Mẹ Lâm dọn cơm lên, cả nhà quây quần lại. Lục Nhi và mẹ ngồi đầu nồi, Thiên Hàn ngồi kế Lục Nhi, sau đó là Vũ Phúc rồi đến Tử Danh. Trong bữa cơm, bố Lâm gợi rất nhiều chuyện để nói, làm không khí bớt căng thẳng hơn nhiều. Đang nói mấy câu vui vui, bỗng mẹ Lâm tươi cười hỏi:
- Các cháu tên là gì ấy nhỉ? Bây giờ bác bận quá vẫn chưa biết tên.
Nghe vợ nói vậy, bố Lâm cười theo:
- Phải đấy, các cháu giới thiệu một chút về bản thân và gia đình cho bác nghe xem nào.
Nói rồi ông chỉ Thiên Hàn đang chau mày nhìn mấy món trước mặt:
- Bắt đầu từ cháu nào. Cháu là...
Hắn đinnh không trả lời nhưng thấy Lục Nhi chằm chằm nhìn hắn nên đành phải mở miệng:
- Cháu là Đường Thiên Hàn, cùng lớp với Lục Quân. Mẹ cháu mất sớm, cháu ở cùng với bố và bà nội.
Mẹ Lâm tò mò hỏi:
- Cô nhìn cháu có vẻ rất quen.Bố cháu tên là gì vậy? Có khi cô biết đấy.
- Đường... - Hắn nhàn nhạt nói.
Lục Nhi ngắt lời hắn:
- Bố cậu ấy là một người trên thành phố, làm sao mẹ biết được. Thôi để Tử Danh giới thiệu đi. Anh Tử Danh... - Lục Nhi thật sự sợ mẹ biết đấy là con của Đường Thanh Duy, nhất định sẽ đuổi thẳng.
Tử Danh nhẹ nhàng cười, trầm ấm đáp:
- Cháu là Doãn Tử Danh, học trên Lục Quân một lớp. Cháu ở Nam An cùng bố mẹ nuôi. Cháu lạc bố mẹ nuôi từ nhỏ.
- Lạc sao? - Bố Lâm nghiêm túc hỏi.
- Vâng, nhưng cháu bị lạc ở Lương Giang, còn cậu bạn đây mới lạc ở Liên Xương bác ạ - Tử Danh xua tay, vỗ vai Vũ Phúc.
Bố Lâm quay sang Vũ Phúc, nói:
- Cháu là...
- Cháu là Vũ Phúc ạ. Cháu bị lạc ở Liên Xương từ năm 3 tuổi. Nghe Lục Quân nói anh trai bị lạc có thông tin như cháu nên cháu mới về đây thử xem sao.Biết đâu...
- Cô... Cháu là người bị lạc mà Lục Nhi... à, Lục Quân nói đấy sao? - Mẹ Lâm nhìn thẳng vào Vũ Phúc, ánh mắt mong chờ.
- Vâng. Là cháu. Vậy nên hôm nay cháu muốn về đây thử xem. À, cô ăn đi ạ, thức ăn nguội rồi.
Vũ Phúc vừa nói vừa đưa tay gắp thức ăn bỏ vào bát mẹ Lâm. Mẹ Lâm nhìn vào cánh tay cậu, nụ cười phút chốc cứng đờ. Nhưng vì trước mặt khách nên vẫn phải tiếp tục cười, ậm ừ nhận miếng thức ăn. Lục Nhi sau khi cúi người lấy giấy không được, đành phải bảo Tử Danh lấy hộ. Mẹ Lâm lại nhìn theo. Bà không nói gì nữa, vẫn tiếp tục ăn nhưng miệng không còn ngon như trước. Vì bố Lâm không hỏi mấy câu liên quan đến con trai thất lạc nữa mà chuyển sang tán gẫu nên không khí đã bớt ngột ngạt hơn. Bố Lâm lôi mấy chai bia ra uống, tuy từ chối nhưng sau khi ông nói:“ Con trai không biết uống bia thì không phải là con trai đâu nhé!” thì 3 cậu thanh niên đều khui bia uống. Vũ Phúc đưa cho Lục Nhi một lon, ép uống. Bố Lâm vừa định mở miệng can thì đã có ai đó nhanh hơn,cầm lấy lon bia của Lục Nhi, nói:
- Cậu ấy dị ứng với bia. Để tôi
Nói rồi dốc ngửa lên uống...
*****????*****
Sau khi chờ mọi người ăn xong, Lục Nhi cùng mẹ dọn mâm, mẹ Lâm sơ ý đánh vỡ một cái bát. Bố Lâm đang bên ngoài nói chuyện, nghe thấy tiếng vỡ liền chạy vào, nghe thấy mẹ Lâm bảo:
- Mình... Vũ Phúc là...
< To be continued>
p/s: có bạn bảo tui là sao cứ đến đoạn hay lại kết thúc. tui xin trả lời luôn nà: thứ nhất đến đoạn ý tui bí ý tưởng rồi. thứ hai là tui mỏi tay lắm. thứ ba là xem phim toàn đến đoạn hay nó dừng mà???? thêm vào đó còn kích thích trí tò mò của các bạn nữa. vậy nên đừng ai trách tui nhé!!!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT