Từ Long Khánh Hạp trở về không bao lâu, cuộc thi cuối kỳ đã đến. Ngày 12 tháng 1 là ngày cuối cùng thi môn hoà âm. Tối hôm 11, tôi nằm trên giường trong phòng trọ bất an ôn bài, Hạ Khánh Sinh đã tìm tới cửa.
Hắn mới vào cửa liền oán trách: ―Chỗ cậu là đơn vị cơ mật hả? Muốn tìm người anh em cũng phiền toái như vậy, vừa đòi chứng minh thư vừa đòi đăng ký tên nữa.‖
Tôi từ trên giường nhảy xuống hỏi: ―Sao cậu lại đến tận đây? Có việc gấp a?‖
Hắn ôm lấy cổ tôi, giọng điệu hưng phấn: ―Ban nhạc chúng ta có tay chủ âm ghi-ta mới rồi, là đại nhân vật luôn đấy. Hôm nay mở tiệc hoan nghênh ở chỗ tôi, đặc biệt đến mời cậu nè.‖
Tôi nhíu mày: ―Mai tôi phải thi.‖
―Chán cậu thật!‖ Hắn vỗ sau ót tôi một cái, ―Không phải mai mới thi sao? Tối nay cùng nhau ăn bữa cơm, cũng không chậm trễ tiền đồ sáng lạn của cậu đâu.‖
Tôi do dự một chút, gật đầu đồng ý. Dù sao ở trong này tôi cũng không nhét được chữ nào vào đầu.
―Vậy mới được chứ!‖ Hạ Khánh Sinh cười khen ngợi, ần cần giúp tôi mặc khoác vào.
Đến khi tôi bị Hạ Khánh Sinh ôm cổ lôi ra ngoài, Tề Ca gọi tôi lại. Tôi dừng cước bộ quay đầu nhìn, hắn lại đứng trong phòng cả buổi không nói được một lời. Thấy tôi nhấc chân định đi, hắn mới nói: ―Sáng mai thi môn hoà âm, cậu đừng đến muộn!‖
Tôi gượng gạo nói tiếng cám ơn, tuỳ tay đóng cửa phòng.
Ban nhạc DO của Hạ Khánh Sinh thường xuyên tập luyện tại căn nhà trệt ở Phố hoạ sĩ Viên Minh Viên. Cái gọi là Phố hoạ sĩ thật ra chỉ là một cái nông thôn nhỏ, được cái giá tiền thuê nhà khá rẻ, vì thế, nhóm nghệ thuật gia chán nản trong quá trình tìm đường phát triển sự nghiệp ở Bắc Kinh đã tìm đến đây. Do số lượng hoạ sĩ chiếm đa số, cho nên người ta gọi luôn nó là Phố họa sĩ. Căn nhà Hạ Khánh Sinh thuê nằm ở cuối phố, cách rất xa mấy dãy nhà trọ kia. Hắn nói tập luyện ở trong này sẽ không bị người ta đến đập cửa than phiền. Tôi thầm cười khổ một chút, nhớ đến căn phòng tập đàn có lắp thiết bị cách âm trong nhà.
Dọc đường đi Hạ Khánh Sinh không ngừng kể cho tôi nghe về vị chủ âm đàn ghi- ta mới gia nhập. Người này quả thật là đại nhân vật, dòng họ hắn và cả cha hắn đều có tên tuổi lẫy lừng ở Bắc Kinh, thậm chí cả nước. Không ai có thể ngờ được, một lão nhân gần như mỗi ngày đều xuất hiện trên các báo đài tin tức chính trị, lại có đứa con tham gia ban nhạc rock. Tất cả mọi người đều gọi vị thế gia công tử này là Double, bởi vì từ nhũ danh Lai Lai của hắn. Hắn từ nhỏ bị cha mẹ và chị em gái trong nhà chiều chuộng sinh hư, tính cách phản nghịch, hành vi quái đản. Nghe nói hắn từng dựa vào thực lực thi đậu trường đại học tài chính chuyên nghiệp quốc tế, lão sư mới vừa khen hắn thành tích ưu tú, hắn liền đem Bond giải thành James Bond, đem Bill thành Bill Clinton trong bài thi trường chuẩn bị mở rộng cho hắn gia nhập đảng, hắn lại đột ngột làm thủ tục thôi học,………. Tóm lại, hắn làm rất nhiều rất nhiều hành vi mà không ai ngờ đến.
Khi tôi và Hạ Khánh Sinh bước vào cửa, ba người bọn họ đã bắt đầu ăn uống khí thế.
Tay trống nhai nhai một khối cá hấp nói: ―Bọn tôi định chờ các cậu rồi, nhưng cái bụng chịu không nổi, hai người các cậu đừng để ý.‖
Double đứng lên bắt tay Hạ Khánh Sinh, sau đó kêu to: ―Ngại quá, tay vừa mới cầm sườn lợn xong.‖
―Không sao, không sao, tôi còn sợ mùi vị chưa đủ nồng nữa kìa.‖ Hạ Khánh Sinh vươn tay bốc một miếng sườn lợn bỏ vào miệng.
Double nhìn sang tôi, tôi có điểm xấu hổ, đang lưỡng lự có nên bắt tay hắn hay không, hắn liền tặng tôi một cái ôm thực tự nhiên, dĩ nhiên cái tay đặt giữa không trung.
Trên bàn tiệc bọn họ uống chính là rượu Hồng tinh đựng trong cái bình nhựa màu trắng, loại rượu nặng này tôi chưa từng uống qua. Tay bass thấy thế, kéo lê thùng bia tới bên chân tôi: ―Không uống được rượu thì uống sạch sẽ thùng bia này đi.‖
Tôi cười cầm một chai cắn mở nắp.
Double bảo tôi: ―Lại đây nè, tôi cũng uống bia nữa.‖
Tôi ngồi đối diện hắn, thùng bia kia đặt ở đâu cũng không thích hợp. Hắn dùng khuỷu tay huých tay trống ngồi bên cạnh vài cái: ―Cậu đổi chỗ với hắn đi.‖
Tôi đĩnh đạc ngồi xuống bên người Double, thùng bia đặt đằng sau hai người, ai muốn lấy cũng đều thuận tiện. Mỗi khi Double cùng tôi nói chuyện, luôn luôn làm như vô tình mà khoát tay lên vai tôi, có chút không được tự nhiên, tôi liền mượn cơ hội gắp đồ ăn để nghiêng người tránh né, hắn cũng không để ý.
Vừa ăn vừa tán gẫu ồn ào một hồi, thức ăn trên bàn đã vơi hơn phân nửa. Hạ Khánh Sinh nói phòng bếp nhỏ bên ngoài còn mấy cái trứng muối, đem xắt ra nhắm rượu cũng được. Tôi xung phong nhận việc, dù sao tôi ăn cơm rồi mới đến, sẽ không đói khát quá mà ăn vụng trong bếp. Hạ Khánh Sinh cười lớn dặn dò: ―Trên thớt có miếng gừng, đừng quên xắt nhỏ ra, bỏ thêm chút gia vị.‖
Tôi đem gừng xắt thành lát, đang chuẩn bị băm nhuyễn, Double tiến vào rửa tay. Tôi hướng hắn gật gật đầu, bảo hắn mấy cái khăn treo trên dây thừng cứ tự nhiên dùng, bất quá không dám đảm bảo nó có bị ai lau chân qua hay chưa. Hắn không thèm nhìn tới liền rút một cái lau khô tay, đứng bên người tôi hỏi: ―Muốn tôi giúp không?‖
Đột ngột, tôi dựng thẳng lưng, toàn thân đều cứng ngắc. Double đứng bên trái tôi, còn tay phải thì vòng qua lưng gác lên eo phải của tôi. Tôi xê dịch tránh ra ngoài, tay phải hắn liền dùng sức đem tôi khóa ở trong lòng hắn.
―Sao chậm quá vậy? Hai người cùng ăn vụng hả?‖ Hạ Khánh Sinh đẩy cửa tiến vào, Double nhanh chóng buông tay, biểu tình tự nhiên ung dung bước ra ngoài.
Tôi cúi đầu xắt gừng, Hạ Khánh Sinh đứng bên cạnh, lộ vẻ xấu hổ: ―Vừa rồi, tôi đã thấy.‖
Tôi thoáng liếc mắt hắn một cái, không nói.
Hắn tiếp tục: ―Double còn chút chuyện tôi chưa nói hết cho cậu biết. Lúc cha mẹ hắn muốn được ôm cháu, hắn bảo mình là đồng tính luyến ái.‖
Tôi nhìn cái thớt sửng sốt một chút, giơ dao lên ra sức bổ xuống nhúm gừng.
―Tất cả mọi người đều biết hắn cố tình đối nghịch người nhà, không ai tin tưởng hắn thật sự đồng tính.‖ Hạ Khánh Sinh nâng cao giọng. Tôi băm gừng càng thêm dùng lực.
Hạ Khánh Sinh không kiềm được nữa, giật phăng con dao trong tay tôi ra, nhỏ giọng thỏ thẻ: ―Thực xin lỗi, là tôi kéo cậu đến đây, nếu cậu chịu không nổi thì cứ về trước đi, tôi sẽ giải thích với bọn họ cho.‖
Tôi đem nhúm gừng lớn nhỏ không đồng đều rải lên trên mấy cái trứng muối đã cắt sẵn, một bên tưới thêm giấm một bên nói: ―Sắp ăn được rồi, cậu trở về chờ đi.‖
Khi tôi quay lại chỗ ngồi, Double không tiếp cận cũng như nói chuyện với tôi nữa. Ăn xong thu dọn xong, bọn họ bắt đầu cùng hợp luyện. Đàn ghi -ta của Double đánh ra tiếng phi thường lớn, điều kiện tạp âm cũng khá nặng. Hát xong vài bản tiếng Anh, hắn chuyển sang mấy ca khúc tiếng Trung. Ca từ rất u ám cũng rất thô tục, nhưng tiết tấu lại khá vần điệu, lôi cuốn. Trong lúc tạm ngừng nghỉ xả hơi, bọn họ nói cho tôi biết, đó là thủ bút của người đứng đầu trong giới nhạc rock Trung Quốc – Thôi Kiện.
Tôi ôm chai bia uống, nghe câu được câu không. Tôi không biết nhạc rock, không biết Thôi Kiện, nhưng ít nhất tôi hiểu được một đạo lý: không biết cũng không có nghĩa được quyền xem thường.
―Cấp ngã điểm nhân nhục, cấp ngã điểm nhân huyết
Hoán điệu ngã đích chí như cường nghị như thiết
………
Nhân vi ngã đích bệnh tựu thị một hữu cảm giác
Khoái nhượng ngã tại giá tuyết đích thượng điểm nhân dã
………‖
Đôi môi run rẩy nhìn thấy Double, bia trên tay toàn bộ vẩy trước ngực. Run run buông chai bia, tôi bưng ly rượu trên bàn từng ngụm rót vào họng, ho sù sụ nhưng vẫn vỗ tay cổ vũ. Bọn họ ai nấy nhìn nhau, Double điều chỉnh đàn, bắt đầu lặp lại ca khúc này. Tôi ở giữa tiếng ca uống một ly rồi lại một ly rượu nặng mà trước giờ bản thân chưa từng nếm thử.
Bọn họ đem ca khúc này lặp lại vô số lần, sau cùng chấm dứt, bởi vì tôi đã nằm trên bàn ho khan đến nâng đầu không nổi.
Double hỏi tôi: ―Cậu thế nào? Có nặng lắm không?‖
Tôi cố gắng ngăn chặn ho khan, từng bước một đi đến trước mặt Double, hôn lên môi hắn. Cây đàn ghi-ta trong lòng hắn ―Ong‖ một tiếng, bị chuyển tới bên hông…
Một đêm đó, tôi say thật sự dữ dội, ý thức mơ hồ, trí nhớ tan thành mảnh nhỏ, trong đầu lưu lại vài hình ảnh ngắt quãng: tiếng rắc của khung xương khi hắn co hoặc gấp cơ thể tôi nằm úp sấp trên giường, bộ vị phía sau bị mở rộng không hề hay biết giữa luồng ánh sáng chói lòa, gương mặt Tề Ca chợt lóe lên……
Sáng sớm hôm sau, di dộng reo inh ỏi làm tôi tỉnh giấc. Đầu đau muốn nứt ra, cố gắng tỉnh táo xem đồng hồ, rời giường mặc quần áo, cố ý xem nhẹ người nằm bên cạnh.
Người kia cũng không thèm nhìn bản thân, chống nửa thân người lộ ra cơ ngực trơn bóng: ―Đi sớm vậy?‖
―Tôi hôm nay phải thi.‖ Ứng phó xong câu hỏi của hắn, tôi tiếp tục cài lại áo, chợt phát hiện hàng cúc áo sơ mi chỉ còn mỗi một viên, thậm chí cái khóa kéo của áo lông cũng bị hư, mắc kẹt ở chính giữa muốn kéo lên hoặc kéo xuống đều không được. May mắn thay, chiếc áo khoác ngoài vẫn còn nguyên vẹn.
―Cậu đêm qua rất tuyệt, thật đó.‖ Hắn lên tiếng ca ngợi.
Tôi không biết nên trả lời thế nào, chẳng lẽ đi nói tiếng cảm ơn? Tôi hừ lạnh một tiếng, khom lưng mang giày.
Xoay người đi ra ngoài, hắn trần truồng khoác tấm chăn đuổi theo hỏi: ―Khi nào gặp lại?‖
―Có duyên thì sẽ gặp thôi.‖ Tôi cười vén tấm rèm bố ngăn cách hai gian.
Hạ Khánh Sinh ngủ trên sô pha gian ngoài ló đầu ra khỏi mền, dùng đôi mắt mê man, mờ mịt quan sát tôi.
Ngồi trên xe taxi, tôi cười ngây ngô không ngừng. Nếu không phải vì lên xe tôi liền báo ra tên trường, tài xế có lẽ nguyện ý đưa tôi đến bệnh viện tâm thần hơn.
Tôi định về phòng trọ thay bộ quần áo bị xé hỏng, lại đụng phải Tôn Sâm đang cắn miếng sandwich chuẩn bị khóa cửa. Hắn ngừng khóa, vừa chạy ra ngoài vừa dặn tôi: ―Anh em, đi trước đây. Chờ cậu khóa cửa. Đừng chậm trễ!‖
Tôi mới cởi áo sơ mi chỉ còn một chiếc cúc áo trên người xuống thì cửa phòng mở ra, tôi theo bản năng quay đầu lại xem, đối diện con ngươi hằn lên tia máu của Tề Ca. Tôi xoay lưng, thong dong mặc quần áo dưới cái nhìn chăm chú của hắn.
―Là ai làm? Phải cái tên hôm qua tìm cậu không?‖ Thanh âm khàn khàn của Tề Ca từ phía sau truyền đến.
Trong nháy mắt nhìn hắn, tôi thoáng chút xấu hổ vì vết hôn trước ngực cùng nhũ tiêm sưng đỏ của mình. Nhưng mà, hắn tuôn ra những lời này, tia xấu hổ kia liền biến mất sạch sẽ.
Tôi xoay người đối diện Tề Ca, mỉm cười, thậm chí có hơi đắc ý: ―Là ai cũng không quan trọng, dù sao đêm qua tôi ở với nam nhân, đã làm cái gì thì cậu có thể thấy rồi đó. Hay là cậu muốn biết rõ chi tiết hơn, chẳng hạn như chúng tôi đã làm bao nhiêu lần, dùng qua tư thế gì……..‖
Những lời còn lại bị Tề Ca mạnh mẽ ngăn chặn. Hai tay hắn siết cổ tôi dần tăng lực, cảm thấy khó thở, trước mặt từng đợt biến thành màu đen.
Đến khi tôi đầu óc mơ hồ tưởng rằng mình sắp chết, Tề Ca buông tôi ra. Tức thì, không khí tràn vào cổ họng đột ngột được lưu thông kích thích đến đau rát, tôi dựa vào tủ quần áo, khom người liều mạng ho khan.
―Đi tìm nữ nhân đi, ít nhiều đều được mà. Đừng để nam nhân chạm cậu nữa……‖ Tề Ca đứng trước mặt tôi, gần như van nài cố gắng nói hết câu, ngữ điệu trầm thấp tựa âm cuối dây trầm đàn ra.
Nghe thế, tôi dựa lưng vào tủ sắt quần áo vừa ho vừa cười hổn hển thành một đoàn, hơn nửa ngày mới bình tĩnh lại được: ―Đi tìm nữ nhân? Ngươi đùa cái kiểu gì vậy? Ngươi thượng
ta bao nhiêu lần rồi mà còn không biết ta là người như thế nào sao? Ta chỉ có thể tìm nam nhân….‖
―Ngươi không phải!‖ Hắn hét lớn đánh gảy tôi, cánh tay giơ lên lại cứng ngắc buông xuống, ―Ngươi bị thần kinh hay là đầu rỉ sắt? Tại sao có thể xem mộng là thật chứ….‖
Tại sao có thể xem mộng là thật chứ? Vấn đề này quá khó, ngay cả chính tôi cũng vô pháp trả lời.
―Đừng hủy hoại bản thân, ngươi không thể vì vậy…‖
Mã Tiêu Tiêu hấp tấp chạy vọt vào kêu to: ―Tề Ca, cậu quay về lấy mắt kính hay lắp mắt kính hả?‖
Nhìn thấy tôi xong, hắn càng nóng nảy: ―Hai người các cậu không chịu nhanh chóng đi thi mà còn loay hoay ở đây làm gì? Đến trễ nửa tiếng sẽ không cho vào cửa đó, có biết hay không?‖
Ba người chúng tôi ở thời gian quy định cuối cùng lao vào trường thi. Tôi quả thật có chút bội phục bản thân, đã trải qua một loạt sự kiện say rượu, hoan ái kịch liệt cộng với suýt bị bóp cổ chết, cư nhiên có thể bình tĩnh ngồi ở trường làm bài, ở những đề mục chắn chắn đúng còn thử cộng tính điểm. Xác định có thể đạt đủ tiểu chuẩn, tôi nộp bài ly khai trước.
Thi học kỳ xong là nghỉ đông, tôi thu dọn đồ đạc này nọ xong trực tiếp đến tiệm làm tóc Đông Tứ. Hai bữa trước ba mẹ có gọi điện báo bữa nay sẽ về, tôi phải sửa sang chút đỉnh mới có thể gặp họ. Nhà tạo mẫu tóc kia có kỹ thuật không tồi, đi qua tay hắn, tuy rằng sắc mặt vẫn tái nhợt như trước, nhưng mái tóc ngắn chỉnh tề làm tôi có chút sức sống. Hắn khuyến khích tôi điểm chút nhan sắc, nói màu lam đậm thích hợp khí chất tôi nhất, tôi đồng ý. Nếu không còn khả năng làm kẻ quy củ, nhuộm tóc có là cái gì?
Rời tiệm làm tóc chạy về nhà thì đã quá giờ ăn chiều. Tay nghề nấu nướng của lão mẹ không hề tiến bộ, phần cơm chiều là đồ ăn mua ở quán đem về.
