Cả Thế Giới Phát Hờn Vì Ganh Tỵ

Chương 24: Thiếu


...

trướctiếp

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Hoàng Bích Ngọc

Năm mới sắp đến, phố lớn ngõ nhỏ đều là bán đồ tết, rất có hơi thở của năm mới, nhưng hôm nay thời tiết lại trầm xuống, giống như là tuyết sắp rơi, những quán ngoài vỉa hè bắt đầu thu dọn, Đường Tiểu Duy với Khổng Địch đi ăn cơm trưa bên ngoài, tay nắm tay không nhanh không chậm về nhà.

Vừa đi được không lâu thì trên trời tuyết bắt đầu rơi, tuyết trắng như lông ngỗng phiêu phiêu rơi xuống, chỉ chốc lát sau cả trời đất đã trắng xóa một màu, hai người vẫn bước không nhanh không chậm như trước, trong làn tuyết tự nhiên bộ dáng của người làm người đi đường vô cùng cảm thán....... cái thời tiết khí gió như này hai người còn bày ra dáng vẻ lãng mãn cái rắm à!

Lúc về đến dưới lầu nhà trọ, trên người cả hai người đều có một tầng tuyết bao phủ, Khổng Địch vuốt hết tuyết trên người Đường Tiểu Duy, nhìn trên đầu cô một màu trắng xóa, không nỡ lòng vuốt đi, liền cọ cọ chóp mũi của cô rồi cười: "Cùng nhau đi đến ‘đầu bạc’."

Đường Tiểu Duy cười xán lạn: "Đầu của anh cũng rất trắng nha, ông lão, tại sao ông vẫn cứ đẹp trai như vậy a."

"Vì để xứng đôi với bà lão xinh đẹp nhà chúng ta mà." Khổng Định giơ tay vuốt ve má lúm đồng tiền của Đường Tiểu Duy, cũng cười thoải mái.

"Sirius già..........." Đường Tiểu Duy tâm tình tốt, cười khanh khách.

"Bảo Bảo già......." Khổng Địch cũng cười theo.

"Đường Tiểu Duy?" Một âm thanh không xác định truyền đến bên tai.

Đường Tiểu Duy cùng Khổng Địch quay đầu nhìn lại, chỉ thấy cách đó không xa đi tới là Trần Cẩn Húc đã lâu không gặp, còn có một người mà Đường Tiểu Duy mới gặp một lần Hàn Tử An.

"Mình còn tưởng rằng nhìn lầm rồi chứ" Ánh mắt Trần Cẩn Húc linh động hết trên người Đường Tiểu Duy lại ở trên người Khổng Địch, ở trong ấn tượng của cô ấy, hai người này đều là những người lạnh lùng, Đường Tiểu Duy bình thường độc lai độc vãng lạnh nhạt quen rồi, đối với ai cũng không thân cận, con mắt của Khổng Địch thì cũng chỉ nhìn qua vài người, lại khiến người khác hò hét, hôm nay cười thoải mái như vậy, vậy mà Trần Cẩn Húc lại chưa thấy qua bao giờ.

"Chào, tôi là Hàn Tử An, lần trước chưa kịp tự giới thiệu." Hai người đến gần, Hàn Tử An hào phóng tự giới thiệu, còn rút ra một điếu thuốc đưa qua đi, đứng ở trước mặt Khổng Địch, rất có hơi thở xã hội đen.

Khổng Địch lắc lắc đầu, lại bắt đầu có chút không yên lòng, thản nhiên cự tuyệt người ngoài vạn dặm.

Hàn Tử An lơ đễnh, Trần Cẩn Húc cười cùng Đường Tiểu Duy hàn huyên: "Các người sao lại ở đây?"

"Ở chỗ này" Đường Tiểu Duy chỉ chỉ phía sau: "Tầng 16."

"Hàn Tử An ở ngay bên kia, thật là trùng hợp." Trần Cẩn Húc tiếp tục cười ấm áp, nhớ tới vừa rồi thấy bộ dáng hai người nhìn nhau cười nhịn không được cảm khái, "Hai người cũng ở chung sao? Thật ngọt ngào."

Đường Tiểu Duy ừ một tiếng, Khổng Địch tiếp tục thản nhiên đứng ở một bên.

"Có thời gian rảnh mình rủ cậu đi chơi, bây giờ bọn mình có chút chuyện, đi trước nha." Trần Cẩn Húc cùng Hàn Tử An nói tạm biệt với bọn họ xong lập tức rời khỏi.

Đường Tiểu Duy cùng Khổng Địch xoay người lên lầu.

"Bạn cùng lớp với em sao? Giống như đã gặp ở đâu rồi" Khổng Địch vừa đi vừa nói chuyện.

Đường Tiểu Duy đánh giá Khổng Địch một chút, phát hiện đúng là anh đang hỏi lại còn rất suy tư nữa, không khỏi cảm thán, lúc Trần Cẩn Húc theo đuổi anh chạy quanh anh bao nhiêu vòng anh không nhớ đã đành, lần trước ở quán bar Đường Lâm ngay tại chỗ vạch trần mánh khóe của cô và Trần Cẩn Húc cũng coi là một kỷ niệm đáng nhớ, không ngờ anh vẫn không nhớ thật.

‘Mặt mù’ trong truyền thuyết là đây chứ đâu, Khổng Địch lại thể hiện ra vô cũng nhuần nhuyễn, bệnh của người này sắp nguy kịch rồi.

Trần Cẩn Húc nói có thời gian sẽ tìm cô đi chơi, không ngờ lại không phải là lời nói khách sáo, lúc hoàng hôn, cô ấy đến thật.

Đứng trước cửa phòng của hai người trên tầng 16, hô lớn: "Đường Tiểu Duy, Đường Tiểu Duy, vợ Khổng Địch.........."

Đường Tiểu Duy đen nghiêm mặt mở cửa: "Có phải là xem nhiều ‘Bắc yêu’ rồi không."

Trần Cẩn Húc cười hắc hắc, không để ý liền lách người vào trong phòng: "Thì ra cửa nhà cậu ở đây" đứng ở cửa tháo giày, cô ta nhìn quanh bốn phía hỏi: "Khổng Đại thiếu nhà cậu đâu?"

"Trong phòng ngủ đó." Đường Tiểu Duy dẫn Trần Cẩn Húc vào ngồi trên sô pha.

"Sao ban ngày ban mặt lại ngủ?" Ánh mắt không thuần khiết của Trần Cẩn Húc lập tức nổi lên: "Không còn thể lực sao?" Nói xong còn vô cùng hăng say nhìn Đường Tiểu Duy.

"Hôm qua anh ấy chơi game tủ đến tận sáng." Đường Tiểu Duy cũng không vội vã đỏ mặt tía tai giải thích, thản nhiên giải thích nguyên nhân, muốn cho cô ấy bình tĩnh lại một chút.

"Trò gì hay vậy, giới thiệu cho mình đi." Trần Cẩn Húc không nghĩ tới Khổng Địch sẽ thích phương diện này, có chút tò mò.

"Đánh bong bóng."

Trần Cẩn Húc cũng coi là một người theo kịp thời đại, cũng biết không ít trò chơi, nhưng cái trò Đánh bong bóng này quả thực cô ta 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp