201, có 3 đứa bé vừa gầy vừa đen bị bà Phùng vỗ mông vài cái rồi kéo đến trước mặt Thiết Hành.
“Đây là Văn Long, con cùa con trai thứ ba, đây là Văn Hổ, nó có dáng cao nhất đó, là con của con trai lớn. Còn nữa, này là Văn Pháp là con của con gái thứ 2.”
Thiết Hành àh một tiếng. Thì ra ko phải là anh em cùng cha mẹ. Chả trách họ ko giống nhau như vậy. Ba bé trai này đều đang ở thời kỳ trưởng thành, hãy vẫn còn mang tính cách vừa bạo dạng lại vừa ngây thơ. Vóc dáng dong dỏng, ánh mắt biểu thị cho cái đầu tinh ranh đây.
“Các nhóc đều sinh cùng năm àh?”
Cả ba đều nghe Thiết Hành hỏi, nhưng mày cứ đùn qua tao, tao cứ đẩy qua mày. Đến cả nữa ngày mới bắt đầu chú ý đến ánh mắt giận dữ của bà Phùng. Thế là đứa lém lỉnh nhất là Văn Long liền tiến đến 1 chút mà trả lời. “Ko cùng ra 1 lượt đâu áh. Con và Văn Hổ là tháng giêng còn Văn Pháp là đầu tháng ba.”
Nói đến đây thì bà Phùng cũng chép miệng chen vào, cố nén giận mà than thở: “Con trai lớn của tôi năm đó đến vùng duyên hải làm công. Nó nói công việc ở đó cũng được lắm, liền dẫn cả hai gia đình của em trai và em gái của mình đi theo. Chỉ còn lại ba đứa nhỏ này vì việc học hành nên mới để hộ khẩu ở đây. Thật ko ngờ là, con bà nó, chết dẫm luôn ở đó rồi. Để lại 1 đám nhóc cho tôi nuôi thế này đây. Cậu nói xem, lúc ấy tôi sao có đủ khả năng để nuôi bọn nó lớn lên chứ. Thế mà giờ cũng gần lớn hết rồi đó. Bọn chúng thật số khổ mà!”
Thiết Hành đợi bà bình tĩnh lại. Biết bà cũng hay ăn hay nói, chịu khó tám chuyện 1 chút, nói ko chừng cũng thu được 1 chút thu hoạch. Thế là vội vàng đi vào vấn đề chính: “Cháu chắc đầy nhà âu cũng là cái phúc của tuổi già. Bà Phùng àh, gần đây hay xảy ra án mạng, ko biết bà có thấy gì đặc biệt ko?”
“Thấy gì kia?” Bà Phùng lúc này trông thật tâm trạng, mặt nhăn nhó cả lên. “Tôi chỉ là 1 bà già nhà quê thôi, có biết gì đâu. Chỉ dọa người, là dọa người đó. Chuyện an toàn vẫn là vấn đề trọng yếu nhất chứ. Còn cậu Du kia, hẳn là trúng tà rồi. Tự hủy hoại bản thân còn ko nói, lại đem mẹ nó giết chết mất. Em gái già của tôi quả số khổ mà, vất vả hơn nữa đời, giờ muốn hưởng phúc lại gặp phải cớ sự này. Tôi cứ là nước mắt ngắn dài, lệ chảy thành sông, cố mấy cũng ko dám nhìn tới. Nghiệp chướng ơi là nghiệp chướng. Con mà dám giết mẹ thế kia.”
Bà cứ nói liên tiếp, ba thằng nhóc kia cứ phùng mang trợn má giả làm quỷ, như đang cười bà mình lắm lời.
Thiết Hành sao có thể ko nhìn thấy? Đợi bà Phùng nói xong liền nhìn bọn nó hỏi: “Mấy nhóc có muốn nói gì ko?”
Vẫn là Văn Long lên tiếng trước: “Vẫn là bà nội của con mê tín, cứ lằn nhằn nơi này bị quỷ ám mãi, bảo ba mẹ con phải chuyển nhà. Ba mẹ con nói trên đời này làm gì có quỷ. Bà lại viện cớ là ngày nào cũng có người chết, rồi mắng mẹ con là ko biết phân nặng nhẹ. Còn nói thêm cái gì là chú Du Lộ Cương bị quỷ ăn não, nên chính mẹ ruột của mình cũng ko nhận ra.”
Văn Hổ nghe xong, cũng hào hứng nói thêm vào: “Bà nội là lão phong kiến mà. Toàn bắt tụi con phải uống nước pha tàn hương. Cấm ko cho tụi con gỡ bùa hộ thân ra, hại con lúc nào cũng bị bạn học cười chê.”
Cuối cùng là đứa nhỏ tuổi nhất Văn Pháp, hơi thẹn thùng, chớp chớp mắt mà nói: “Bà Du tốt lắm, thường hay rang hạt dẻ cho tụi con ăn đó.”
Ba đứa nhóc lúc này lại hơi trầm mặc 1 chút. Mày nhìn tao, tao nhìn mày, ko hẹn mà gặp, tất cả đều đồng loạt cúi đầu.