Bà có chút áy náy giải thích: ―Hôm nay vừa xuống máy bay, mệt mỏi quá nên ăn luôn bên ngoài rồi. Ngày mai ba con sẽ đưa chúng ta ra ngoài ăn, con muốn đi quán nào?‖
―Tùy! Lười ra ngoài thì con nấu mì cho cũng được.‖ Tôi nói thật tình, tay nghề nấu mì của tôi so với lão mẹ còn tốt hơn, bởi vì cơ hội thực tiễn của mình cũng nhiều hơn so với bà.
Lão ba cười rộ lên: ―Gì vậy? Định tiết kiệm giùm ba sao?‖
Tôi cảm thấy chính mình có điểm buồn cười, ai trong bọn họ cũng không chú ý đến màu tóc của tôi.
Ăn cơm xong, lão ba ngồi trước bàn làm việc hí hoáy PDA của mình, lão mẹ bắt đầu thu gom hành lý. Không cần hỏi, bọn họ sắp đi công tác. Nhà với bọn họ mà nói, càng giống cái trạm dừng chân.
Tôi ngồi ngay ngắn trên sô pha nghe 《Le quattro stagioni》do Vivaldi sáng tác. Khi nghe thấy nghệ sĩ Nishizaki mắc lỗi bính dây, tôi hơi nở nụ cười, đem chân gác lên bàn trà, lại rất nhanh bỏ xuống. Những lúc có ba mẹ ở nhà, bản năng tự động có phần câu nệ.
―Hai ngày nữa mẹ với ba con phải tham gia hội thảo thời sự ở Tháp Tư Xã (Information Telegraph Agency of Russia – TASS), con có muốn cái gì không?‖ Lão mẹ cầm một chồng quần áo hỏi tôi.
―Tháp Tư Xã? Ở Nga hả?‖ Tôi lơ đãng hỏi ngược lại.
―Đúng vậy! Con muốn gì nào?‖ Lão mẹ đem từng chồng quần áo xếp vào trong va li.
―Nga sao…….‖ Tôi bắt đầu thất thần.
―Nói lảm nhảm gì đó?‖ Lão mẹ đến gần, chăm chú nhìn thẳng mặt tôi.
―Nijinsky……..‖ Tôi bị gương mặt bất ngờ phóng đại của lão mẹ làm giật mình, vội vàng trả lời: ‖A, mua giúp con cuốn băng vở ballet 《L’Apres-midi d’un Faune》của Nijinsky đóng vai chính đi.‖
Lão mẹ giật lấy PDA trong tay lão ba đưa cho tôi: ―Ghi vào cho ba con đi mua.‖ Khó có dịp lão ba đi chung, trên mặt lão mẹ không che giấu được vui sướng.
Lòng bị 《L’Apres-midi d’un Faune》đảo loạn, luôn điểm sai. Cuối cùng đành phải trả lại cho lão ba: ―Công nghệ cao gì đó con không quen sử dụng, thôi để ba ghi đi.‖
―Gần đây con có sao không? Gầy quá chừng vậy?‖ Lão ba tiếp nhận PDA quan sát tôi.
―Không sao đâu, mấy bữa trước phải ôn thi. Qua vài ngày bồi bổ liền như cũ à.‖ Tôi cười trừ ra vẻ thoải mái.
Lão ba không có hỏi nhiều, nghiêng người ngồi cùng lão mẹ nói chuyện phiếm, thường quanh quẩn đề tài của lão mẹ như quần áo túi xách, nước hoa,v…v… Bọn họ dường như đang thương lượng mua nhà ở, loáng thoáng tôi nghe được vài từ khu hoàng gia, tân phố,
Thông Châu.
Tôi thử thăm dò: ―Ba mẹ có biết Mao Trữ không?‖
―Ai cơ? Bạn học của con?‖ Lão mẹ hỏi lại phi thường buồn cười.
―Không phải. Ca sĩ được yêu thích hiện nay.‖ Tôi bắt đầu hối hận vì hỏi vấn đề nhàm chán này.
Lão mẹ cười nói: ―Đơn vị của mẹ không làm tin tức giải trí.‖ Nói xong, bà dường như sợ tôi mất hứng, lập tức bổ sung thêm, ―Mẹ không có ý khinh thường giới âm nhạc bọn con đâu.‖
Lão ba luôn luôn nghiêm cẩn, hơn nữa càng không ngại học hỏi: ―Mao Trữ kia, hắn có tin tức gì đáng chú ý mà con muốn truyền đạt?‖
―Tháng trước giới truyền thông còn hô hào bảo hắn là đồng tính luyến ai, tháng này lại bảo chỉ là hiểu lầm.‖ Tôi giương mắt quan sát biểu tình của lão ba.
―Cái này không gọi là tin thời sự, phải gọi là tin bên lề.‖ Lão ba đối với chuyện này cười nhạt, xoay người dựa bàn không để ý đến tôi nữa.
Lão mẹ có chút tò mò: ―Bao giờ con bắt đầu nghe nhạc thịnh hành vậy?‖
Tôi lười biếng đáp: ―Hiện tại con nghe nhạc rock.‖
Vài ngày sau khi ba mẹ đi, tôi nhận được điện thoại của lão ba từ Nga gọi tới: ―Cuốn băng con cần ba đã mua được, chuyển về đơn vị bên này rồi. Con đi tìm Diêu thúc thúc lấy đi.‖
Một buổi chiều trời đầy cát vàng, tôi ngồi tàu điện ngầm đến đơn vị công tác của lão ba, tìm được Diêu thúc thúc. Tiếp nhận cuốn băng được bọc giấy bên ngoài, tay tôi không thể khống chế được mà phát run.
―Sao thế, Tiểu Tiệp?‖ Diêu thúc thúc thân thiết hỏi han, ―Sắc mặt như thế nào kém vậy? Chú ý thân thể nha, sắp đến tết âm lịch rồi!‖
Tôi không biết mình đi thế nào ra khỏi tòa nhà. Đứng trước lối vào trạm điện ngầm, tôi có cảm giác toàn thân mất hết khí lực, chân run kịch liệt, đành phải ngồi xuống bậc thang. Cuốn băng kia để trước ngực, tôi cai đầu đặt trên đầu gối, vô lực thở hào hển. Tên khất cái ngồi đối diện bậc thang cầm cái lọ tiền xu lắc keng keng, ầm ĩ hệt như lòng tôi lúc này….
Chờ tôi ngẩng đầu lên, trời đã muốn tối hoàn toàn.
Sắp đến năm mới, tết âm lịch 2001, ước hẹn đi Pháp kia vẫn còn rõ nét. Có rõ nét thế nào, ước hẹn kia cũng không thể thực hiện được.
Xuống cầu thang tiến vào trong tàu điện ngầm, tôi ngồi lui trong góc chợp mắt một giấc. Tỉnh lại đã là một mảnh hắc ám, bên cạnh không có ai, tàu vẫn chạy băng băng, đèn đường một cái rồi lại một cái vụt qua.
―Địa ngục‖, tôi nhẹ phun ra hai chữ này, cười lạnh không tiếng động.
Tàu ngừng, cánh cửa mở ra, nhân viên mặc đồng phục màu lam nhìn thấy tôi liền hoảng sợ: ―Cậu là nhân viên trạm điện ngầm hả?‖
―Không phải!‖ Tôi đứng lên, ―Tôi ngủ quá trạm.‖
―Mẹ nó, đám trạm viên này! Kiểm tra cái kiểu gì không biết.‖ Hắn mắng, ―Ở đây là kho tàu Cổ thành, cách nhà ga nguyên cả quãng đường lớn. Cậu ngủ say như chết vậy hả?‖
Tôi không thèm nói chuyện, tập tễnh bước đi trên đường ray, cước bộ hư ảo, tựa hồ giẫm trên bông gòn.
Nguyên lai, trời chưa sập xuống, đất lại lún sâu.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT