Khó có được đích ngày nghỉ Nghê Dạ Hi cho phép chính nghỉ một ngày

Trở về cũng sắp một năm rồi,cô căn bản không có nghỉ ngơi qua, ngày hôm nay coi như an ủi chính mình đi!

Sau buổi chiều Nghê Dạ Hi bảo tài xế đưa cô ra ngoài. Cô theo trứ ký ức lướt qua ngã tư quen thuộc rồi lại xa lạ tìm kiếm nhà bà vú Trần Tuyết.

“Ở chỗ này thả tôi xuống”_.Cô muốn tài xế đem xe dừng ở cửa ngõ,cô bước đi đi vào là được. Sau khi xuống xe cô quay đầu lại cùng tài xế nói : “Được rồi Tiểu Phan anh về trước đi tôi muốn nghỉ ngơi một lúc lâu,khi nào trở về thì tôi sẽ gọi điện thoại gọi anh qua đây”_. Tài xế Tiểu Phan gật đầu bày tỏ hiểu biết liền đem xe rời đi

Đứng ở cửa ngõ nhìn vào,đường rãnh thay đổi rất nhiều Nghê Dạ Hi chậm rãi hướng nhà Trần Tuyết đi đến. Không biết vú có chuyển nhà hay không?

Đều do cô vô tình lúc trước vội vã phải đi chỉ gọi điện nói ngắn gọn cùng vú báo cáo mình sắp xuất ngoại du học;trong tám năm này cô căn bản cũng chưa từng bước về Đài Loan cũng cùng với vú mất đi liên lạc.

Vú có trách cô hay không?

Nghê Dạ Hi mang tâm tình lo lắng,bất an đi vào nhà Trần Tuyết.

Nhà Trần Tuyết một gian đạo quán,nói đạo quán vốn là cháu trai Trần Tuyết _Trần Công tại đây ngày nghỉ sau buổi chiều có một một vài học viên nhỏ ở đây luyện tập

Cô nhìn bên trong trẻ em nói lầm bầm : “Uhm này cố gắng luyện quyền không được lộ ra tươi cười.”_ Ngoại trừ Tiểu Hi ra chỉ có vú có thể làm cho cô có cảm giác vui vẻ

Tuy nói cô rời khỏi Đài Loan nhiều năm nhưng cô chưa từng gián đoạn qua việc học Judo, cho dù không tham gia bất cứ trận đấu, kiểm tra nhưng tài nghệ vẫn là không thể khinh thường.

Nghê Dạ Hi đứng ở nơi đó thập phần làm người khác chú ý. Không chỉ học viên nhỏ chú ý tới tồn tại của cô,ngay cả thầy dạy Trần Công cũng phát hiện cô đã tới.

“Xin chào! xin hỏi có chuyện gì sao?”_ Trần Công chỉ cảm thấy cô có chút quen mặt nhưng nhận thức không được cô đến tột cùng là ai.

“Chú Công chú quên cháu rồi?”_ Nghê Dạ Hi chỉ vào mình,chân thật cười.

Trần Công nghe thấy xưng hô quen thuộc bỗng nhiên trừng lớn mắt đem cô từ trên xuống dưới nhìn qua một lần sau đó kinh hỉ kêu to. “Dạ Hi?”

Nghê Dạ Hi gật đầu cũng rất hưng phấn. “Chú Công chính là cháu,chính là cháu! Đã lâu không gặp”

“Con bé kia!Mấy năm nay rốt cuộc chạy đi đâu? Chỉ nói muốn xuất ngoại du học liền vừa đi không trở về nữa?”_ Trần Công giọng vốn có liền rống lớn lên một cái,đường tắt ,quán vắng vẻ mọi người đều hướng nơi này nhìn.

“Con không phải đã trở về rồi sao?Ban đầu muốn tới còn sợ nhận lầm đường này! Cửa ngõ rộng hơn một chút,nơi này nhà cửa cũng xây lại thực sự thay đổi rất nhiều”

Trần Công liền oán giận nói: “Cháu! Thực sự là một người vong ân phụ nghĩa mấy năm qua cũng không cùng chúng ta liên lạc. Bà nội cứ tưởng cháu đã chết!”

“Cháu cũng nhớ vú bà có khỏe hay không?”_ Nghê Dạ Hi vội vàng truy hỏi.

“Vẫn như cũ. Chú mỗi ngày sáng sớm đều mang theo bà đi vận động cho nên thân thể ,xương cốt bà rất cường tráng ha ha ha” —— Trần Công cười ha ha sau đó nghiêm mặt nói: “Bà nội ba ngày hai nơi mà nhớ cháu,cháu xem cháu thật không lương tâm!”

“Dạ dạ cháu đã biết,cháu đây phải đi gặp vú”_. Nghê Dạ Hi đi vài bước quay đầu lại không xác định hỏi:”Vú hẳn là còn ở nguyên chỗ bầy hàng chứ?”

“Đúng! Chú vốn muốn bà đừng buôn bán đồ ăn khổ cực như vậy, nhưng bà không nghe nói cái gì …có thể làm việc chính là hạnh phúc,ôi nhìn bà vui vẻ như thế cũng thuận theo bà”_. Trần Công hai tay chống nạnh vẻ mặt bất đắc dĩ.

“Được rồi !Vậy cháu đi thăm vú”.

Nói xong cô không hề lưu lại nhiều,gần như là khẩn cấp hướng chợ đi đến, cho nên không có nghe thấy Trần Công sau đó lại nói

! Đúng rồi !có một người bạn của cháu cũng ở chỗ bà nội….chạy đi thật vui vẻ”. Trần Công lắc đầu lơ đểnh trở lại đạo quán

Ngày nghỉ chợ hoàng hôn náo nhiệt cuồn cuộn một đống lề mề, gia đình bà chủ hoặc là chàng trai tốt thời đại mới đều cầm theo cái giỏ đồ ăn đang chen chúc trong chợ qua lại,nhiều người đông chen chúc nhau, người bán hàng thì loay hoay trông rất náo nhiệt

Mà giữa nhiều quầy hàng như vậy,có một quầy hàng giữ độc quyền về… Hoa quả cùng rau cải.Nơi Quầy hàng làm người khác chú ý bởi vì ông chủ rao hàng bộ dạng cao lớn,nhã nhặn tát vào miệng lại ngọt khiến một đống phụ nữ cười đến toe tóe.

“Chàng trai,ôi quả táo này bán thế nào? “_Một người cầm theo cái giỏ đồ ăn màu hồng,bà đang chọn lựa quả táo.

“Năm quả một trăm. Bảo đảm vừa ngọt lại vừa giòn”_. Đoạn Uyên Kỳ trả lời đến chuyên nghiệp phi thường, lúc vị quý bà đặt câu hỏi,đồng thời rất nhanh,hoạt bát đưa túi giấy để bà chọn,sau đó một bộ nghiêm chỉnh ,tại chợ trải qua rất nhiều năm bộ dáng thuần thục

“Thiệt hay giả?”_ Bà còn chưa tin.

“Nếu không tin có thể ăn thử xem”_. Đoạn Uyên Kỳ đang muốn cầm lấy dao gọt trái cây để gọt thử quả táo cho khách ăn,nhưng Trần Tuyết lại giành trước từng bước cắt cho khách ăn thử

“Vú!cháu làm là được rồi”

Không cần đâu!Cậu là một đại thiếu gia làm sao cầm dao? Tới giúp vú là tốt rồi”. Trần Tuyết cười nói. Cái cậu bé Uyên Kỳ này thật là có tình có nghĩa

Lúc trước bà còn tưởng rằng Uyên Kỳ là bạn trai Nghê Dạ Hi,sau khi Dạ Hi xuất ngoại Uyên Kỳ tới quầy hàng tìm bà hỏi tăm tích cô Nghê Dạ Hi,khi đó bà mới biết được hóa ra Uyên Kỳ và Dạ Hi điều không phải như bà tưởng

Bà nói bà không biết Dạ Hi đi nơi nào mặc dù như vậy mỗi khi Uyên Kỳ rảnh rỗi sẽ tới quầy hàng giúp bà chiếu cố,mỗi lần đều giúp bà bán hết toàn bộ rau quả,rau cải trước thời gian ,làm bà đóng cửa về nhà sớm hơn!Trần Tuyết thực sự là tận đáy lòng thích Đoạn Uyên Kỳ. Đáng tiếc Dạ Hi tiểu thư và hắn điều không phải một đôi. Ôi

Lúc Nghê Dạ Hi lướt qua trùng trùng đám người đi tới cách quầy hàng năm mét,thì nhìn thấy đó là Đoạn Uyên Kỳ đeo tạp dề của vú đang ở bên trong quầy hàng rao hàng.Tình hình bất ngờ này làm cọ xem mắt choáng váng cả người liền ngây ngốc đứng ở bên cạnh quầy hàng căn bản vô pháp nhúc nhích.

“Hắn hắn thế nào lại ở chỗ này?”

Nghê Dạ Hi bỗng nhiên hoàn hồn vội vã di động thân thể đi tới góc hẻo lánh lẳng lặng quan sát một màn trước mắt trong lòng sóng lớn cuộn trào mãnh liệt

Nhìn hắn rao hàng hình dạng tựa hồ rất quen thuộc ,hoàn cảnh như vậy mà nhìn hắn và một vài phụ nữ trò chuyện với nhau bộ dáng thật vui ,Nghê Dạ Hi không cảm thấy nghi hoặc.

Lần lượt nghi vấn chồng chất ở trong đầu cô nhưng không ai có thể tháo gỡ cho cô

Cứ như vậy Nghê Dạ Hi trong lòng lộn xộn không biết qua bao lâu sắc trời dần dần tối sầm ,trền quầy hàng Trần Tuyết toàn bộ đồ vật đều bán xong hết.Cảnh vật cũng đã dọn dẹp xong,mắt thấy Đoạn Uyên Kỳ cầm lên chìa khóa xe chìa khóa cùng Trần Tuyết nói lời từ tạm biệt,sau đó rời khỏi quầy hàng Nghê Dạ Hi lúc này mới dám hiện thân. Có lẽ là đám đông hơi giảm bớt trong lúc cô khẽ dựa Trần Tuyết liền chú ý đến cô.

“Nghê tiểu thư?” Trần Tuyết kinh ngạc kêu lên. Tiếp theo liền vội vàng đi ra quầy hàng đi đến trước mặt cô vuốt khuôn mặt trắng noãn của cô không dám tin mà hô. “Tiểu thư?Dạ Hi tiểu thư? Thật là cô?Cô đã trở lại?”_Bà vú mừng rỡ như điên nước mắt treo ở hốc mắt.

“Dạ! Vú con đã trở về con rất nhớ vú!”_ Nghê Dạ Hi vừa thấy vú lã chã muốn khóc ,biểu tình cũng đi theo đỏ vành mắt. “Vú đầu bạc hơn nhiều rồi”

“Cũng là vú! Con bé này thật không lương tâm vừa ra nước ngoài liền đi lâu như vậy cũng không trở về thăm vú,hại vú nhớ con đến mức sinh bệnh!”_ Trần Tuyết mặc cho Nghê Dạ Hi gắt gao ôm một lúc lâu, lúc này mới lôi kéo tay cô đi vào bên trong quầy hàng.

“Con bất đắc dĩ ! Chính là con lần này trở về sẽ không đi nữa rồi ạ! vĩnh viễn ở tại chỗ này vú bà nói có được không?”_ Nghê Dạ Hi tựa vào trên bả vai Trần Tuyết làm nũng nói.

“Được,được,được đương nhiên được!”_ Trần Tuyết nắm cổ tay của cô nhịn không được oán hận. “Cô đang ở đây ,nước ngoài nhất định không có chăm sóc bản thân tốt,cô xem cánh tay gầy như vậy căn bản không mấy lượng ! Bão vừa đến cô tám phần sẽ bị thổi đi cho xem! Vú cần phải phải giúp cô bồi bổ thật tốt!”

“Nào có khoa trương như vậy?” Nghê Dạ Hi khó nhịn ý cười.

“Mặc kệ mặc kệ! Đêm nay cô nhất định phải ở lại nhà vú ăn cơm ,vú hầm canh bổ cho cô uống được không?”_ Trần Tuyết cười híp mắt mắt trong lòng đã bắt đầu tính toán nên mua những thứ dược liệu dì về nhà hầm canh.

“Vẫn là vú đối với con tốt nhất con không bao giờ phải rời xa vú nữa”. Nghê Dạ Hi cảm động vạn phần.

“Đi đi,đi về nhà vú nghỉ ngơi trước đi,đợi lát nữa vú đi mua nguyên liệu về hầm canh sẽ trở về”. Trần Tuyết nắm tay Nghê Dạ Hi đang muốn đi ra quầy hàng lại phát hiện quầy hàng cửa ra vào bị người chặn.

Đối phương cũng không có ý định nhường đường, còn mở miệng hỏi: “Tôi có thể gia nhập được không?”_ Trần Tuyết và Nghê Dạ Hi đồng thời ngẩng đầu nhìn hướng người ngăn trở đường đi ,không ngờ phát hiện là Đoạn Uyên Kỳ!

Hắn không phải đi rồi sao? Tại sao lại đã trở lại? Trong lúc nhất thời Nghê Dạ Hi không thể thu hồi.chính mình biểu lộ ra diện mạo thực sự ,khuôn mặt không chỉ hồng thấu ngay cả ánh mắt cũng không dám nhìn thẳng hắn.

Vừa thấy là hắn Trần Tuyết cười nói: “Uyên Kỳ là cậu ?”

“Là cháu đã quên lấy bóp da cho nên lại quanh quẩn trở về.”_ Đoạn Uyên Kỳ tùy ý chỉ vào chỗ bóp da đặt ở một bên

“Ai da!Vật quan trọng như vậy tại sao lại để quên chứ? “_Bà vú mang theo lời trách cứ.

Hắn nhìn chằm chằm Nghê Dạ Hi cười đến sáng lạn có thâm ý khác nói: “May mắn cháu đã quên lấy”_ kỳ thật ban đầu Đoạn Uyên Kỳ đi chưa vài bước liền giật mình nhớ ra mình đã quên lấy bóp da cũng vòng vo trở lại, vừa mới thấy cô đỏ lên hốc mắt không khống chế được bộ dáng. Nghĩ đến đây hắn bên môi độ cong trở nên ôn nhu ngay cả từ trước đến nay đôi mắt luôn rõ ràng,sắc bén cũng trở nên dịu dàng

Dỡ mặt nạ lạnh như băng xuống cô thật sự là đáng yêu hơn!

“Thật sự là đúng dịp cậu vừa đi Dạ Hi tiểu thư đã tới rồi”_. Trần Tuyết hai tay vỗ tay hoan nghênh nói : “Nếu như vậy Uyên Kỳ cũng cùng nhau đến nhà vú ăn cơm đi”

Đoạn Uyên Kỳ vui vẻ nhận lời. “Đương nhiên được”.

Tại nhà Trần Tuyết dùng xong bữa tối Nghê Dạ Hi giúp đỡ Trần tuyết dọn dẹp mặt bàn ,mắt thấy thời gian đã muộn cô liền hướng bà vú tạm biệt chuẩn bị gọi tài xế Tiểu Phan tới đón cô.

Đang lúc cô lấy điện thoại di động ra muốn bấm số thì Đoạn Uyên Kỳ lại giành trước mở miệng.

“Tôi đưa cô về!”

Không cần tôi bảo tài xế đến đây là được”_Cô thản nhiên cự tuyệt.

Cần gì phải phải bảo tài xế chạy một chuyến đến đây chứ? Tôi đưa cô đi”_ Đoạn Uyên Kỳ tìm kiếm đồng tình của Trần Tuyết bên cạnh lại nói : “Vú,bà nói đúng không?”

“Đúng! Để cho Uyên Kỳ đưa cô trở về đi! Các người nhiều năm như vậy không gặp,hẳn là có rất nhiều lời muốn nói đấy!”_ Trần Tuyết cũng đi theo cổ vũ.

Nghê Dạ Hi đâm lao phải theo lao cũng đành phải đáp ứng thôi.

Sau khi từ biệt Trần tuyết _Nghê Dạ Hi và Đoạn Uyên Kỳ sánh vai cùng nhau hướng cửa ngõ đi đến.Trên đoạn lộ trình ngắn ngủn này hai người đều có tâm sự, im lặng không nói.

Khi bọn hắn đi vào chỗ đất trống Đoạn Uyên Kỳ đỗ xe chỉ thấy một chiếc xe mới tinh BMW to mới,năm dẫy phòng xe đỗ ở nơi này.Đoạn Uyên Kỳ mở cửa xe để Nghê Dạ Hi lên xe tiếp theo mình mới ngồi trên ghế lái.

Một phát di chuyển máy móc trên xe,máy điều hòa nhiệt độ thấm lạnh bắt đầu truyền đến làm cánh tay Nghê Dạ Hi nổi da gà toàn bộ đứng lên cảm thấy được không khí xấu hổ lại không được tự nhiên cực kỳ.

Cô len lén đánh giá hắn bên cạnh, lần đầu tiên phát hiện hắn bộ dạng nhìn được như thế.

Luôn mang theo ý cười mà hơi gấp, đôi mắt đen bóng giờ phút này chuyên chú nhìn tình hình giao thông phía trước,cái sóng mũi thẳng băng kia làm cho hắn xem ra anh tuấn nhã nhặn mang theo môi mỏng màu sắc tường vy

Ánh mắt dừng lại ở trên môi hắn nhưng tại sao cũng không có cách dời đi. Nghê Dạ Hi giống gặp mê dường như thật sâu nhìn vào,dưới tình hình không bình thường cô chìa lưỡi liếm qua môi khô của mình không hiểu trong lòng đang chờ đón cái gì

“Còn hài lòng không?”_ Hắn đột nhiên mở miệng.

Nghê Dạ Hi bỗng nhiên thanh tỉnh!

Cô nhanh chóng đem mặt chuyển hướng ngoài cửa sổ để che dấu hai gò má nóng của cô.Cô ra vẻ khó hiểu hỏi: “Vừa lòng cái gì? Tôi không hiểu ý tứ của anh.”

“Ngũ quan của tôi”

“Tôi không có gì khiếu thẩm mỹ n không thể nói cho anh biết tôi hài lòng hay không.”_Cô nghĩ một đằng nói một nẻo . Đoạn Uyên Kỳ trầm thấp cười khẽ, tuyệt không vì cự tuyệt của cô mà cảm thấy hờn giận, ngược lại cảm giác mình còn rất thích bộ dạng xoay xoay,khác biệt này của cố—— ít nhất bộ dạng này chỉ ở trước mặt hiện ra !

Lo lắng hồi lâu Nghê Dạ Hi rốt cục quyết định muốn đem nghi vấn trong lòng hỏi ra khỏi miệng.

Cô chần chừ một tiếng trống làm tinh thần hăng hái thêm nói: “Anh tại sao lại xuất hiện ở nơi đó cùng vú?

Đột nhiên trong lúc đó nụ cười đáng lẽ đọng tại bên miệng Đoạn Uyên Kỳ dần dần biến mất từ trước đến nay khuôn mặt tuấn tú mang cười chuyển biến làm mặt không chút thay đổi.

“Cô cảm thấy thế nào?”

Nghê Dạ Hi cắn môi dưới chậm rãi nghiêng đầu nhìn hắn tiễn tiễn nước trong mắt có tháo gỡ ra nghi hoặc hay không?Cô giống bị hắn làm ma chú thấp giọng hỏi: “Là có liên quan tới tôi sao?”

Đoạn Uyên Kỳ chính là hơi giơ lên khóe miệng chưa cho đáp án chính xác.

Nghê Dạ Hi nghi hoặc nhìn hắn trong lòng đã tràn ngập rất nhiều dấu chấm hỏi cùng khó hiểu đối với hắn cảm giác càng ngày càng kì quái, kỳ quái đến chính cô cũng không thể giải nỗi.

Đoạn Uyên Kỳ hắn đến tột cùng muốn làm cái gì?chẳng lẽ nói muốn thể hiện theo đuổi cô,không phải thực bộ dạng hăng hái với lời nói, thái độ chọc đến mức làm cô phẫn nộ

Đây, căn bản không giống hành động người theo đuổi nên có sao?Vậy là tại sao vậy chứ? Hay là hắn cho rằng đem cô chọc đến giận tím mặt là một việc rất vui vẻ ?

Cô đoán không ra hắn !

Kế tiếp từ trước đến nay nói nhiều Đoạn Uyên Kỳ lại tự nhiên cũng giữ im lặng giống như đem toàn bộ lực chú ý đều tập trung ở trong bóng đêm tình hình giao thông.

Mãi cho đến khi đến nhà Nghê gia hắn mới nói câu. “Tới rồi”.

Cái này Nghê Dạ Hi ngoại trừ xuống xe cũng không biết nên có phản ứng gì.

Cô do dự xuống vẫn là nói: “Cám ơn anh đưa tôi về”.

Hắn nhíu mày cười cười không nói nhiều cái gì liền đem xe chạy nhanh rời đi

Nghê Dạ Hi đứng ở tại chỗ nhìn đuôi xe đèn hắn đi xa ,giữa ngực chẳng biết tại sao cảm thấy trống rỗng.

Đoạn Uyên Kỳ hắn đem cô hoàn toàn làm hồ đồ

Vì giải trừ xong nghi hoặc trong lòng Nghê Dạ Hi ở ngày kế thứ hai, buổi sáng ngoại lệ không có vào công ty.Cô yêu cầu Phan Tống đưa cô đến nhà vú muốn từ nơi vú biết được đáp án.

Trần Tuyết nhìn thấy cô sáng sớm tới chơi kinh ngạc không thôi vội vàng dẫn cô vào nhà.

“Dạ Hi tiểu thư không phải là phải đi làm sao? Tại sao lại rảnh rỗi đến đây?”_ Bà bận rộn chuẩn bị nước trà,điểm tâm sau khi mọi thứ thoả đáng mới ngồi xuống.

“Vú,con..con là muốn hỏi vụ chuyện có liên quan đến Đoạn Uyên Kỳ”

“Uyên kỳ? Làm sao vậy?”

“Anh ta thường đến giúp vú buôn bán sao?”

“Chỉ cần rảnh đều sẽ đến đây! Ân..”_ Trần Tuyết gãi gãi đầu suy tư lại nói: ‘Trừ vài năm kia cậu ta xuất ngoại du học ,chỉ cần cậu ấy được nghỉ quay về Đài Loan đều sẽ lại đây thăm vú,còn mang một ít đồ chơi ngạc nhiên ở nước ngoài đến đưa vú”_. Nghê Dạ Hi chuyên chú lắng nghe không muốn để soát mảy may câu chữ có liên quan đến Đoạn Uyên Kỳ

“Đứa nhỏ này thật sự là thân thiết lại hiếu thuận ,tuy rằng bà chỉ là vú của con cùng cậu ta không có quan hệ gì.Nhưng mà bà vẫn cảm thấy được Uyên Kỳ… đứa nhỏ này đem bà trở thành giống như vú của cậu ta đấy! Ta nói thật sự là không hiểu nhiều năm trước thấy con dẫn cậu ta cùng nhau đến sạp bán đồ ăn của vú còn tưởng rằng các con là một đôi đấy! Ai ngờ lại không phải! “_ Bà vũ vỗ xuống giống như thực thương tiếc.

“Vốn cũng không phải mà”_ Nghê Dạ Hi dở khóc dở cười nói.

Bà vú nghe xong lại nói: “Bà nói Dạ Hi tiểu thư _Uyên Kỳ là một chàng trai tốt cô phải hiểu được phải nắm chắc cậu ta mới được ,bằng không đàn ông tốt giống như cậu ta không biết bao nhiêu cô gái muốn đoạt lấy đâu!”_ Nghê Dạ Hi bị vú vừa nói như thế trong lòng tự dưng khẩn trương nhưng cô thầm trách chính mình chớ suy nghĩ lung tung.

Vú trầm ngâm một lát lại nói tiếp: “À bà nghĩ Uyên Kỳ này hẳn là với con có ý tứ nếu không làm gì đối với bà lão như vú ân cần như vậy?Cậu ta còn hỏi qua vú con đi nơi nào?Bà lão như vú đây nào biết lúc con nói với vú chính là quốc gia nào .Không thể giúp cậu ta chiếu cố cậu ta giống như thực thất vọng Nhưng mà đó cũng là sự tình không có cách nào khác nha!Bá chính là không nhớ được nha!”

Nghe vú nói như vậy một chuỗi dài Nghê Dạ Hi căn bản không thể tiêu hoá, đầu óc oanh ong ong oanh ong ong kêu không ngừng ,ngay cả trái tim cũng không khỏi đập được nhanh!

Cô làm sao cũng không nghĩ đến bề ngoài xem ra nhã nhặn kỳ thật lại hơi du côn ,hắn vậy mà ởtrong lúc tám năm này làm nhiều chuyện như vậy? Hắn thay thế cô làm bạn với vú,cái nợ nhân tình này thật sự là quá lớn!

Nếu như là như vậy vì cái gì tối hôm qua hắn không nói chứ?

Giờ phút này Nghê Dạ Hi có một loại xúc động muốn gặp hắn không hiểu sao cô rất muốn rất muốn nhìn thấy hắn ,muốn hỏi hắn tâm ý vì sao!

“Vú!Bà nói đúng,cháu sẽ suy nghĩ nếu anh ta đúng như như lời bà nói tốt như vậy, cháu nhất định sẽ thật nắm chắc,bà không cần lo lắng được không?”_Cô an ủi Trần Tuyết nói.

“Được,được,được. Cũng không phải là vú muốn nhúng tay quản chuyện này của nhóm người trẻ tuổi các cháu, thật sự là Uyên Kỳ đứa nhỏ này quá hiếm có được!”

Hừ! Vú có anh ta cũng không có Dạ Hi? Toàn khen anh ta,cháu sẽ ghen đấy!” Nghê Dạ Hi cong miệng lên căm giận bất bình oán hận.

“Ha ha a ——Con bé này còn cùng Uyên Kỳ nghen tuông à! Ha ha ha”_ Trần Tuyết bị cô dụ đến thật vui vẻ.

Thấy vú nở nụ cười Nghê Dạ Hi cũng cười theo.

Sau khi biết được đáp án sau cùng vú ăn hết cơm trưa Nghê Dạ Hi mới trở lại công ty.

Hứa Nhạc Nhạc vừa thấy cô đến khẩn trương hề hề nói: “Nghê tổng cô đã chạy đi đâu? Tôi nghĩ đến ngươi bị bắt cóc làm tôi sợ muốn chết,cô biến hóa làm trò không ngừng vỗ ngực.

“Chỉ là đi làm chút chuyện cá nhân”

Trước khi tiến văn phòng Nghê Dạ Hi hướng cô ngoái đầu nhìn lại cười,nhưng làm Hứa Nhạc Nhạc sợ cháng váng!

Nghê tổng người này xưng núi người đẹp mỷ nhân,nghê tổng lại có thể …lại có thể đối với cô nở cười à!” Lúc Nghê giám đốc trở về một năm này cô lần đầu tiên nhìn thấy Nghê Giám đốc phát ra nụ cười nhiệt tình

Nghê Dạ Hi cũng không biết nụ cười của mình làm thư ký sợ cháng váng,sau khi đi vào văn phòng cô ngồi vào giữa ghế da cả người uốn tại trên ghế dựa hai mắt nhìn chằm chằm trên mặt bàn đặt máy điện thoại ngẩn người

Cô suy nghĩ đã lâu rốt cục cầm lấy microphone bấm một tổ dãy số tiếp theo khẩn trương chờ đợi đầu bên kia hồi âm điện thoại ——

Sau khi vang lên đối phương bắt máy. “Xin chào tôi là Đoạn Uyên Kỳ.”

Nghe thấy tiếng nói hắn dễ nghe tim cô đập nhanh vỗ. “Ách vâng, là tôi Nghê Dạ Hi”.

Đoạn Uyên Kỳ ở điện thoại đầu bên kia trầm mặc một lát mới khẽ cười nói: thật sự là ngạc nhiên. Tìm tôi có việc sao?”

“Tối nay anh có rãnh không?”_ Cô tay trái nắm microphone, đầu ngón tay phải bắt đầu quấn quanh dây điện thoại mức độ khẩn trương bởi vậy không phải bàn cãi.

Đoạn uyên kỳ bị chủ động của cô làm hoảng sợ nhưng hắn rất nhanh liền khôi phục trấn định bình tĩnh đáp lại. “Nếu cô là muốn mời tôi ăn cơm tôi bất cứ lúc nào cũng rãnh”.

Hắn đã đồng ý? Nghê Dạ Hi vội vàng nói: “Được,vậy tối nay ở nhà hàng ‘’Dream” của Tiểu Hi bảy giờ rưỡi được chứ?

“Được”

“Được vậy buổi tối gặp”!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play