Chu Hà Sinh về đến phòng mình, ngồi dựa vào thành giường, từ từ thong thả mở ra bức thư mới nhận.

Phong thư màu hồng phấn mới thực sự là thư của anh. Là vị hôn thê tên Lục Ngọc Na gởi đến. Nhưng mà…. Nội dung trong đó không có chút nào là hồng hồng lãng mạn chi hết.

Anh và Lục Ngọc Na đã yêu thương từ năm nhất đại học đến giờ. Một là bí thư chi đoàn, một là đoàn viên tích cực, nhiều lần công tác xa gần bên nhau. Dần dần cả hai trở nên thân thiết. Tài tử giai nhân mà.

Mãi sau này, quan hệ của cả hai vẫn như lúc đầu. Hai gia đình cũng đã sớm giáp lời, muốn chuẩn bị chuyện kết hôn thật thỏa đáng. Nhưng ko hiểu sao lòng của Chu Hà Sinh lại sinh ra cảm giác khước từ nên cứ kéo dài mãi cho đến ngày hôm nay.

Dường như còn thiếu chút gì đó. Tựa như món chân giò ninh nhừ nhưng nêm chưa tới. Vì thế anh cứ nấn ná dù gì cũng ko chịu kết hôn.

Chuyện này đương nhiên Lục Ngọc Na cũng lơ mơ hiểu được.  Phụ nữ vốn nhạy cảm hơn đàn ông. Mà tính của cô ta lại hay kiêu ngạo nên khó tránh rơi vào nhỏ nhen. Cuối cùng, cũng ko chịu được mà ra mặt trách mắng anh ko chịu trách nhiệm.

Chu Hà Sinh để cho cô ta giận cho hả. Dù sao đây cũng là chuyện ko thể ko nhận. Nhưng anh lại thấy chính mình thật sự ko muốn cưới vợ. Nếu như trước khi kết hôn ko suy nghĩ cẩn thận, rồi sau đó lại đổi ý thì thật nguy hại lắm lắm.

Khi đó, anh liền được phân công đến đây làm việc trong 1 hai năm. Liền mượn dịp này mà trì hoãn và né tránh. Để cả hai có thời gian mà suy ngẫm lại thật kỹ càng.

Trong thư, đương nhiên là Lục Ngọc Na đã thể hiện sự trách cứ của mình rồi. Chu Hà Sinh đã ko nói năng gì với cô mà rời xa như thế. Hơn nữa, đến ngày nghỉ cũng ko thèm về, còn ko chịu để cô đến đây thăm nom. Thật quá nhẫn tâm cố tình kéo dài thời gian gây lãng phí cho cả hai đi.

Chu Hà Sinh để bức thư xuống. Sau khi tắm rửa thì định đến khu phía đông để ăn giò chéo quẩy sữa đậu nành[1] ở đầu phố. Vừa mới đẩy cửa ra đã nghe âm thanh nhão chảy nước của Hồ Bích Mai truyền đến.

“Ái chà, sao nặng quá vậy, tay của tôi sắp đứt ra rồi nè. Nhấc ko nổi nữa đâu.”[2]

Chu Hà Sinh bước vội ba bốn bước gì đó, đến chỗ giao nhau nơi cầu thang, bỗng thấy 1 thanh niên cao gầy đang đứng nhìn gì đó. Trong tay cậu ta còn mang 1 cái vali bằng da màu đen. Cả người đường hoàng bước lên lầu.

Mà Hồ Bích Mai cứ đứng sẵn ở đó. Ánh mắt thật giống chó sói đang đánh giá dê con. Chậu hoa chị ta đang cầm trong tay bỗng rơi ngay xuống đất, cố nén giận mà nói: “Cái chậu hoa này thiệt nặng quá đi.”

Đó là 1 chậu thu hải đường[3] cỡ vừa. Nó so với cái vali màu đen của cậu trai kia chắc cũng nặng ngang ngửa với nhau.

Cậu trai kia cũng ko nói gì, để vali xuống rồi nhặt lấy chậu hoa kia đem trở lại lên lầu. Đợi cậu ta đem nó đến cửa phòng 401, thì Chu Hà Sinh mới nhìn rõ hình dáng, liền hiểu được ngay, tại sao Hồ Bích Mai lại có thể thèm nhỏ 3 thước dãi như vậy.

Cậu trai này thật quá đẹp. Trán cao khoáng đạt, đôi hàng mi rợp bóng như mây trời. Nhất là cặp mắt đen thăm thẳm, tạo cho người khác cảm giác giống như đang nhìn vào 1 hồ nước bình lặng mênh mông sâu ko thấy đáy, làm họ phải mê say, ko nỡ quay đi.

Lúc này, cậu ta nhè nhẹ vỗ vỗ trán khiến chiếc mũi thẳng tắp được nhìn rõ hơn, vừa nho nhã lại có chút nam tính. Thần thái thật giống như nhân vật trong 1 bức tranh sơn dầu vậy.

Thấy cậu ta lại xuống mang chiếc vali lên, Hồ Bích Mai đâu chịu dễ dàng bỏ qua, ko ngần ngại mà hỏi ngay: “Em trai àh, em tên là gì vậy?” “Bao nhiêu tuổi rồi?” “Còn học hay đã đi làm rồi?” Cậu trai hình như vẫn đang lắng nghe, thỉnh thoảng còn ngẩng đầu lên nhìn chị ta nữa.

Chu Hà Sinh tuy ko biết cậu ta, nhưng cũng cảm thấy ko chịu nổi khi nhìn cậu cứ chầm chậm mà đi, kế bên là Hồ Bích Mai cứ thao thao bất tuyệt. Đành phải giải vây giúp cậu, anh nói: “Tôi mang giúp cậu.”

Ko bị từ chối, Chu Hà Sinh liền trực tiếp nắm lấy quai xách của va li. Hai người cùng nhấc nó lên khỏi mặt đất.

Trong đó thật rất nặng, chả trách cậu ta phải gắng sức gồng mình lên như thế. Chu Hà Sinh không thèm quan tâm gì đến Hồ Bích Mai nữa. Hai người đàn ông cùng nhấc vali lên tầng 5.

Để nó xuống, Chu Hà Sinh vừa thở vừa hỏi: “Cậu là Cố Viễn Thần àh?”

Cố Viễn Thần ngẩng đầu lên nhìn anh 1 cái, cuối cùng cũng lên tiếng: “Sao anh lại biết?” Thanh âm kia mới êm ái trong trẻo dễ nghe làm sao.

Chu Hà Sinh mỉm cười, không hiểu sao anh lại có cảm tình đặc biệt với hình dáng của Cố Viễn Thần. Thế là kiềm ko được mà muốn đùa giỡn cậu, bất giác trêu ghẹo: “Cậu ko nói chuyện, tôi sẽ cho cậu là người câm đó.”

Vừa dứt câu, liền giật mình. Nói như thế với người lần đầu tiên gặp mặt thật chẳng hay ho gì. Thế là anh vội vã bổ sung: “Là sáng nay, nhân viên bưu điện có mang đến cho cậu 1 lá thư, nên tôi mới biết đó.”

Ko ngờ là Cố Viễn Thần lại ngơ ngác lắc đầu nói: “Ko ai biết tôi ở chỗ này cả!”

Chuyện quỷ quái gì đây? Chu Hà Sinh nhìn cánh cửa phòng 502 sau lưng cậu ta. Đầu bỗng nhớ ngay đến cảnh tượng đã xảy ra vào nửa tháng trước. Cuối cùng nhịn ko được nói: “Cậu tìm chỗ ở khác đi. Chủ nhà trọ lừa cậu đó. Nơi này chẳng tốt chút nào đâu.”

Thấy Cố Viễn Thần nhìn mình thật khó hiểu, Chu Hà Sinh hiểu tại sao mình lại nóng nảy như thế, liền nắm lấy cánh tay của cậu ta mà nói: “Đi, tôi dẫn cậu đi tìm bọn họ. Căn phòng này vốn ko thể cho thuê được.”

Cố Viễn Thần bị anh nắm rất mạnh, nhất thời chịu ko được mà xuýt xoa vài tiếng. Chu Hà Sinh lúc này mới tỉnh lại, là mình đang thô lỗ nắm chặt lấy tay người ta. Anh vội vã buông ra, giải thích:

“Xin lỗi, xin lỗi. Tôi chỉ lo cho cậu thôi. Có làm cậu bị đau ở đâu ko?”



[1] Hữu sẽ giới thiệu sau nha ^.^

[2] Chị này chuyên nói tiếng địa phương. Hữu để đại cho có ko khí 

[3] Là loài hoa này nè ^.^

—————–

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play