Hồ Bích Mai nhớ lại lúc đó, mình ở ngoài cửa đã nhìn thấy hạt châu này thật. Đúng là ngay ngày Mạnh Giới Quang chết. Thi thể của anh ta được kéo ra ngoài từ phòng 402 của Chu Hà Sinh. Sao có thể như Cố Viễn Thần nói được, hạt châu là của cậu ta?

Chị cắn cắn môi, hơi mở to mắt nhìn Cố Viễn Thần, gương mặt lộ vẽ khẩn trương dưới ánh đèn màu hổ phách vàng loang loáng. Nó như đang khắc sâu vào tim người khác, làm ngũ tạng đều nóng lên. Hồ Bích Mai cười thật quyến rũ nói: “Được, chị đồng ý trả hạt châu lại cho cưng. Nhưng phải có điều kiện nha.”

Chị nói tiếp luôn: “Chị muốn cưng giúp chị 1 cuối tuần thôi. Đương nhiên chẳng phải quan hệ gì đâu áh. Chị biết cưng ko chịu mà. Chị chỉ cần cưng xem mình là người yêu theo bên cạnh chị 1 lúc thôi nha.”

Cố Viễn Thần thật bất ngờ khi nghe điều kiện này. Lòng bỗng nổi lên cảm giác giận dữ vì bị khuất nhục. Cậu quay mặt đi ko nhìn đến chị ta nữa.

Hồ Bích Mai ko chịu buông tha mà thúc giục: “Chị thấy hạt châu kia đối với cưng quan trọng lắm nha. Cưng ko muốn lấy lại hả? Nó trong tay chị đây này, chị mặc kệ nó thật là của cưng hay ko. Chỉ cần cưng gật đầu, thì cho cưng ngay đó.” Chị thấy Cố Viễn Thần đang trầm tư ko chịu trả lời, thế là ánh mắt lại trở nên buồn bã thuyết phục: “Chị ko muốn ép cưng đâu mà. Chỉ là….lần đầu tiên chị cảm thấy thích 1 người nhiều như thế. Chị thật mong muốn cưng giúp chị, cho chị biết cái gì là ở cạnh người mình yêu thương, thì sẽ có cảm giác thế nào thôi.”

Cố Viễn Thần nghe chị ta nói xong cũng cảm nhận được nổi khổ tận sâu trong tâm hồn của mình. Ngay bản thân cậu ta, dưới gầm trời này cũng là người cô độc ko ai quan tâm cả. Mãi đến khi gặp được Uyển Tình mới ngoài ý muốn có được cảm giác ấm áp mà mình luôn khao khát. Nhưng bọn họ chẳng thể nào có kết quả. Còn cả Chu Hà Sinh cũng đã cho cậu 1 nhiệt tâm chân thành. Bọn họ càng vĩnh viễn ko thể có bất cứ thu hoạch nào hết.

Cậu suy nghĩ miên mang thật lâu, đối với Hồ Bích Mai không khỏi sinh ra cảm giác thương hại. Hơn hết, cậu cần hạt châu đó, để hoàn thành tâm nguyện, nên mới đồng ý mà gật nhẹ đầu.

Hồ Bích Mai thấy cậu ta đã gật đầu, liền cũng lau đi nước mắt, ngưng khóc mà cười nói. “Cưng yên tâm đi, chỉ 1 lúc thôi. Rồi chị sẽ trả hạt châu lại ngay cho cưng mà.”

Hai người vừa từ sàn nhà đứng dậy, thì nghe Chu Hà Sinh đang hét toáng lên ngoài cửa sổ: “Cố Viễn Thần, mau xuống giúp chút đi!” Thì ra anh ta thấy Cố Viễn Thần đi lâu quá vẫn chưa xuống, thì nghĩ thầm, ko biết cậu ta đã bị Hồ Bích Mai quấn quít thành bộ dạng gì rồi, liền hô quáng lên để giải vây.

Cố Viễn Thần đỡ Hồ Bích Mai đến sopha ngồi đàng hoàng rồi cười nhạt bảo: “Tôi nên xuống dưới.” Cậu bước nhanh ra cửa, bỗng quay lại nhìn Anh Tử, ánh mắt đầy do dự, ngập ngừng nói: “Nơi này có nhiều người chết, chị ko sợ sao? Tôi khuyên chị nên sớm chuyển nhà đi. Ở đây ko có gì tốt cả đâu.”

Lại là hai mạng người nữa, Thiết Hành nhận được báo án, liền cảm thấy trán mình ko ngừng nổi đầy gân xanh. Vừa đến hiện trường, cảnh tượng trước mắt làm anh phải chấn động.

Một cái chén sắt tồi tàn, đập nát cả sau đầu. Khắp phòng đều là dấu tay của người cũng đã chết là cậu Du. Như thế có thể suy ra, giết mẹ ruột của chính mình chỉ có mình hắn ta mà thôi.

Giết mẹ, đây là thảm kịch bất nhân nhất. Đến Lữ Thiên cũng nhịn ko được mà le lưỡi, lắc đầu nói: “Thật quá đáng sợ mà.”

Sau khi khám xét hiện trường xong xuôi, Thiết Hành liền bảo Lữ Thiên nhanh chóng giúp mang thi thể về xét nghiệm. Anh tựa vào cửa nhìn thẳng vào Lữ Thiên dặn dò: “Báo cho lão Lý pháp y, nói lão nghiệm kỹ 1 chút….”

Lữ Thiên cười giảo hoạt, giọng cố kéo dài ra mà tiếp lời: “Chú ý xem thử có dấu tay hay ko? Phải ko sếp Thiết.”

Đúng là ruột để ngoài da mà. Thiết Hành vội vàng nhìn nhìn xung quanh, cố hạ thấp giọng nhắc nhở: “Cậu nhỏ nhỏ tiếng 1 chút đi. Đừng để người quanh đây biết chuyện dấu tay rồi hoang mang đó.” Thấy Lữ Thiên ngáp 1 cái rõ dài, anh thật ko chịu nổi tên này, bàn tay đang nắm chặt cũng thả lỏng ra, vỗ vỗ đầu cậu khoa trương: “Quỷ gian manh!”

Lữ Thiên thật ko muốn bị mắng chút nào, liền nghiến răng nghiến lợi, kháng nghị: “Sếp Thiết àh! Dù anh là thượng cấp cũng ko thể vỗ đầu của em được đâu nha!”

Dù Thiết Hành cứ liên tiếp hối thúc, nhưng vì phải theo trình tự vụ án, nên bên nghiệm thi vẫn còn đang tiến hành. Bất quá, mấy ngày này, Thiết Hành và Lữ Thiên thật nhàn nhã đi. Lữ Thiên phụ trách giám sát tốc độ bên nghiệm thi. Thiết Hành thì ko ngừng suy nghĩ điều tra nguyên nhân của những án mạng cứ thỉnh thoảng lại xảy ra ở khu nhà trọ kia.

Anh lập ra 1 bản thống kê, ghi lại tình trạng hiện tại của các hộ đang ngụ trong đó.

“Tầng 1: 101 Trần Bính (đã chết), vợ (nằm viện), con gái 1 Nha Nha (đã chết),

102: Bỏ trống.

Tầng hai: 201: Ba cậu trai: Phùng Văn Long, Phùng Văn Hổ, Hoắc Văn Pháp, ở củng bà là bà Phùng.

202: Bỏ trống

Tầng ba: 302 Biện Trung Thành, viên chức đã về hưu của cơ sở thuộc da, vợ mất. Có 1 con gái là Biện Chân.

301 Du Lộ Cương (đã chết), có mẹ là bà Du (đã chết)

Tầng 4: 401 Hồ Bích Mai, đơn thân quả phụ

402 Chu Hà Sinh, giáo viên trung học.

Tầng 5: 501 bỏ trống, sau dọn vào là Cố Viễn Thần, sinh viên.

502 Mạnh Giới Quang (đã chết)

Dựa theo sơ đồ này, thì toàn bộ chung cư giờ chỉ còn 5 hộ ở mà thôi

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play