Mục Thần Đích Ngọ Hậu
Mục Thần Đích Ngọ Hậu
Trọn Bộ 7 năm Hoàn
14 chương
9 231
12345
Dam.Bot • Trọn BộHoàn
Editor: Jinhee

BR: Hia_chan

Thể loại: đam mỹ hiện đại, nhất thụ nhất công, HE.

Mục Thần nửa người nửa thú vào một buổi chiều nọ đang nằm ngủ thì mơ gặp được thủy tinh linh xinh đẹp đã vậy còn cùng thủy tinh linh giao hoan... Nhưng đến khi Mục Thần tỉnh dậy mọi chuyện dần trở nên mông lung không rõ ràng,  từng trải qua hay chỉ là mộng, hắn cũng không rõ……

Mục Thần đích ngọ hậu – L’Apres-midi d’un Faune. Tôi và những đứa bạn cùng khoa nhạc giao hưởng đều yêu thích tác phẩm này của Claude Debussy. Chúng tôi thích một câu nói của vị nhạc sĩ người Pháp Maurice Ravel: Nếu tôi có thể nghe một bản nhạc trước khi chết, tôi muốn nghe L’Apres-midi d’un Faune.

Khác với bọn họ, sinh mệnh của tôi đã cùng bản giao hưởng này kết hợp chặt chẽ, mỗi một âm phù trong khúc nhạc đều tác động đến từng sợi dây thần kinh trong cơ thể tôi, điều khiển từng lấy giọt máu lưu thông trong huyết quản.

Đọc

Đây là nội dung của bản nhạc L’Apres-midi d’un Faune ( được viết theo phong cách đam mỹ), J tìm thấy nó trên trang xgdown.com, edit cho mọi người cùng đọc.

───────────────────────────────────────────────────────

L’Apres -midi d’un Faune là tác phẩm nổi danh của nhà soạn nhạc Claude Debussy thuộc trường phái chủ nghĩa ấn tượng, được lấy cảm hứng từ bài thơ đồng tên của đại thi hào Stephane Mallarme mà viết thành bản nhạc giao hưởng. L’Apres-midi d’un Faune, ngoài cảnh hoan ái trong mơ cùng ảo giác lần lượt đan xen nhau, nó còn bộc lộ đầy đủ cảm nhận về tình ái của thế giới.

Rừng cây buổi chiều bỗng chốc yên tĩnh lại. Không khí phiêu du giữa bầu trời tưởng như ngừng trôi, hương hoa nồng đậm ngập tràn xung quanh, mùi cỏ xanh thoang thoảng hòa với mùi đất bị mặt trời chiếu gay gắt sau buổi ban trưa. Mục Thần ngồi trên lớp cỏ dày, hai mắt nửa mở nhìn chăm chú về phía trước, xa xa truyền đến tiếng hót ríu rít của chim cổ đỏ. Hai con bướm nhỏ từ bụi cây bên cạnh bay ra, vui thú múa lượn trước mặt Mục Thần, chiếc cánh bạc giống tấm lụa mỏng nổi lên một cỗ mùi hương tưởng như có như không. Một lát sau, đôi bướm mệt mỏi, bắt đầu đậu trên hai bên móng chân của Mục Thần, nhìn thoáng qua giống như đóa hoa mọc trên phiến đá. Mục Thần ngẩng đầu nhìn bầu trời, ánh sáng cũng không chói mắt, nhưng lại bị phân thành từng những khe sáng rực rỡ, chúng nó ở không trung di động tới lui, có khi còn bị đám mây trôi qua che khuất, bất quá chỉ một chút sau lại lần lượt xuất hiện. Dần dần, khu rừng càng thêm yên tĩnh, không một tiếng động, ngay cả gió cũng không thổi tới, nơi này là lãnh địa của Mục Thần, là khu rừng thuộc về một mình hắn. Hiện tại, hắn đang hưởng thụ cảm giác thoải mái cùng sự tĩnh lặng của buổi chiều, nhưng là, xung quanh rất yên lặng, ấm áp, luồn khí hanh khô bao quanh người hắn, khiến cho tầm mắt hắn từ từ trở nên mơ hồ, dường như có vô số sinh vật nhỏ chợt lóe chợt tắt mỗi khi cố nhướn mắt lên, bụi hoa nở rộ bên cạnh cũng không biết từ lúc nào đã biến thành một đoàn mây đủ màu sắc, chậm rãi ẩn hiện. Mục Thần cảm thấy chính mình nhất định là đang ngủ, tự nghĩ rằng mình đang nằm mộng.

Lúc này, một đôi cánh tay mềm mại mang theo cảm giác mát lạnh từ phía sau bả vai của Mục Thần khẽ ôm lấy cổ, bàn tay nho nhỏ lướt xuống ngực hắn, ngừng lại, Mục Thần nhắm mắt, cảm nhận lấy xúc cảm bất ngờ. Nó ở trên người Mục Thần nhẹ nhàng du động, trắng nõn như tơ, lòng bàn tay có điểm ẩm ướt, giống loại tảo rong ở dưới hồ nước. Đầu ngón tay tinh tế lướt qua da thịt, gảy nhẹ mỗi khối cơ thế, Mục Thần lập tức say mê loại cảm giác này. Hắn lén nâng bàn tay mình hướng về đôi cánh tay kia, trong nháy mắt sẽ chạm tới được thì chủ nhân cánh tay kia lại đột ngột rút trở về. Mục Thần giật mình, vội vàng quay lại đằng sau, kỳ lạ thay, phía sau người nào cũng không có, chỉ có một hàng cây vẫn ở yên tại chỗ giống hệt ban đầu, như thể chứng minh vừa rồi cái gì cũng chưa xảy ra. Có điều, Mục Thần vẫn phát hiện ra một tia bất thường. Ở một góc đằng xa kia phát ra tiếng vỗ cánh rất nhỏ, vì thế, ngay tức khắc hắn chạy về hướng đó, bởi vì đôi tay kia đem đến cho cơ thể hắn một loại phiền táo không rõ nguyên nhân.

Khu rừng thoáng chốc không còn lặng yên nữa, từng bước chân của Mục Thần đạp qua bụi cỏ phát ra tiếng sàn sạt, cánh tay bị nhánh cây đâm phải trên đường. Con sóc từ trong hốc cây ló đầu ra nhìn, ngay cả con chuột bạch cũng từ trong hang liếc mắt nhìn thử một chút Mục Thần đang chạy vội qua trên mặt đất. Mục Thần không ngừng tăng tốc, cây cối hai bên giống như đi lùi về phía sau, dần dần ngay cả hình dạng cũng không thấy rõ ràng, bên tai chỉ còn lại tiếng gió gào thét. Đột nhiên, một luồn ánh sáng làm Mục Thần ngừng cước bộ, một hồ nước rất lớn vắt ngang trước mặt hắn. Cây cỏ nơi đây không to lớn sum xuê, ánh mặt trời có thể dễ dàng chiếu xuống mặt nước, nước ao trong suốt có thể thấy đáy, thỉnh thoảng có mấy con cá nhỏ nhảy lên mặt nước, từng cơn gió nhẹ thổi qua, vài cánh hoa l ác đác bay xuống đáp trên mặt hồ, nước hồ xung quanh nhấp nhô gợn sóng. Nhưng giờ đây Mục Thần không có thời gian thưởng thức vẻ đẹp của thiên nhiên, bởi vì hắn đã chú ý tới thân ảnh mảnh khảnh ngồi bên hồ nước kia, nó thoạt nhìn giống như một toà băng trong suốt, vô số điểm sáng xuyên qua người nó, chỉ thấy nó chậm rãi đứng lên…

— Thì ra là một con Thủy tinh linh.

Mục Thần thấy được đôi cánh của hắn. Tức thì, Mục Thần liền cảm thấy hắn không phải là một con tinh linh bình thường, bởi vì Mục Thần chưa bao giờ gặp qua một con tinh linh nào xinh đẹp đến thế. Đôi cánh khinh xảo nổi trên mặt nước phát ra màu sắc óng ánh, còn run nhè nhẹ trong gió; sợi tóc vàng mềm mại phủ xuống hai bên vai, cứ như ánh dương ngưng tụ thành, hai con ngươi xanh biếc như làn nước trong hồ, thật dài hàng lông mi run rẩy theo gió, đôi môi hồng nhuận vẽ ra một nụ cười nhạt. Hắn trong suốt lấp lánh như hoa tuyết, thậm chí còn có thể nhìn thấy mạch máu chậm rãi lưu động dưới làn da. Lúc này, một cỗ khô nóng khó hiểu lại một lần nữa phủ xuống cơ thể của Mục Thần, khiến cho hắn muốn tới gần con tinh linh kia, xác định đôi tay phủ lên người mình vừa rồi có phải là nó không. Tinh linh kia đứng tại chỗ không nhúc nhích, mỉm cười nhìn Mục Thần, dường như không hề để ý hắn chầm chậm tiến tới gần. Rất nhanh, Mục Thần liền đi tới trước mặt tinh linh, hắn nhẹ nhàng kéo lấy hai tay tinh linh, cảm giác thật nhuyễn, ẩm ướt lại trơn nhẵn. Hắn cầm nó đặt ở trước ngực mình, thong thả ma sát qua lại, một loại xúc cảm tuyệt diệu như tảo rong tự nhiên nảy sinh. Chính là nó! Mục Thần quên hết tất cả nhắm lại hai mắt, say mê cảm thụ. Mơ màng, hắn cảm thấy đôi tay kia từ từ di chuyển lên trên, quét qua xương quai xanh của mình, ôm lấy hai bên cổ, tiếp theo một cái gì đó càng mềm mại hơn chạm vào môi hắn. Mục Thần đột nhiên mở mắt ra, đúng lúc này, tinh linh kia lại nhảy lên, bay về phía sau cánh rừng, bất đồng chính là — lần này, Mục Thần sẽ không để hắn chạy thoát.

Mục Thần dùng toàn lực chạy về phía tinh linh, vọt lên vượt qua. Mục Thần ôm lấy tinh linh từ đằng sau, xung lực làm hai người ngã xuống đất. Tinh linh bị đặt ở phía dưới, hắn hoảng sợ kêu lên, đôi mắt yêu kiều đong đầy nước mắt. Cảnh này khiến cho Mục Thần cũng luống cuống theo, rõ ràng là hắn đến gây chuyện cho mình trước, cũng là hắn làm cho cơ thể mình trở nên kỳ quái như thế, nhưng nói chung, không nên đè nặng hắn thế này. Bất chợt, Thủy tinh linh bắt đầu giãy dụa, ra sức lắc lắc thân hình, da thịt bóng loáng nhẵn nhụi không ngừng mơn trớn thân thể Mục Thần, nhất thời một cỗ nhiệt lưu mãnh liệt xông lên, trong đầu hắn có cái gì đó chặt đứt.

Hắn cúi mạnh xuống hôn đôi môi nhỏ nhắn không ngừng phát ra tiếng kêu kia, ân, giống như mình tưởng tượng, thực nhuyễn. Hương bạc hà tươi mát lượn lờ khắp khoang miệng, người phía dưới lại đình chỉ giãy dụa, điều này làm Mục Thần yên tâm, động tác cũng ôn nhu hơn rất nhiều. Chiếc lưỡi ướt át lướt qua hàm răng, cẩn thận liếm lấy mỗi chiếc răng, cuối cùng gắt gao cuốn lấy đối phương, không muốn tái buông ra. Một trận hôn xong, Mục Thần ngẩng đầu, nhìn thấy khuôn mặt Thủy tinh linh dần dần phiếm hồng, đôi mắt mở rất to, trên lông mi còn đọng lại vài giọt nước mắt, môi hơi sưng đỏ lên, giống như con sơn dương chỉ chờ bị làm thịt. Vẻ mặt này làm Mục Thần cảm thấy thật là thú vị, bất giác bắt đầu yêu thích nó. Tinh linh phát hiện Mục Thần chỉ nhìn chằm chằm hắn, cũng không muốn tiếp tục hành động vừa rồi, điểm này làm hắn cảm thấy bất mãn, vì thế hắn nhăn đôi mi thanh tú lại, cái miệng nhỏ nhắn đô thành một đoàn. Hắn không ý thức được hành động rất nhỏ này của mình là cỡ nào mê người ở trong mắt Mục Thần, ánh mắt Mục Thần lập tức trở nên nóng rực, thậm chí có điểm thị huyết, thanh âm từ tính của hắn từ giữa hàm răng chầm chậm phát ra:

— Ngươi này Thủy yêu!

Ánh chiều tà xuyên qua tầng tầng lớp lớp cây cối chiếu rọi xuống những chiếc táo rơi vun vãi trên mặt đất. Giữa rừng cây hai cơ thể đang giao triền nhau, dưới thân hình thon dài cường tráng của Mục Thần là gương mặt giống như đau đớn lại giống như vui sướng của tinh linh, hai phiến môi đỏ hơi hơi giương lên, phát ra tiếng rên rỉ lúc cao lúc thấp. Cánh rừng trở nên có chút oi bức, trừ bỏ tiếng của tinh linh ra, vẫn không có tiếng nào khác.

―Ùm‖ một tiếng, hình như là tiếng vang của khối đá rơi vào giữa hồ. Mục Thần bừng tỉnh, dụi dụi con mắt, hồi tưởng lại tình cảnh giao hoan vừa nãy với một con Thủy tinh linh. Bốn phía im ắng, tựa hồ từ đầu đến cuối chỉ có một mình hắn ngồi nơi đây, xông vào mũi vẫn là hương hoa quen thuộc kia, hai con bướm nhỏ bay tới bay lui trước chân. Hắn ngẩng đầu nhìn bầu trời, thì thào nói: ―— là mộng rồi!‖ Sau đó, Mục Thần lại lần nữa uể oải nằm xuống, lâm vào ngủ say.
Các số gần nhất