Cái gì, cái gì? Cái gì đáng yêu? Cái gì ô mai?

Chờ một chút!

Người đó tại sao lại biết ngày hôm nay cô mặc quần lót ô mai yêu thích?

Ầm một tiếng Nghê Dạ Hi cả khuôn mặt đột nhiên phát hồng!

Trực giác cô xác định bên trong tường che có người vả lại đang hướng lên nhìn vào.Cô thuộc loại thiếu nữ phấn bằng không cô sẽ không cảm thấy có cổ lửa thiêu nóng rực ,cảm giác bên trên chính mình bị thiêu đốt ra.

Ông trời ! Cô lại có thể quên mình mặc váy ngắn ngủn,hơn nữa cô cho rằng xung quanh tường không có người! Ai ngờ

“Không được nhìn! !”

Cô muốn đem hai tay duỗi ra sau che lại phần bị lộ ra—— nhưng nửa người trên treo lơ lửng giữa trời tại bên ngoài tường nếu như mất đi hai tay chống đỡ cô bất cứ lúc nào cũng có thể té xuống.

Để duy trì cân bằng một đôi tay cô căn bản không có khả năng che hết,chỉ thấy cô chật vật lắc lắc thân thể ,nhưng vô ích ,váy ngắn ngủn cứ như thế làm cho người ta nhìn đã mắt

Ríu rít! “ Thực sự là đáng yêu” _Đứng ở cạnh tường Đoạn Uyên Kỳ không khách khí nhìn chằm chằm cô giãy dụa,bờ môi trẻ mang theo ý cười rất có hứng thú tán thưởng tay chân hình dạng luống cuống của cô.

“Tôi bảo không cho anh nhìn!”_ Nghê Dạ Hi thiếu chút nữa thét chói tai.

Cô quơ hai tay vội vã muốn che lấp lại nhưng thiếu chút nữa mất cân bằng rơi xuống .Cô kinh hô thất thanh. Ai da cái hán này cô chỉ vịn được tường mặc người khác lấy ánh mắt xâm phạm

Đoạn Uyên Kỳ nhìn đủ rồi,lúc này mới thấy việc nghĩa hăng hái làm mà hỏi thăm: “Cần hỗ trợ sao?”

“Miễn!”_ Nghê Dạ Hi tức giận cự tuyệt.

Cô đạp hai chân hai chân muốn thành công leo lên tường ,tiếc rằng mặt tường trơn nhẵn ,căn bản không có bất cứ cái gì lên được.Cô căn bản không thể nào trở mình lên tường trừ phi cô trở lại bên trong tường lặp lại một lần.

Thế nhưng nếu cô muốn về trong tường chỉ cần không cẩn thận một cái phần lưng ắt sẽ hướng xuống, té ngã xuống đất, ngộ nhỡ không may đụng phải đầu vậy cũng thật là lợi bất cấp hại( mất nhiều hơn được)

Thấy cô đang hấp hối giãy dụa Đoạn Uyên Kỳ lại cười nói: “Đừng khách khí ! Tôi thích nhất giúp đỡ người khác. Nhìn cô là muốn xuống dưới chỉ cần nói ra một tiếng là được. Cô nếu như muốn xuống dưới tôi sẽ đưa tay đỡ cô,nếu như cô muốn ra ngoài tôi có thể đẩy cô một cái”

Bức tường kia là nơi hắn muốn rút ra điếu thuốc hoặc là muốn thanh tĩnh một lát thì hắn đều sẽ đến nơi đây. Mà mới vừa rồi hắn lại bất ngờ gặp được cô cùng một đám nữ sinh đánh nhau ,dễ dàng lấy một chọi năm chiến thắng; hắn nghĩ tình huống thật là thú vị cũng liền theo đuôi mà đến. Tiếp theo lại thấy cô đi tới bức tường này .Vừa nhảy giống con mèo nhỏ linh hoạt nhưng bị giữ lại ở trên tường như thế.

Dịch qua, lần này có nói chuyện qua lại hắn bỗng nhiên phát hiện cô còn rất gây cười,khác với vừa rồi ,lúc cùng người khác giằng co thì vẻ mặt bộ dáng hờ hững

“Câm miệng!”_ Nghê Dạ Hi âm thanh giận dữ ,tiếp theo cô không chút do dự đem thân mình ngữa ra sau nghĩ thầm:Đập trúng đầu thì đập trúng đầu cô chấp nhật!

“Đừng”

Chờ đợi giữa đau đớn vẫn chưa đến,bên tai trái lại truyền đến một trận kêu rên trầm thấp không phải của cô làm cô thoáng ngu ngơ

“Sao lại vậy?”

“Cô,cô thật to,lại nặng đè tôi đau quá “_ Đoạn Uyên Kỳ thở gấp nói

Lồng ngực của hắn bị cô đè lên hô hấp có chút cật lực nhưng không đến mức khó khăn hắn là cố ý nói như vậy .Tuy rằng chưa cùng cô bé này đánh đối mặt nhưng cô vừa mới tức giận tiếng nói cùng động tác vụng về lại ngoài ý muốn làm hắn cảm thấy hứng thú cho nên mới giúp đỡ cô chưa rời đi.

Bị hắn vừa nói Nghê Dạ Hi lúc này mới phát giác mình đang ngồi ở trên một lồng ngực rắc chắn. Hóa ta cô đem hắn trở thành đệm khó trách một chút cũng không đau

“! Xin lỗi, xin lỗi “_Cô vừa xin lỗi vừa đứng dậy ,hai đầu gối quỳ tại bên người hắn,lo lắng xem xét kỹ lưỡng hắn có bị thương hay không

Vừa nhìn thấy khuôn mặt này cô lại ngây ngốc

Người này người này không phải là một trong những nhân vật làm mưa làm gió tại trường học—— Đoạn Uyên Kỳ sao? Hắn được bàn là trình độ chỉ bảo nhiệt tình cô không muốn biết cũng không được.

Chỉ là cô không nghĩ tới Đoạn Uyên Kỳ trong miệng mọi người nhã nhặn ,lịch sự lại là loại sẽ nhìn lén quần lót lớn,nhỏ của nữ sinh!

Đoạn Uyên Kỳ vươn một đôi cánh tay làm bộ yếu ớt yêu cầu. “Có thể,có thể kéo tôi lên được khôngTôi ,tôi không còn sức lực, đứng lên”

Nghe hắn hơi thở mong manh Nghê Dạ Hi không nói hai lời tay nhỏ bé cầm nắm tại bàn tay to của hắn đem hết sức lực muốn kéo hắn lên. Ai ngờ hắn tự nhiên trái lại dùng sức một cái .Cô khẽ kêu một tiếng cả người ngã vào hắn,trên bộ ngực thiếu nữ mềm mại cứ như thế đang ôm sát trên lồng ngực rắn chắc của hắn

“Ngại quá!”_Hắn thoải mái mà than thở một tiếng.

“Anh kia!” _Hai bàn tay cô dán tại trên lồng ngực ,liền đỏ mặt rời khỏi hắn.

“Tôi là ân nhân cứu mạng cô nha! Tại sao có thể nói tôi chứ?” Đoạn Uyên Kỳ chậm rãi đứng lên tùy ý vỗ vỗ y phục.

“Bệnh tâm thần!”_ Nghê Dạ Hi trừng mắt liếc hắn ,lại giả vờ lạnh lùng giọng mỉa mai trách mắng.

Ngày hôm nay quả là không may trốn học một lần lại bị lộ quần rõ thật là…

Cô không hề để ý hắn nữa,cắn môi dưới thẳng nhìn tường xây cao suy tư làm thế nào mới có cách ra được bên ngoài

Lúc này Đoạn Uyên Kỳ lại mở miệng.

“Nhìn dáng vẻ của cô hình như vội vã đi ra ngoài ha! Cần hỗ trợ không?”

Nghê Dạ Hi vốn có trực giác yếu một mực cự tuyệt nhưng khi cô quay đầu lại nhìn thấy giữa hai tròng mắt hắn lóe ra quang mang thì chẳng biết tại sao tự nhiên gật đầu nói: “Được !”

Đoạn Uyên Kỳ mím môi cười nói: “Thế nhưng có một điều kiện trao đổi”_. Thấy cô sắc mặt khẽ biến hắn vội vã làm sáng tỏ nói: “Cũng không phải quá khó khăn chỉ là muốn biết xưng hô với cô thế nào mà thôi.”

Mọi cách không muốn cô vẫn là nói. “Nghê Dạ Hi”.

“Nghê Dạ Hi? À” ——Hóa ra đàn em mắt sáng này chính là núi băng trong miệng mọi người_ Người đẹp Nghê Dạ Hi ?

“Tên của tôi đã nói cho anh rồi”._ Cô lạnh lùng ám chỉ hắn nên thực hiện hứa hẹn.

“Tôi biết rồi”_. Đoạn Uyên Kỳ với tay dài chân dài thường chơi bóng rổ nhảy đánh lực dễ dàng trong nháy đã lên tường vững vàng .Mà giang chân lên bên dưới Nghê Dạ Hi đang ngây người vươn tay.

“Đến đây đi.”

Nghê Dạ Hi tức tối bất bình thầm nghĩ: “Người này thoạt nhìn yếu hơn gió,tại sao lên đấy được mình lại không được chứ?”

Ai quên đi không tranh giành với hắn dù sao muốn trốn học chính là chính ! Cô không hề do dự vươn tay cảm giác được tay hắn tỏa ra hơi nóng ấm áp huân đỏ gương mặt của cô. Cô thầm chê bai chính mình một tiếng ép toàn tâm nên chú tâm chuyện trèo tường này.Bên trên lúc này mới thoáng giãn ra hai má nóng đỏ ửng.

Cuối cùng cô nương theo lực đạo của hắn dễ dàng leo tường ra.

Nghê Dạ Hi vững chãi đứng ở phía ngoài cửa tường,trên lề đường cô ngẩng đầu nhìn dáng tươi cười chân thành của Đoạn Uyên Kỳ suy nghĩ nên nói lời cảm ơn hay không?

Một tia mặt trời xuyên thấu qua ngọn cây rơi tại trên người hắn làm hắn nhìn giống một thiên sứ. Đáng tiếc đó là ảo giác! Hắn là không phải thiên sứ?

Nghê Dạ Hi bĩu bĩu môi không có gì thành ý nói: “cảm ơn!Tôi nợ anh một lần”

Nói xong cô cũng không chờ Đoạn Uyên Kỳ đáp chạy đi cực nhanh.

Cô không có phát hiện đang lẽ ngồi ở trên tường Đoạn Uyên Kỳ lại xoay người sang cô chớp mắt cũng theo nhảy xuống tường đi theo phía sau cô,hướng giống nhau mà đi

Hắn thật muốn nhìn một chút cô là vì chuyện gì mà trốn học

Đây là đầu Đoạn Uyên Kỳ đối một người lần đầu gặp mặt như vậy cảm thấy hứng thú.

Nếu đi ra rồi thì nên đi chỗ nào chứ? Cô toàn thân mặc đồng phục học viện Thánh Tâm rõ ràng như vậy dễ dẫn tới trên đường đi người đi đường nhìn chăm chú không được tự nhiên .

Nghê Dạ Hi đón lấy gió nhẹ đi ở trên vỉa hè,khuôn mặt nhỏ nhắn hơi nhíu trong đầu nhiều lần suy tư. Đột nhiên trong lúc đó ánh sáng trong đầu cô chợt lóe hai mắt sáng ngời!

“Đi đến nhà bà vú đi,được! đã lâu không đi”

Cô lộ ra bất thường hiện rõ dáng tươi cười thoải mái, hài lòng sôi nổi nhảy nhót hướng dự định mục đích mà đi đến

Mới đi một vài bước bỗng nhiên một trận gió cuốn gần bên người cô, cơn gió này mang theo nhẹ nhàng khoan khoái ánh mặt trời thích thú thổi tới chóp mũi cô. Cô rất thích tự mình hít một hơi thật sâu bên tai liền truyền đến tiếng nói quen thuộc——

“Cô muốn đi đâu?”

Nghê Dạ Hi bị hù hoảng sợ cô phút chốc quay đầu thấy vẻ mặt mỉm cười Đoạn Uyên Kỳ phút chốc treo cao tư tưởng lúc này mới xác định

Hóa ra là hắn.

Cô vỗ về kinh hồn chưa định thần,bộ ngực trong nháy mắt mang theo một chút tức giận. Nhưng rất nhanh liền bị cô che giấu đi. Đối với câu hỏi của hắn cô tương ứng không để ý tới mặt cười nghiêm liền quay đầu rời đi.

Đoạn Uyên Kỳ hai tay cắm ở túi quần mở ra. Hắn một đôi chân dài thoải mái nhàn nhã đi chơi theo sát phía sau cô,biết rõ còn cố nói: “Cô không muốn để ý tôi?”

Nghê Dạ Hi càng thêm mím chặt cánh môi hồng,bước chân nhanh hơn muốn vùng thoát khỏi hắn.

“Tôi nhớ tôi vừa mới giúp cô,cô đối với ân nhân dù sao cũng không nên là thái độ như thế chứ?”_ Đoạn Uyên Kỳ không nhanh không chậm tiếp tục diễn kịch hài.

Ặc! Hắn có phiền hay không? Chân tại sao dài như vậy?Cô đi đến sắp thở chết rồi,hắn còn ở nơi này chuyện trò vui vẻ? Nghê Dạ Hi buồn bực đầu giống như đang cùng hắn thi đi bộ càng chạy càng nhanh.

“Tôi nhớ cô vừa nói nợ tôi một lần”_. Đoạn Uyên Kỳ lòng tốt mà nhắc nhở.

Nghê Dạ Hi bỗng nhiên dừng lại bước chân,mà một tiếng xoay người lạnh lùng trừng mắt hắn giọng điệu mang theo mùi thuốc súng. “Anh rốt cuộc muốn thế nào?”

“Chỉ là muốn biết cô muốn đi đâu.”

“Không liên quan chuyện của anh”.

“Là tôi giúp cô leo tường đi ra”_. Hắn cười cười lần thứ hai nhắc nhở.

Thấy hắn thảnh thơi như vậy một mồi lửa đang trong lòng ngực Nghê Dạ Hi hừng hực bốc cháy,cô ở trong lòng thầm kêu xui xẻo tự nhiên chọc phải ôn thần!

Cô cắn môi dưới căm giận trừng hắn một hồi lâu , thấy hắn vẫn như trước cười ôn hòa cô không có cách nào hừ một tiếng quay đầu bước nhanh rời đi.

Quên đi hắn thích đi theo để hắn cùng đi.

Đoạn Uyên Kỳ thấy cô không phản đối nữa liền đi theo bước chân của cô,xuyên qua hẻm nhỏ phố lớn,sau cùng đi tới một chỗ chợ truyền thống xế chiều;cô giống như bọn côn đồ rất quen hướng đi bên trong ,đầu chui qua hắn cũng không có chần chờ theo sát lên.

Có lẽ là hai người bọn họ tướng mạo xuất sắc; hoặc giả là đồng phục trên người bọn họ mặc quá bắt mắt toàn bộ mọi người trong chợ truyền thống đi qua lại cũng không ngừng nhìn bọn họ liếc mắt một cái

Cuối cùng Nghê Dạ Hi dừng ở trước một quầy hàng bán rau xanh ,hoa quả .vốn là khuôn mặt căng thẳng tự nhiên toàn bộ buông lỏng xuống tới bên môi ,cười có vẻ hồn nhiên vui sướng.

“Vú!”_. Cô làm nũng hô.

Đang thu dọn rau xanh phụ nữ trung niên dừng lại động tác thấy cô đi tới kinh ngạc vui mừng nói : “Dạ Hi tiểu thư? Sao cô lại tới đây? Bây giờ không phải là thời gian lên lớp sao?”

“Cháu nhớ bà mà!”_ Nghê Dạ Hi tiến vào bên trong quầy hàng lôi kéo cánh tay Trần Tuyết một bộ cô gái nhỏ trẻ con nhõng nhẽo.

Đoạn Uyên Kỳ thiêu thiêu tuấn mi nhất thời bị diện mạo cô biến thành như vậy mê hoặc

Lúc cùng người khác đánh nhau thì cô rõ ràng một bộ dạng lạnh lùng; mà lúc bò lên tường bị hắn phát hiện thì cô lại là vẻ mặt xấu hổ , rồi lại làm bộ cao ngạo lạnh lùng; lúc này đối mặt với người phụ nữ mặt mũi hiền lành cô lại giống như một cô bé thích làm nũng, thật làm cho người ta hiếu kỳ cô đến tột cùng là một người như thế nào.

Trần Tuyết lúc này mới chú ý thiếu niên đẹp đứng ở trước quầy hàng liền hiếu kỳ hỏi: “Dạ Hi tiểu thư vị này chính là..”

Nghê Dạ Hi bẹp miệng buồn bực trả lời: “Con không biết hắn”

“Không biết?”_ Cái này Trần Tuyết cũng mơ hồ.

“Chào vú cháu là Đoạn Uyên Kỳ là bạn của cô ấy,bà có thể gọi Uyên Kỳ.”_ Đoạn Uyên Kỳ nho nhã lễ phép tự giới thiệu ,hắn tác phong nhanh nhẹn lại sạch sẽ nhã nhặn dáng dấp rất nhanh liền thu được cảm tình tốt của Trần Tuyết

“Uyên Kỳ xin chào,xin chào. Cháu là chàng trai đầu tiên Dạ Hi đưa đến cho ta nhìn đấy!

“Vú!” Nghê Dạ Hi đỏ bừng lên khuôn mặt,luống cuống khẽ gọi.

Trần Tuyết không để ý tới cô kêu la nắm tay Đoạn Uyên Kỳ hướng sau xe quầy hàng vẫn nhiệt chào hỏi: “Nếu như cháu không ngại có thể vào đây ngồi một chút”_.Bà vội vàng đưa cái ghế để Đoạn Uyên Kỳ ngồi

“Cảm ơn Vú.”_ Đoạn Uyên Kỳ cũng thực sự tiến vào bên trong quầy hàng ngồi ở ghế Trần Tuyết xếp đặt cho hắn

Cơ trí hai tròng mắt nhìn chung quanh cảnh vật bốn phía,sau cùng tầm mắt dừng lại ở trên bóng lưng Nghê Dạ Hi nhu mì xinh đẹp ,trong mắt mang theo hứng thú dù bận vẫn ung dung đánh giá cô

Nghê Dạ Hi tại sao lại cảm thấy phía sau lưng này như ngọn lửa,giống như nóng cháy tầm mắt chứ?

Vì vậy động tác của cô bắt đầu không được tự nhiên, tương đối hiểu rõ cô Trần Tuyết tự nhiên cũng chú ý tới rồi

“Dạ Hi tiểu thư kỳ thực Uyên Kỳ là bạn trai của cô sao?”_Trần Tuyết che miệng cười trộm ở bên tai cô nói nhỏ hỏi.

“Vú!Bà không nên nói bậy như vậy!”_ Nghê Dạ Hi vội vã phủ nhận.

“Ài ôi! Vú từ nhỏ chăm sóc cô làm sao nhìn không ra được? Nếu như nói cậu ta là người theo đuổi cô,cô đã sớm đuổi cổ người ta rồi,sao còn có thể để cho cậu ta theo tới chỗ vú chứ?”

“Mới không phải! Là chính bản thân anh ta muốn theo tới ,đuổi cũng không đi cháu cũng không có biện pháp nha!”_ Nghê Dạ Hi phủ nhận đồng thời len lén quay mặt ngắm Đoạn Uyên Kỳ, liếc mắt thấy hắn mỉm cười đang nhìn mình tiếng lòng run lên vội vã quay đầu lại hai gò má mơ hồ nóng lên!

“Chết tiệt! Hắn nhìn cái gì vậy?”_ Nhìn nữa cô sẽ móc con ngươi hắn xuống!Cô thở phì phì nghĩ đến

“Ha ha xấu hổ rồi!”_ Bà vú pha trò nói cô: “. Tiểu thư cô trước tiên giúp vú coi quầy hàng, vú đi mua chút đồ uống. Nói xong bà vú liền hướng trong đám người luồn đi,chỉ chốc lát sau liền không thấy bóng người.

Trong lòng vì hắn mà nãy sinh một chút cảm giác khó chịu,thế nên tiếng rao hàng của cô cũng không cách nào đưa khách vào đổi lại càng thêm thưa thớt. Đoạn Uyên Kỳ đại khái nhìn không được rồi Vì vậy hắn đứng lên đi đến hướng cô.

“Cần giúp đỡ không?”

Hắn thình lình tới gần khiến cô bị dọa cho hoảng sợ một chút. Nghê Dạ Hi dưới đáy lòng thầm mắng mình nhát gan, ngoài miệng làm bộ bình tĩnh hỏi lại: “ Giúp đỡ cái gì?”

“Ừm tôi không thể không nói cô mời chào khách công lực thực sự còn phải tăng cường”. Đoạn Uyên Kỳ nói thẳng.

“Anh lợi hại thì anh tới quầy hàng rao thử”_ Cô không cần giúp đỡ, loại tình huống này ngày hôm nay không biết làm sao hắn ở đây khiến cho cả người cô đều không được tự nhiên.

“0K giao cho tôi đi”_. Đoạn Uyên Kỳ hướng cô nháy mắt mấy cái. Vẻ mặt trẻ con giống như ánh mặt trời làm trái tim cô ấm áp

“Tôi sẽ nhìn xem lợi hại của anh”. _Nghê Dạ Hi lẩm bẩm nói xong lui tới một bên nhìn hắn biểu diễn.

Đoạn Uyên Kỳ cũng chưa từng có loại kinh nghiệm này liền học quầy hàng rong xung quanh,kéo ra giọng rao hàng. “Các bác gái,các cô các tiểu thư mau đến nhìn xem rau dưa hoa quả tươi mới,không tươi mới không lấy tiền mọi người mau đến xem…”

Cũng không biết là hắn đích tiếng nói đặc biệt hay là ngoại hình nhã nhặn tuấn tú, hắn thét to khắp nơi ,không đầy một lát sau trước quầy hàng tự nhiên nảy lên một đám đàn bà,phụ nữ bắt đầu tuyển chọn đồ ăn. Một số thì bắt đầu lựa chọn hoa quả ,trên tay vội vàng ngoài miệng cũng không nhàn rỗi thỉnh thoảng cùng hắn bắt chuyện nói chuyện phiếm bầu không khí náo nhiệt. Nhất thời quầy hàng bà vú buôn bán tốt làm cho những ông chủ khác rất tức giận.

Nhìn trước mắt đắt khách Nghê Dạ Hi có chút há hốc mồm không hiểu người này rốt cuộc có sức hấp dẫn gì? Chẳng lẽ là miệng mồm đủ ngọt sao? Xông đến một đống lề mề,chập chạm bảo là tiểu thư, chị lớn thảo nào lề mề,cũng nở gan nở ruột cam tâm tình nguyện bỏ tiền ra cùng hắn mua bán.

Lúc này Trần Tuyết khi trở về thấy tất cả quầy hàng không còn cũng theo ngây người không hiểu được chuyện gì đã phát sinh? Không phải là bị rau quả bị đạo tặc cướp đoạt chứ?”

“Dạ Hi tiểu thư cái này,cái này ..là chuyện gì xảy ra ?”

“Anh ta giúp bà đem đồ vật bán sạch rồi”_. Nghê Dạ Hi lạnh nhạt nói.

“? Thực sao?”_ Trần tuyết xem ra mừng rỡ như điên. Bà lôi kéo tay Đoạn Uyên Kỳ liên tiếp nói lời cảm ơn. “Cảm ơn cậu Uyên Kỳ cậu thật biết buôn bán cửa hàng đó?”

“Đừng nói như vậy lần đầu tiên tới chợ cảm giác cũng rất thú vị”.

“Nếu bán hét sớm vậy không bằng đến nhà vú ăn cơm chiều có được hay không ? Coi như đáp tạ Uyên Kỳ giúp vú bán đồ ăn ha ha ha”

Đoạn Uyên Kỳ đang muốn mở miệng đồng ý liền bị Nghê Dạ Hi giành lên tiếng. trước: “Vú không cần,anh ta không rảnh đâu! Hơn nữa ba mẹ cũng không cho phép cháu ăn ở bên ngoài”

“Như vậy …được rồi “_ Trần Tuyết xem ra khá thất vọng.

“Lần sau được không? Lần sau đến lượt cháu mời vú ăn”_. Đoạn Uyên Kỳ cười hỏi.

“Vậy sao được! không biết xấu hổ”_ Trần Tuyết lúc này mới bật cười

Nghê Dạ Hi mắt thấy sắc trời tối vội vã trở về nhà. “Vú! cháu đi trước lần sau trở lại tạm biệt!”

Thấy bóng lưng cô từ từ rời đi Trần Tuyết đầu tiên là thở dài mới nói: “Tiểu thư thực sự là đáng thương tuổi còn trẻ trước mặt người khác luôn luôn không khí trầm lặng; ài cậu hẳn là cũng biết cha mẹ tiểu thư đối với cô ấy quản giáo luôn luôn nghiêm khắc như thế một chút không gian nghỉ ngơi cũng không cấp cô”

Đoạn Uyên Kỳ không có nói leo mặc cho bà vú nói xong chuyện có liên quan đến Nghê Dạ Hi. Nghe được càng nhiều,hắn càng say mê,hắn vẫn như cũ nhìn hướng cô rời đi nhàn nhạt vung lên khóe miệng.

Nghê Dạ Hi thật là cô gái thú vị

Vừa mới tiến vào cửa nhà Nghê Dạ Hi liền cảm thấy một trận áp suất thấp tới gần

Quả nhiên cha mẹ từ lâu ngồi ở trong nhà phòng khách xem ra giống đang đợi cô về nhà. Mẹ ở nhà rất bình thường,nhưng mà bình thường bận bộn công việc.. cha cũng đã ở nhà vậy thực sự ngoài ý muốn rồi.

Cao Uyển Tú vừa thấy cô hai tay không,ngay cả túi sách cũng không cầm,giữa lông mày sắc mặt càng trầm.Bà liền trực tiếp nghiêm khắc hỏi: “Dạ Hi con ngày hôm nay buổi chiều đi đâu vậy?”

Nghê Dạ Hi quen nếp mà mím môi không muốn nhiều lời.

Cô giống như một đứa bé phạm sai đứng ở cửa trước,hai tay rũ xuống đặt ở bên hông,thỉnh thoảng chăm chú nắm chặt thành quyền, có lúc lại đột nhiên buông ra giống như buông thả cơn giận cùng kiềm chế của cô.

Nghê Bang An thấp giọng giận dữ nộ : “Dạ Hi nói mau!”

“Con không có đi đâu”.

Nghe cô vừa nói như thế Cao Uyển Tú bỗng nhiên đứng lên đi tới trước mặt cô hùng hổ dọa người hỏi: “Con không đi đâu? Vậy tại sao buổi chiều giáo viên gọi điện thoại nói với mẹ con trốn học chứ? Con từ khi nào lại nhiễm thói quen không tốt này? Con nói !”

Nghê Dạ Hi chậm rãi ngẩng đầu cùng với mẹ nhìn nhau. Cô bình tĩnh nói: “Con chỉ là chịu đủ rồi.”

“Chịu đủ rồi?”_ Nghê Bang An nhéo mi lên.

“Con không muốn làm tượng gỗ của cha mẹ.Cha mẹcăn bản không hiểu tâm tình của con chỉ biết nhiều lần bức con,con chịu đủ rồi , tất cả mọi thứ”_. Một phen bình thản nhưng phản loạn ngôn từ thật sâu chấn động vợ chồng Nghê gia làm cho bọn họ á khẩu không trả lời được.

Nghê Dạ Hi thu lại mắt cất bước lướt qua mẹ đi tới cửa thang lầu dừng lại

Cô đưa lưng về phía cha mẹ trầm thấp nói: “Hiện tại con có thể chịu đựng cha mẹ gia tăng cưỡng ép, tất cả mọi thứ trên người của con đến lúc nào con không chịu nổi chính con không biết”_ Bỏ xuống ý nghĩa lời nói không rõ,cô liền đi lên lầu ,để lại hai mặt nhìn nhau,vơ chồng Nghê gia đều có đăm chiêu.

Trầm mặc qua đi Cao Uyển Tú đầu tiên bộc phát.

Bà nói mang theo oán trách: “Đều là ông mỗi ngày ở tại công ty bận đến chẳng phân biệt được ngày đêm, ngay cả con gái học cái xấu cũng không biết được!”

“Trách tôi? Tôi còn chưa trách bà đấy!”_ Nghê Bang An hừ lạnh một tiếng. “Mỗi ngày ở nhà cùng con gái ở chung ,bà rõ ràng ngay cả con gái trốn học cũng không biết ,lại còn có thể không xấu hổ trách mắng tôi?”

“Ông,ông ông vừa nói cái gì? Tất cả đều trách tôi? Con gái là một mình tôi sinh phải không?”_ Cao Uyển Tú liên tiếp run rẩy.

Nghê Bang An trước tiên tỉnh táo lại hắn trầm giọng nói: “Chúng ta trách cứ nhau cũng không phải cách,hiện tại trước hết nghĩ ra hướng giải quyết”.

Cao Uyển Tú nhíu mày suy nghĩ một hồi lâu mới nói: “Chi bằng đem Dạ Hi đưa ra nước ngoài đi! Uyển Dung đang ở Vancouver• đem Dạ Hi đưa đến chỗ Uyển Dung đi!”_ Cao uyển Dung vốn là em gái Cao Uyển Tú ,đã lấy chồng bà hiện đang ở Canada _ Vancouver

“Có vội vàng quá hay không?”_ Nghê Bang An biểu tình ngưng đọng lại

“Việc này còn có thể kéo dài sao?”_ Cao Uyển Tú dưới đáy lòng hạ quyết tâm sau đó nói: “Mấy ngày nay tôi sẽ bớt thời giờ thu thập thông tin du học có liên quan,chuyện việc này chính là nhanh chóng làm thỏa đáng mới tốt.”

“Được rồi.”

Nghê Dạ Hi lên lầu sau đó cầm quần áo liền đi vào phòng tắm gội đầu

Cô nhìn chính mình trong gương đột nhiên trong lúc đó cô lộ ra một tia mỉm cười ,đáng lẽ là tức giận,toàn bộ cảm xúc tan biến mất .

Cô rốt cục nói ra lời tư tưởng trong lòng giấu kín đã lâu rồi nha!Chuyện này nên đáng hài lòng.cô hà tất tiếp tục xụ mặt sinh hờn dỗi chứ? Sau khi đem những lời kia nói ra trong miệng ,cô cảm thấy thật nhẹ nhàng,nhiều năm áp lực trói đè trên ngực cũng đã quét sạch rồi.

Không tự chủ được cô bắt đầu ngâm nga giai điệu không biết tên tháo gỡ quần áo và đồ dùng hàng ngày bắt đầu lau thân thể.

Trong lúc cô cởi váy dài thấy bên trong hình ô mai bên trong quần lót nhỏ thì đóng băng mặt cười trong nháy mắt tan rã biến thành một mảnh đỏ rực.

Cô nhìn đến quần nhỏ của mình liền nhớ lại Đoạn Uyên Kỳ.

Đây là lần đầu tiên trong đời cô vì người khác mà xấu hổ,tim đập đấy

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play