Thiết Hành bỗng quay lại thấy bà Phùng với 2 hàm răng đang mạnh mẽ va vào nhau, liền đóng cuốn sổ ghi chép lại nói: “Bà Phùng àh, bà muốn chuyển nhà, tôi cũng chẳng ngăn bà làm gì. Bất quá làm người lớn, cũng ko nên truyền mấy tư tưởng như thế vào đầu trẻ con nha.”
“Kia là. . .” Bà Phùng thở dài nói: “Cảnh sát Thiết ơi, ngài đừng có xem thường như thế. Bọn tôi ở nông thôn vẫn có cái hay của nó đấy. Ngài ko tin nên làm sao thấy được công hiệu chứ. Đấy, nếu em Du nghe lời tôi thì đâu đến nỗi….”
“Khụ, khụ ~” chắc chắn, đến lúc này, Thiết Hành đã bắt đầu hiểu được dài dòng văn tự, mê tín dị doan là cái gì rồi.
302, Biện Trung Thành là người ở lâu nhất. Lần nào xảy ra chuyện ko may đều có mặt anh ta đầu tiên. Thiết Hành thấy anh ta cũng biết ko ít chuyện, nên hỏi thẳng vào vấn đề chính. Nhờ anh và Biện Chân dẫn đến căn phòng mà Mạnh Giới Quang tử vong để tìm hiểu kỹ càng.
“Mạnh Giới Quang chết chẳng bao lâu thì chúng tôi đều đến cả. Cậu ta là bộ đội giải ngũ. Thân hình thô cứng, tính cánh cũng chân phương như thế. Thường thì cũng ít giao du với mọi người. Nghe đồn, có 1 người bạn rất thân ở công ty mình đang làm bảo vệ thôi. Người đó cũng là người giới thiệu công việc đó cho cậu ta. Công ty đó tên….?”
“Công ty trách nhiệm hữu hạn Đỉnh Thăng ạh.” Biện Chân tiếp lời cho cha mình, “Lúc trước, hình như báo còn đưa tin là công ty này đang đầu tư xây cây cầu lớn lắm đó.”
“Àh.” Thiết Hành lúc trước cũng có tham gia vào án tử của Mạnh Giới Quang. Nhưng mới nửa chừng thì anh bị điều đi phụ trách vụ khác, nên ko theo sát được nữa. Với lại, ngoại trừ dấu tay độc địa đó, thì án mạng cũng chẳng có gì đặc biệt, chỉ như các vụ tự sát thông thường khác thôi. E rằng lần trước đã ko đi sâu vào vấn đề rồi. “Trước khi Mạnh Giới Quang kia tự sát, hai người có phát hiện ra cậu ta có gì bất thường ko?”
Hai cha con trầm mặc 1 lúc lâu. Biện Chân bỗng như nhớ được gì đó liền lên tiếng: “Có 1 chút, nhưng ko biết có được tính ko?”
“Ah, cứ nói đi.”
“Tôi còn nhớ kỹ lắm, trước khi anh ta chết khoảng 1 ngày. Khi ấy trời u ám, sắp đổ mưa lớn. Tôi đang vội vã gom quần áo lại. Bỗng 1 cái bị rơi xuống dưới lầu, liền đi xuống đó lấy. Vừa đến tầng hai bỗng chạm mặt ngay Mạnh Giới Quang. Vẻ mặt anh ta thật lúng túng, tôi vô tình quắt mắt nhìn. Chính là ống tay áo của anh ta bị dính 1 vết máu thật lớn, hơn nữa sáng sớm hôm đó còn có mưa lớn, quần anh ta được xoắn cao, lộ ra đôi giày vải cũng đang dính vết máu rất lớn. Tôi lúc ấy cứ nhìn chằm chằm, anh ta thấy vậy đầu tiên là hung hăng trừng tôi, sau lại nói: 『Ông mày đánh nhau, làm quái gì mà lạ lùng đến thế!』rồi bước lên lầu.
“Ha?” Thiết Hành cắm cúi vừa ghi lại vừa nói, “Nhưng theo tôi biết, trước kia Mạnh Giới Quang ở bên ngoài cũng khù khờ lắm mà. Sau khi giải ngũ cũng được bố trí công tác, rồi cấp cho 1 số tiền nữa. Chắc mãi sau này mới gặp lại bạn bè đi.”
“Cũng không hẳn là vậy, nhìn bề ngoài thì cũng thành thật đi, nhưng nghe đâu đối với cha mẹ tệ bạc lắm. Nhưng được cái chỗ làm ở công ty kia lại rất tốt. Nghe nói là, thấy cha của cậu ta đang bệnh nặng, đã cho ko ít tiền trợ cấp rồi đó.”
“Ừhm, cũng được quá chứ.” Thiết Hành gật đầu tán đồng. “Công ty kinh doanh bình thường hẳn sẽ ko có chế độ như thế đâu. Đây chắc là trích từ quỹ riêng đi. Nghe nói họ quản lý nghiêm ngặt lắm. Đến ông chủ cũng ko được ngoại lệ nữa kia mà.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT