thể ở tạm phòng đó, chỉ cần chú ý 1 chút là được.”

Thật ra anh còn nhiều chuyện muốn nói lắm kia. Dù bản thân mình theo tư tưởng vô thần, ko tin vào ma quỷ, nhưng tại chung cư này anh đã tận mắt chứng kiến sự thảm thương của thân thể đã chết rồi kia. Hơn nữa xác chết nọ cứ lơ lửng đong đưa. Thật ko thể nào tưởng tượng nổi là còn có ai dám ở phòng đó nữa. Huống chi là Cố Viễn Thần xinh đẹp, trầm mặc như thế.

Giúp Cố Viễn Thần thu dọn đồ đạc bước vào phòng 501. Đây là căn phòng rộng rãi, mới tinh vì trước giờ chưa có ai ở qua cả. Phòng được ngăn ra hai buồng nhỏ theo kiểu 2 gian chung 1. Toàn bộ ước chừng khoảng 20 m2 mà thôi. Tuy hơi chật một chút nhưng phía sau nó có 1 khoảng lan can nhỏ, dùng để phơi quần áo cũng rất tốt.

Này tạm gọi là đủ đầy đối với 1 người độc thân đi. Cố Viễn Thần đương nhiên cũng rất hài lòng. Cậu đi quanh phòng 1 vòng, rồi trở lại phòng khách nhìn Chu Hà Sinh, dù ko cười nhưng lại tỏ ra rất thành ý nói: “Cảm ơn.”

Một tiếng cảm ơn được thốt ra rất tự nhiên. Chu Hà Sinh cảm thấy lòng mình ấm áp, dường như Cố Viễn Thần ko phải là ko coi trọng anh vậy.

Nhìn căn phòng trống trơn, anh liền bật miệng nói: “Có lẽ cậu nên đi mua thêm đồ đạc, giường gối, rồi quét dọn sạch sẽ xong mới ở được nha.”

Cố Viễn Thần ko nói gì cả, chỉ gật nhẹ đầu. Tất cả đều đã được xử lý ổn thỏa, Chu Hà Sinh cũng không nán lại thêm nữa. Lòng anh cứ cho rằng hàng xóm phải nên nhiệt tình giúp đỡ lẫn nhau mới được chứ, sau đó liền bước ra cửa chào tạm biệt Cố Viễn Thần.

Chờ cửa phòng 501 đóng lại, Chu Hà Sinh mới nhận ra bụng mình đang đói meo. Nhớ đến món giò chéo quẩy sữa đậu nành thì ko khỏi luyến tiếc mà nghĩ: Chắc họ đã bán hết rồi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play